*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Uyên vừa chiến đấu, vừa cười lạnh nói: “Có cờ Bách Độc bảo vệ, cậu đừng hòng dùng cái loại thủ đoạn bí mật này, câu đi hồn phách của tôi.”
“Cứ chờ đi, không đến mười phút nữa, đám người Thạch Hạo Hãn này đều sẽ chết trong tay của tôi!”
Lâm Uyên lạnh lùng uy hiếp nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện trốn thoát, bởi vì như vậy cậu chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi!”
Nói xong, Lâm Uyên hoàn toàn tập trung chiến đấu, ông ta dựa vào sức mạnh mạnh mẽ của cơ thể Tô Ma mà thoải mái quét sạch bốn phía.
“Cậu chủ, để em lên đi!” Lúc này, ánh mắt A Ly đầy hung dữ nói.
“Không được.”
Tô Thương lắc đầu nói: “Cho dù em có khôi phục lại bản thể thì cũng không thể làm nên chuyện gì, em ở đây bảo vệ tôi, có lẽ có một người có thể đánh bại ông ta!”
Dứt lời, Tô Thương lập tức khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm tiến vào tháp Hư Không.
Về phần A Ly và Vương Phú Quý, hai người đứng bên cạnh Tô Thương, cảnh giác đề phòng bốn phía.
Lúc này.
Trong tháp Hư Không, như một thế giới hỗn độn, không gian mờ ảo mênh mông vô bờ.
Linh hồn Tô Ma đang ngồi khoanh chân trong Hư Không bao la, hai mắt ông ta khép hờ.
Đúng lúc này, Tô Thương xuất hiện, anh đứng trước mặt Tô Ma.
“Ha hả, Tô Thương, ngọn gió nào đưa cậu đến đây?”
Tô Ma mở mắt, hơi kinh ngạc, nhưng mà ông ta nói: “Chuyện có thể nói cho cậu biết thì tôi đã nói hết cho cậu, bây giờ cậu hỏi tôi cái gì, tôi đều không thể trả lời cậu.”
“Tô Ma.”
Tô Thương đón nhận ánh mắt của Tô Ma, anh thản nhiên nói: “Có người đang khống chế cơ thể của ông đến làm phiền tôi.”
“A?”
Tô Ma nghe vậy thì lập tức lộ ra một nụ cười, ông ta nhẹ nhàng nói: “Nhanh như vậy sao, tôi còn cho rằng tôi phải chờ thêm một thời gian nữa, ha ha ha.”
“Tô Thương, mặt dù trong thiên địa có điềm xấu, nhưng cơ thể của tôi bây giờ ít nhất là đã đạt tới sức chiến đấu của cảnh giới Kết Đan đúng không?”
Tô Ma tự hỏi tự trả lời nói: “Cậu đến tìm tôi đã nói rõ cậu và những người bên cạnh cậu không còn cách nào để đối phó.”
“Tô Thương, thức thời thì cậu nên thả tôi ra ngoài, nể tình tôi và Tô Vô Kỵ là bạn cũ, tôi sẽ không làm khó cậu.”
Tô Ma nói tiếp: “Có điều, chỉ sợ tháp Hư Không này cậu phải đưa cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT