*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường trở về nhà họ Tô.  

Tô Thần Binh nghi hoặc nói: "Cha, Tô Thương báo tin về lúc nào vậy, sao con lại không hay biết?"  



"Cha lừa bé Lý Nguyệt thôi."Tô Kiền Khôn giải thích nói: "Con không thấy bé Lý Nguyệt rất lo lắng cho Tô Thương sao, cha nói như vậy để nó đừng lo lắng nữa."  

"Thì ra là vậy, cha thật sáng suốt."  



Tô Thần Binh nịnh nọt, sau đó nói: "Sau khi xuất quan, con đã sai người đi tìm hiểu rồi."  

"Tô Thương nó đã thành công rồi, khởi động được cải biến giới luyện võ, bây giờ đã là minh chủ võ lâm."  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Chỉ là sau đó, không biết nó đã đi đâu rồi."  

"Nhưng mà nghe nói bên cạnh nó có cao thủ võ tôn, chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu."  

"Ừm."  

Tô Kiền Khôn gật đầu nói: "Nếu như không có gì xảy ra thì Tô Thương hoặc là đi đến vùng đất tế trời, hoặc là...đi đến núi Côn Luân."  

"Đi đến vùng đất tế trời là để gặp Ngọc Yến, còn đi đến núi Côn Luân chắc là muốn tìm đến gia tộc Tây Môn để báo thù, đoạt lại núi Côn Luân rồi.  

Nói đến đây, Tô Kiền Khôn không khỏi cảm khái nói: "Hơn 100 năm trước, lúc rời khỏi núi Côn Luân, cha đã từng thề, nhất định sẽ trở lại núi Côn Luân, để núi Côn Luân tiếp tục là của nhà họ Tô!"  

"Đáng tiếc, cha nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng không thành công, không nghĩ tới lúc còn sống, còn có thể nhìn thấy cháu trai của mình đánh vào núi Côn Luân!"  

"Tô Thương, đứa nhỏ này không đơn giản mả, từ nhỏ cha đã thấy nó thông minh, không giống với những đứa trẻ khác, quả nhiên cha nhìn rất chuẩn mà!" Tô Kiền Khôn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.  

"Cha."  

Tô Thần Binh sờ sờ sóng mũi, phá đám nói: "Trước đó cha không có nói như vậy."  

"Con nhớ không chỉ một lần cha mắng Tô Thương là đồ bỏ đi, còn không thèm để ý đến nó nữa."  

"Câm miệng!"  

Tô Kiền Khôn mất mặt, ngang ngược giải thích: "Con thì biết cái gì, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên phải làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, cha chính là đang rèn luyện tinh thần bất khuất cho nó đó."  

"Nếu một người muốn thực sự thành công, anh ta phải chịu đựng sự chửi rủa, chế giễu và khinh thường của người khác."  

Tô Kiền Khôn ho khan một tiếng, nói tiếp: "Cha mắng Tô Thương là đồ bỏ đi, hoàn toàn là vì muốn rèn luyện nó mà thôi."  

Tô Kiền Khôn còn định nói gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Thần Binh đang nhìn mình chằm chằm, thì ông ta lập tức chột dạ, vội vàng đổi giọng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play