*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Trương Thiên Lôi khiêng chiếc trống làm bằng da thú đứng lên, giọng lạnh lùng nói: “Sao lại không có tác dụng được, tôi cảm thấy Tô thiếu gia công tử nói rất có lý!"
“Dưới lôi đài thì không thể giết người, nhưng trên lôi đài, bất kể là sống hay chết, đây vẫn là quy tắc từ trước đến nay của đại hội võ thuật trăm phái.”
Advertisement
Giọng Trương Thiên dõng dạc nói: “Ông không thể vì người đời sau chết ở trên lôi đài, là muốn phá hỏng quy tắc đâu đấy, tuy nhiên những năm gần đây Tây Môn gia tộc ngày càng lớn mạnh, nhưng Tây Môn Phong Vân, đại hội võ thuật trăm phái cũng không phải là do một lời của ông nói là được đâu.”
Advertisement
Cho tới nay, Trương Thiên Lôi cũng hận không thể giết Tây Môn Hổ Tiếu, để báo thù rửa hận cho cháu gái.
Nhưng ông ta nhất định phải lấy đại cục làm trọng, muốn suy nghĩ cho cả nhà họ Trương, không thể va chạm với Tây Môn Phong Vân được, cho nên Trương Thiên lôi đành phải nhẫn nhịn.
Bây giờ Tô Thương đã ra tay giết chết Tây Môn Hổ Tiếu, Trương Thiên Lôi liền coi Tô Thương là ân nhân, đương nhiên là phải bảo vệ rồi.
“Hừ!”
Tây Môn Phong Vân chăm chú nhìn Trương Thiên Lôi, giọng lạnh lùng nói: “Trương Thiên Lôi, ông câm miệng cho tôi!”
“Tây Môn Phong Vân, ông kiêu ngạo quá đấy, ông thật sự cho rằng đây là nhà ông à, ông nói cái gì thì là cái đó sao?” Lúc này, Thạch Hạo Hãn cũng đứng lên, mặt trầm tư như nước nói.
“Thạch Hạo Hãn, liên quan gì đến ông, chẳng lẽ ông muốn nhận đứa cháu hoang do Ngọc Yến sinh ra sao?” Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười nói.
“Hừ!”
Về chuyện này, Thạch Hạo Hãn cũng không trả lời, chỉ là ngườm nguýt Tây Môn Phong Vân, sau đó chân khí tỏa ra quanh người.
Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười liên tục, dù là đối mặt với sự chèn ép của Thạch Hạo Hãn và Trương Thiên Lôi, nhưng ông ta vẫn không hề yếu thế, không nói nhiều bèn động thủ.
“Được rồi, anh Phong Vân, bớt giận, có chuyện gì thì từ từ nói, làm to chuyện như vậy làm gì.”
Vương Trọng Vân đứng ra hoà giải, khẽ cười nói: “Để Tô Thương tiếp tục tham gia đại hội võ thuật trăm phái đi.”
“Nhưng cậu ta là luyện khí tầng thứ chín, người dự thi còn lại, có hai tên bán bộ Trúc Cơ, dù là Tô Thương dự thi, cũng chỉ là đánh cho có thôi.”
“A di đà Phật, Vương môn chủ nói có lý đấy, ba vị sao phải vì một quyết định không quá quan trọng mà tranh luận đến đỏ mặt tía tai thế.” Viên Thông trụ trì nói, kết luận Tô Thương không có khả năng đoạt được danh hiệu hạng nhất.
Chỉ cần không phải hạng nhất, vậy cũng không sao, dù là hạng hai, thì cũng chỉ là làm nền thêm thôi
Bời vì vị trí thứ nhất của đại hội võ thuật trăm phái, về tình về lý sẽ được làm minh chủ võ lâm, mà vị trí thứ hai, thì chẳng là cái thá gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT