*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương từ tốn nói: "Nhưng nếu ông ra mặt, giúp tôi giải quyết ông ta, nói không chừng ngày nào đó tâm tính của tôi trở nên tốt hơn, sẽ thả ông rời khỏi tháp Hư Không, để ông dung hợp với cơ thể, còn có thể trọng sinh."  

"Chuyện này thật sao?" Tô Ma nghe xong, nhất thời hưng phấn.  



"Ừm, tôi lừa ông làm gì chứ?" Tô Thương thuận miệng nói qua loa.  

"Chuyện này..."  



Tô Ma do dự vài giây, sau đó đưa ra quyết định, cắn răng nói: "Được, Tô Thương, hy vọng cậu có thể nói được làm được, người bên ngoài, giao cho tôi...đợi chút!"  

"Tô Thương!"  

"Thằng nhóc này, đùa nghịch tâm trí với mình thật sao?"  

Bỗng nhiên Tô Ma tỉnh táo lại, khuôn mặt sợ hãi dần biến mất, thay vào đó cười lạnh một tiếng: "Nói tới nói lui, hóa ra là cậu muốn tôi giúp cậu giải quyết nguy cơ bên ngoài, điều này nói rõ, căn bản cậu không muốn chết!"  

"Ha ha ha, Tô Thương ơi là Tô Thương, không thể không nói, tên nhóc cậu đánh đòn tâm lý rất tốt đó nha, diễn kịch nửa ngày trời, toàn hù dọa tôi."  

Tô Ma lạnh lùng cười nói: "Nhưng ông đây đã sống mấy ngàn năm, sao lại có thể để một tên nhóc như cậu lừa được chứ?"  

"Lấy chuyện cùng chết để uy hiếp tôi đúng không, được, vậy thì cậu ra tay đi, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu có dám cùng chết với tôi hay không đây!"  

Nói xong, Tô Ma đi về phía trước một bước, giống như ăn chắc Tô Thương sẽ không xóa sổ chính mình, trên mặt biểu cảm hung hăng mà đứng dậy...  

Quả thực.  

Tô Ma phán đoán không sai, Tô Thương chắc chắn sẽ không đồng quy vu tận cùng ông ta.  

Lúc này, đến lượt Tô Thương nhức đầu.  

Anh ấy nhìn Tô Ma, giọng lạnh lùng nói: “Tô Ma, không nói nhiều với ông nữa, nói cho tôi biết, làm sao để đối phó được với cơ thể của ông, nếu không nói, tôi lập tức sẽ khiến ông hồn phi phách tán!”  

“Ha ha, cậu tưởng tôi ngốc à, nói ra thì, tôi ra thì mới chết đấy, nếu không nói, thì cậu cũng không dám giết tôi đâu.”  

Tô Ma cười giễu cợt nói: “Bời vì, không giết tôi, thì cậu mới có tia hi vọng sống sót, nếu tôi thực sự hồn phi phách tán, thế hệ sau khống chế cơ thể tôi, nhất định sẽ giết cậu!”  

“Cho nên, Tô Thương, tranh thủ thời gian thả tôi ra ngoài đi, tôi có thể thề, tuyệt đối sẽ không làm cậu bị thương.”   

Tô Ma dụ dỗ nói: “Như thế cậu không phải chết, mà tôi cũng đạt được ước muốn, vẹn cả đôi đường.”   

“Ông nằm mơ đi!”   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play