"Thập Tam, bây giờ những người mang về từ núi Côn Luân thế nào rồi, đã chịu ngoan ngoãn chưa?" Lúc này, Nam Cung Ngự hỏi.  

"Thưa cha, có một người muốn chạy trốn, nhưng đã bị Phong Khê đánh cho thương nặng, lại bị Trường Phong hút đi linh khí, bây giờ chỉ là một người bình thường mà thôi, còn bị con chém đứt tay chân, đang thoi thóp.”  



Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói: "Con đã cho chó ăn tay chân kẻ đó rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tên kia sẽ không sống qua được tối nay.”  

"Ha ha, được lắm được lắm, không hổ là con trai cha, tuy hơi biến thái nhưng cha thích.”  



Nam Cung Ngự vui mừng gật đầu một cái, khen Nam Cung Thập Tam Lang, sau đó nói: "Gần đây gia tộc Nam Cung đi lên nhanh chóng, con đã làm được rất nhiều chuyện, cha cũng tương đối hài lòng, nói đi, con muốn được thưởng cái gì.”  

"Cha, hôm nay là sinh nhật của cha, phải là con tặng quà cho cha mới đúng...”  

"Giữa cha con chúng ta nói chuyện không cần khách khí, muốn cái gì cha sẽ cho con." Nam Cung Ngự cười nói.  

"Vâng cha, con đành nói vậy.”  

Nam Cung Thập Tam Lang hơi ngượng ngùng, ngay sau đó nhỏ giọng nói: "Cha, Nam Cung Ấu Vi kia... con rất thích, có thể để cô ấy...”  

"Không được!”  

Ai ngờ, Nam Cung Ngự từ trước đến nay cực kỳ yêu thương con trai lại từ chối, sau đó nghiêm túc nói: "Mặc dù Nam Cung Ấu Vi là do ông nội con nhặt được, nhưng nó là em gái con, sao con có thể có suy nghĩ đó với nó chứ.”  

"Còn nữa, đây cũng là điều quan trọng nhất, con bé đã bị Phong Khê nhìn trúng rồi.”  

"Trước khi Phong Khê thiếu gia lên đường đến núi Cửu Phong đã cố ý dặn dò cha chăm sóc kỹ Nam Cung Ấu Vi, còn nói sau khi trở về sẽ thành đôi với Nam Cung Ấu Vi.”  

Nam Cung Ngự nhắc nhở: "Phong Khê thiếu gia vừa đến Trái Đất không lâu, nhưng thực lực của anh ta lại quá rõ ràng, ngay cả Trường Phong đại nhân cũng phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta.”  

"Gia tộc Nam Cung chúng ta dám ngông cuồng chiếm một nửa phương nam như thế đều nhờ vào Phong Khê đại nhân, con không được làm ra chuyện khiến anh ta tức giận.”  

Nam Cung Ngự trịnh trọng nói: "Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ gia tộc Nam Cung, Thập Tam, con phải có chừng mực, nhân lúc chưa muộn hãy bỏ suy nghĩ này đi!”  

"Vâng!”  

Nam Cung Thập Tam lang nghe vậy thì lập tức không còn tơ tưởng đến Nam Cung Ấu Vi nữa, mặc dù anh ta ngông cuồng hống hách, nhưng cũng rất hiểu về truyền thống của gia tộc Nam Cung, biết nên ngông cuồng với người nào.  

Sau đó.  

Tiệc mừng thọ tiếp tục diễn ra, đông đảo khách khứa trong phòng khách vì e ngại gia tộc Nam Cung lạm dụng uy quyền nên chỉ có thể giả vờ nịnh nọt.  

...  

Bên kia.  

Tô Thương đi tới gia tộc Nam Cung, nghe được cuộc đối thoại của Nam Cung Ngự và Nam Cung Thập Tam lang. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play