*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương trong mắt lóe lên một tia sáng, đã dự tính trước mọi việc: "Thời gian đủ rồi, đợi mình xuất quan, thì không có ai ngăn cản được bước chân của mình."  

Đến bây giờ.  

Tiếp tục bế quan!  

Tô Thương nghiêm túc yên tĩnh lại, trong thế giới của anh, tất cả đều đang đứng im, bao gồm cả anh cũng thế.  

Có điều.  

Người luyện võ và người tu chân bên ngoài, bước chân không hề dừng lại, vẫn luôn khua chuông gõ mõ tranh giành tư nguyên.  

Môn chủ Vương Trọng Vân Thiên Cơ Môn, sau khi lấy được phá chân đan mà Tây Môn Phong Vân đưa đến, ngày thứ hai liền đặt chân đến cảnh giới Võ tôn.  

Bởi vì bản thân đang ở núi Võ Đang, được trời ưu ái, tốc độ tu luyện của ông ấy tiến triển cực nhanh.  

Những viên phá chân đan còn lại, Vương Trong Vân giữ lại 3 viên, số còn lại đưa cho những tông phái nổi tiếng của giới luyện võ.  

Đồng thời cũng tuyên bố rõ ràng, phá chân đan là do minh chủ Tô Thương ban tặng, để tạo ấn tượng tốt cho Tô Thương với mọi người.  

Tất nhiên.  

Vương Trọng Vân không ngốc, chắc chắn cũng tính toán kỹ, hễ là những tông phái nào năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô ở núi Côn Luân thì ông ấy không thèm để ý đến.  

Vùng núi tế trời, vì có hai Võ tôn là Thạch Hạo Hãn và Thạch Cửu Thiên, nên vẫn là thế lực đẳng cấp của giới luyện võ.  

Nhất là quan hệ của Thái Sơn với minh chủ Tô Thương, càng thêm vững chắc địa vị của Thái Sơn trong giới luyện võ.  

Quan trọng nhất chính là, khi Thạch Hạo Hãn nhận được tẩy rửa của kim quang, từ đó đặt chân đến cảnh giới Võ tôn.  

Mười mấy ngày nay, ông ấy bằng kinh nghiệm nhiều năm tích lũy của mình, đã tiến thêm một bước.  

Còn về Thạch Cửu Thiên, thiên phú của anh ấy vô cùng khủng khiếp, thậm chí còn siêu việt hơn cả ông nội Thạch Hạo Hãn.  

Có điều dù sao thì Thạch Cửu Thiên cũng là một bước lên trời, không có nhiều kinh nghiệm tích lũy, vì thế vẫn là Võ tôn sơ kỳ.  

Anh ấy cũng không vội vàng tấn cấp, từ từ bồi dưỡng, từng bước từng bước một, như thế con đường phía trước mới có thể vững vàng được.  

Còn vùng núi giữa núi và biển, vì thực lực của ông già ở Lao Sơn tăng lên dữ dội, vị trí ba thế lực cao cấp nhất của giới luyện võ, tất nhiên không thể lung lay.  

Mấy ngày trước, ông già Lao Sơn đi Thiên Cơ Môn, muốn khiêu chiến Vương Trọng Vân.  

Có điều khi đó, Vương Trọng Vân vẫn chưa đặt chân đến cảnh giới Võ tôn, ông ta liền không ra tay mà nhún người rời đi.  

Ông già Lao Sơn biết, đối thủ của mình không phải Vương Trọng Vân, muốn cướp đi danh xưng thiên hạ đệ nhất Võ Đang, thì bản thân mình phải chiến thắng lão môn chủ Vương Dương Minh.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play