*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha hả, được nhìn thấy sự sắp xếp của vị nhân vật lớn kia và sự tôn đã trở thành sự thật, chút oan ức của anh thì tính là cái gì.”
Tây Môn Phong Vân lắc đầu, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trịnh trọng nói: “Người thật sự chịu khổ phải là sự tôn, ông ấy vì một vụ cá cược mà vứt bỏ tháp Hư Không, bây giờ sống chết không rõ, cũng không biết ông ấy ở nơi nào, haizz.”
“Đại sư huynh, sự tôn tự có vận mệnh của ông ấy, anh không cần phải lo lắng, ông ấy nhất định sẽ uy nghi trở về!”
Tô Phù Dung nói tiếp: “Vừa rồi tiểu thiếu gia đã muốn giết chết anh, tại sao anh lại không giải thích?”
“Không cần thiết.”
Tây Môn Phong Vân vẫn vô cùng thoải mái nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi được sự thật, trên tay của anh thật sự có dính máu của nhà họ Tô.”
“Bây giờ tiểu thiếu gia đến cửa trả thù, anh có chết cũng không hết tội, đã đến lúc anh cho những vong linh kia một lời giải thích.” Tây Môn Phong Vân thoải mái nói.
“Không phải!”
Tâm trạng của Tô Phù Dung dao động cực kỳ lớn, bà ấy đỏ mắt cắn răng nói: “Đại sứ huynh, chuyện năm đó anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, cái chết của những người nhà họ Tô kia không hề có liên quan gì với anh!”
Tây Môn Phong Vân vẫn lắc đầu như trước, ông ta không muốn giải thích chuyện này, ngược lại ông ta nhìn Tô Thương, khẽ cười nói: “Tô Thương, có lẽ bây giờ cậu sẽ bắt đầu do dự chuyện giết tôi hay không giết tôi.”
“Có điều tôi có thể nói cho cậu biết, Tô Chiến Long là tôi tự tay giết chết, Tô Thanh Y cũng như vậy.”
Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Bây giờ, cậu có thể giết tôi, trả thù cho những người đó, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Tô Thương nhìn Tây Môn Phong Vân, lúc này đầu óc anh mơ hồ, anh không hề biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ có thể nghi ngờ nhìn Tô Phù Dung.
“Đại sư huynh!”
“Nếu anh không chịu nói thì cứ để em nói, bây giờ sự cải cách giới cổ võ đã thành công bắt đầu, em đã thăng cấp thành Võ Tôn hậu kỳ, chúng ta không cần phải kiêng dè những người đó nữa!”
Tô Phù Dung thấy Tây Môn Phong Vân kiên quyết như vậy thì lập tức đón nhận ánh mắt của Tô Thương, bà ấy trực tiếp nói: “Tiểu thiếu gia, cậu cũng biết về quan hệ của Tây Môn Phong Vân và ông cố của cậu đúng không?”
“Vâng, ông ta là đệ tử của ông cố.” Tô Dương gật đầu nói, trước đây anh đã từng được nghe người khác nhắc đến.
“Không sai.”
Tô Phù Dung gật đầu, sau đó bà ấy nghiêm túc nói: “Sự môn của chúng tôi có mười người, bất kỳ người nào trong đó cũng có thể phản bội sự tôn, nhưng đại sư huynh Tây Môn Phong Vân tuyệt đối sẽ không?”
“Không ai không biết mối quan hệ giữa anh ấy và sự tôn tốt đến như thế nào, vì lợi ích của sự tôn, anh ấy cũng tình nguyện vứt bỏ mạng sống của bản thân!”
Tô Phù Dung tiếp tục nói: “Tôi nhớ kỹ, có một lần sự tôn ra ngoài về trở về đã bị thương nặng, đến mức hấp hối, cần phải có máu tươi để bồi bổ.”
“Lúc đó chỉ có đại sư huynh ở đó, là đại sự huynh lấy ra một lượng máu tươi lớn từ trong cơ thể, lúc ấy sự tôn mới có thể nhặt về được
một mạng, mà đại sư huynh vì thiếu một lượng máu lớn mà đã suýt chết”
Tô Phù Dung nói tiếp: “Anh ấy vì cứu sự tôn mà đã rút chín phần mười lượng máu ra, người thường đều biết, điều này chắc chắn phải chết, chứ huống hồ chi là một cổ võ giả”
“Đơn giản đại nhân vật thông thiên kia kịp thời chạy đến, mất rất nhiều công sức mới có thể kéo đại sư huynh trở về từ Quỷ Môn quan.”
“Thử hỏi, một người có thể chết vì sự tôn làm sao có thể phản bội sự tôn được chứ?”
Tô Phù Dung kể, sau đó bà ấy cắn răng nói: “Sở dĩ đại sư huynh làm như vậy hoàn toàn là do bị ép buộc, bị cổ tộc uy hiếp!”
“Cổ tộc?” Tô Thương nghi ngờ hỏi: “Dì Phù, bà nói thập đại cổ tộc?”
“Đúng vậy!”
Tô Phù Dung gật đầu nói: “Sự tôn từ bỏ tháp Hư Không, sau đó ông ấy mai danh ẩn tích, trong thập đại cổ tộc kia có một số người không kiềm chế được muốn cướp đi Côn Luân.”
“Nhưng bọn chúng lại không dám tự mình hành động, bọn chúng rất sợ sư tôn đến tìm bọn chúng tính sổ, cho nên bọn chúng mới giật dây các tông phái lớn trong giới cổ võ, muốn bọn họ ra mặt tiêu diệt nhà họ Tô Côn Luân.”