*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến đây, ánh mắt của Nam Cung Dận trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nhưng ai mà ngờ, lại bị người ta phá hủy mất rồi, khiến cho công sức bao năm của tôi thành công cốc, tôi nhất định sẽ phải báo thù!"  

"Tiền bối Nam Cung, 30% thực lực của ông cũng là giả đan nhị chuyển rồi, cảnh giới thực của ông chí ít cũng là ngũ chuyển nhỉ."  

Đông Phương Diệu cười nói: "Giới luyện võ bây giờ, cải biến mới vừa bắt đầu, nên mấy tên luyện võ kia đã đạt tới cảnh giới võ tôn cũng chưa nhiều, tấn cấp lên võ tôn trung kỳ lại càng ít, không cần phải sợ, ông báo thù vẫn dễ như trở bàn tay mà thôi."  

"Haiz."  

Ai mà ngờ, Nam Cung Dận lại thở dài một hơi, tiếc hận nói: "Đáng tiếc, cái cơ thể kia dù sao cũng là do tôi phân thân ra, nó tan thành mây khói thì thực lực của tôi cũng bị tổn hại, bây giờ chỉ là giả đan nhị chuyển mà thôi, đối với võ tôn sơ kỳ thì không thành vấn đề nhưng nếu như gặp phải võ tôn trung kỳ thì có chút trứng chọi đá rồi."  

"Giả đan nhị chuyển...thực lực của ông vậy mà đã bị tổn hao nhiều như vậy." Đông Phương Diệu kinh ngạc nói.  

"Đúng vậy."  

Nam Cung Dận gật đầu, nói tiếp: "Tôi đang định bế quan tu luyện một thời gian, hồi phục lại thực lực, nếu không phải là Trường Phong đại nhân sai tôi đến thì tôi cũng không định xuất quan."  

Trường Phong đại nhân, chính là một trong 4 cao thủ ngoại vực, chiếm cứ gia tộc Nam Cung.  

"Thì ra là vậy, tiền bối Nam Cung, không gấp, ông cứ chữa khỏi vết thương trước, còn chuyện khai chiến với giới luyện võ, ông có thể sắp xếp người khác làm."  

Đông Phương Diệu khẽ cười nói: "Tôi cảm thấy cô cháu gái kia của ông, Nam Cung Ấu Vi rất tốt, có thể kêu nó ra mặt thay cho gia tộc Nam Cung, chinh chiến với giới luyện võ."  

"Tôi cũng sẽ cử ra thiên tài kiệt xuất của gia tộc Đông Phương là Đông Phương Minh Nhật."  

Đông Phương Diệu mỉm cười nói: "Mặc dù Minh Nhật không phải là cháu ruột của tôi, nhưng ông nội nó đã không còn nữa, tôi và ông nội nó là anh em ruột với nhau, đương nhiên tôi phải coi trọng nó, không thể để thiên tư của nó bị mai một được."  

"Chờ sau khi diệt trừ được giới luyện võ xong, tôi sẽ suy xét đến việc truyền lại vị trí ông chủ gia tộc Đông Phương cho nó."  

Đông Phương Diệu nói tiếp: "Tiền bối Nam Cung, đứa cháu Minh Nhật này, là thanh mai trúc mã với cháu gái Nam Cung Ấu Vi của ông, đợi sau khi Minh Nhật làm ông chủ của gia tộc Đông Phương rồi thì hai nhà chúng ta liên hôn lại với nhau, ông thấy thế nào?"  

Nam Cung Dận nghe đến đây, liền liếc nhìn Đông Phương Diệu, cố ý tránh đi vấn đề này, mà nói: "Hai đứa nó còn trẻ, đều chỉ mới là trúc cơ mà thôi, còn chưa vào cảnh giới giả đan, để tụi nó tham gia vào cuộc chiến với giới luyện võ, có phải là quá mạo hiểm rồi không?"  

"Chúng ta đương nhiên sẽ cử ra cao thủ cảnh giới giả đan đi bảo vệ, chắc không có vấn đề gì lớn đâu."  

Đông Phương Diệu nhếch miệng cười nói: "Tiền bối Nam Cung, ý của Kiếm Thần đại nhân chắc hẳn trong lòng ông cũng đã rõ."  

"Anh ta muốn diệt trừ giới luyện võ, nhưng anh ta lại không biết trình độ của giới luyện võ như thế nào, nên mới để chúng ta ra mặt, làm thử nghiệm cho anh ta."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play