Lúc này.

Ở quán cà phê Starbucks.

Cô gái ngồi ở phía bên trái sát cửa sổ, quả nhiên là một cực phẩm nha.

Cô ấy ít nhất nặng 150 ký, tai to mặt lớn, trên mặt còn nổi đầy mụn, dáng dấp một lời khó có thể nói hết.

Như một đống thịt lớn đang ngồi trên chiếc ghế vậy, sau khi Tô Thương nhìn thấy cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho cái ghế.

Càng hiếm thấy hơn nữa là cô ấy mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc buông xõa tự nhiên, hình như vì cuộc hẹn này cho nên cô ấy trang điểm rất kỹ càng.

Đôi môi đỏ rực, còn hai má thì ửng hồng như đít khỉ, không thể nhìn ra được phong cách của cô ấy.

Cực phẩm nha.

Hoa nở ngàn vạn đóa, đây chính là đóa hoa cực phẩm nhất trong các loài hoa hiếm thấy mà.

Tô Thương trước giờ cũng không dựa vào vẻ bề ngoài để phán xét một cô gái, anh cảm thấy nhân phẩm còn quan trọng hơn ngoại hình, vĩnh viễn không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy cô gái ở trong quán cà phê thì Tô Thương lặp tức tự mình phủ định hết.

Kỳ thực, vẻ bề ngoài cũng rất quan trọng nha.

Biểu cảm của Vương Phú Quý còn đặc sắc hơn cả Tô Thương nữa, cậu ấy không kiềm được mà nuốt nước miếng cái ực.

"Tô! Tô đại thiếu gia, mắt của tôi nhìn không tốt, anh giúp tôi nhìn xem, cái thứ đang ngồi gần cửa sổ là cái gì vậy?" Vương Phú Quý nhỏ tiếng hỏi, chỉ sợ bị đối phương nghe thấy.

"Ha ha, Vương đại thiếu gia, người đó chắc là tiểu Điềm Điềm của cậu đó, không ngờ gu của cậu cũng hiếm thấy ghê nha.

"
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhanh đến chào hỏi cô ấy đi, tôi đang rất mong chờ về cảnh tượng cặp đôi yêu nhau lao vào với nhau đó.

"
"Lao vào cái con khỉ!"
"Móa nó chứ, tôi có xem qua hình của cô ấy, người này so với trong ảnh khác xa nhau quá, quả thực là cách biệt một trời một vực mà.

"
"Có thể nói như vậy, ông đây bây giờ mà đi báo cảnh sát tố cáo cô ta dám lừa dối tôi, thì đến lúc đó quan tòa cũng sẽ phán cho tôi thắng mà thôi.

"
Biểu tình của Vương Phú Quý vô cùng phức tạp, nghiến răng, nghiến lợi chửi bậy.

Lúc này.

Cô gái mập kia ở đằng xa liếc nhìn Vương Phú Quý, rồi sau đó cầm lấy điện thoại, dùng hai ngón tay kẹp lấy cuống họng mình lại rồi õng ẹo nói: "Quý Quý, anh đến chưa, anh chàng đẹp trai mắt hí mặc cái áo màu đen tay ngắn ở ngay cửa tiệm cà phê là anh phải không?"
Ding dong.

Vương Phú Quý lập tức nhận được tin nhắn wechat gửi đến, vội vàng nhìn lại áo của mình đang mặc, liền phát hiện mình đúng là đang mặc chiếc áo màu đen tay ngắn, lập tức bị dọa cho tê dại hết cả da đầu.

Tiếp theo đó.

Cậu ấy vội vàng cởi chiếc áo tay ngắn màu đen đang mặc ra, vứt ngay xuống đất rồi ra sức đạp nó mấy cái, sau đó liền gửi tin nhắn thoại đi: "Không phải anh, em nhận nhầm người rồi.

"
Nói xong, Vương Phú Quý cũng không dám ở lại đó nữa, liền xoay người chạy ra khỏi quán cà phê Starbucks.

"CMN, cậu cởi áo ra làm gì vậy chứ, khùng hả.

"
Tô Thương tối sầm mặt lại chửi bậy một câu, sau đó cũng chạy theo sau, kết quả là bỗng nhiên anh lại nhìn thấy cô gái mập đang ngồi ở cạnh cửa sổ thoáng nở một nụ cười.

Nụ cười này không bình thường cho lắm nha.

Tô Thương có một cảm giác rất khó tả, liền nhíu mày lại, sau đó lại nhìn cô gái mập kia mấy lần nữa, kết quả lại phát hiện ra một chuyện bất ngờ.

Giả!
Cô gái mập này là hàng giả!
Không đúng!
Chính xác mà nói, cô ấy không hề mập, chỉ là cô ấy dán rất nhiều silicon lên người mà thôi, cho nên mới thấy cồng kềnh như vậy.

Còn nữa.

Cô ấy cũng không hề xấu, mấy lớp trang điểm trên mặt hẳn là do cô ấy cố ý hóa trang như vậy, cô ấy cố ý muốn mình xấu đi.

Tô Thương nhìn chăm chú một lượt, dựa vào nhãn lực của anh thì đương nhiên có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô ấy.

Cô gái này mặc dù cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, nhưng tuyệt đối không hề xấu xí, có thể nói là người đẹp tầm trung.

Hơn nữa quan trọng là cô gái đó mới hai mươi tuổi hơn thôi mà đã ở cảnh giới Hóa Kình của người luyện võ rồi, ở trong thành phố, bất kể là thiên phú hay là thực lực thì đều là người đẹp tầm cao thôi.

"Vương Phú Quý nói, tiểu Điềm Điềm là một người dẫn chương trình ưu tú, cao thủ Hóa Kình sẽ đi làm người dẫn chương trình sao?"
"Có điều gì kỳ lạ à!"
Tô Thương khẽ nhếch môi lên nở một nụ cười rồi bước nhanh về phía cô gái đó, anh quyết định sẽ làm rõ chuyện này mới được.

Vương Phú Quý là người anh em tốt của Tô Thương, Tô Thương cũng không muốn người anh em tốt của mình xảy ra chuyện gì được.

Qua mấy hơi thở thì Tô Thương đã đến gần với chỗ cửa sổ, trực tiếp ngồi xuống đối diện với cô gái mập kia.

Anh không nói gì chỉ mang theo nụ cười ngắm nhìn cô gái mập đó.

Cô gái mập rõ ràng là hơi sững người một chút nhưng sau đó khuôn mặt lại tràn đầy mong chờ nhìn Tô Thương, ngọt ngào hỏi: "Anh trai, anh là Quý Quý của tôi sao?"
Tô Thương cũng không trả lời.

"Anh chắc là anh Quý Quý của tôi rồi, wow, anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa, em thích quá đi, hi hi, anh hài lòng với em chứ?" Cô gái mập vừa nói vừa chớp chớp mắt, cố ý nũng nịu nói.

Tô Thương vẫn như cũ không nói lời nào.

"Anh Quý Quý, cám ơn quà tặng mà anh đã ủng hộ cho em, kì thực lần trước anh tới trường học tìm em, em không phải là không muốn gặp anh, chỉ là em chưa chuẩn bị xong tâm lý mà thôi, lần này em chuẩn bị xong rồi, tối nay chúng ta cùng đi đến khách sạn được không?" Cô gái mập uốn éo, ngượng ngùng nói.

Tô Thương vẫn không nói gì.

"Ừm hừ, anh Quý Quý, có phải anh không thích em không, anh chê em vừa xấu vừa mập phải không?"
Cô gái mập liền đứng dậy, uất ức, nức nở nói: "Hu hu hu, nếu đã như vậy thì em đi đây?"
Lúc này.

Tô Thương vẫn luôn trầm mặc liền mở miệng, thản nhiên nói: "Diễn đủ chưa, nếu đủ rồi thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nào.

"
"Anh có ý gì chứ?" Cô gái mập nhíu mày nói.

"Ha ha.

"
Tô Thương cười đùa nói: "Cô đường đường là người luyện võ ở cảnh giới Hóa Kình, trên người thì dán đầy silicon cho mập lên, cố ý trang điểm cho xấu đi, chơi như vậy vui không?"
Biểu tình của cô gái mập kia lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm vào Tô Thương, cùng lúc đó cô ấy cũng ngồi xuống, rồi trầm giọng nói: "Anh chỉ là một người bình thường sao có thể nhìn ra được chứ?"
"Cô cảm thấy sao?"
Vừa hỏi ngược lại, ánh mắt Tô Thương vừa run lên, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, trấn áp cô gái mập kia xuống.

"Tông! tông sư!"
Cô gái mập lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Thương tràn đầy cung kính, giọng nói run run: "Tôi không biết anh là tông sư, lúc trước đã đắc tội, bây giờ xin anh tha tội cho!"
Tiếp theo, cô gái mập liền muốn đứng dậy hành lễ với Tô Thương nhưng lại bị Tô Thương ngăn lại.

Sau đó, Tô Thương đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng chất vấn: "Đừng nói nhảm nữa, cô rốt cuộc là ai, tiếp cận Vương Phú Quý có mục đích gì?"
"Không dám giấu gì anh, tôi tên là Lưu Sở Điềm, sinh ra trong một dòng họ nhỏ ở Giang Bắc, năm mười tuổi thì dọn lên thành phố, mới về lại Giang Bắc hai ngày thôi.

"
Cô gái mập Lưu Sở Điềm thành thật nói: "Sở dĩ tôi hóa trang như vậy chỉ là muốn trêu chọc Vương Phú Quý mà thôi.

"
"Lưu Sở Điềm?"
Tô Thương nghe thấy như vậy thì trong tâm trí hiện lên mấy kí ức trước kia, những kí ức vụn vặt.

Trong ấn tượng của anh, ở Giang Bắc đúng là cô một cô gái tên là Lưu Sở Điềm.

Lúc đó, Tô đại thiếu gia thường cầm đầu một đám con nít chơi đùa với nhau, trong đó có Lưu Sở Điềm.

Nếu như Tô Thương không nhớ lầm thì quan hệ của Lưu Sở Điềm và Vương Phú Quý rất là tốt, suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí còn định ước gắn bó với nhau suốt đời nữa kìa.

Đây đều là những chuyện rất lâu trước đây rồi, cho nên cho dù Tô Thương có tinh mắt thì cũng không nhận ra được Lưu Sở Điềm.

"Thì ra là cô à.

"
Tô Thương mỉm cười sau đó tò mò nói: "Lưu Sở Điềm, quan hệ của cô và Vương Phú Quý tốt như vậy mà, cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi, lần này trở về Giang Bắc sao lại còn đi chọc cậu ấy chứ, nhìn xem Vương Phú Quý nhà tôi bị dọa cho tái xanh mặt mũi rồi kìa.

"
"Đáng đời anh ta.

"
Lưu Sở Điềm nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: "Không phải chỉ mới mười năm thôi sao, sau khi tôi về đến Giang Bắc thì cố ý đi ngang qua anh ta, tôi đi tới đi lui ba lần anh ta cũng không nhận ra tôi, rõ ràng là quên tôi mất tiêu rồi, tên đàn ông phụ bạc, lúc đầu khi tôi mới rời khỏi Giang Bắc , anh ta còn hứa hẹn với tôi cả đời này cũng sẽ không quên tôi!"
Ặc.

Nhìn bộ dạng này chắc là con nhỏ này vẫn còn tình cảm với Vương Phú Quý rồi, cho nên khi Vương Phú Quý không nhận ra cô ấy, cô ấy mới nghĩ ra trò này để chọc Vương Phú Quý mà.

Sau khi Tô Thương biết được chân tướng sự việc thì khẽ mỉm cười nói: "Lưu Sở Điềm, cô biết tôi là ai không?"
"Không biết, anh chắc chắn là thiếu niên tài tuấn của tông phái võ thuật nhỉ.

" Lưu Sở Điềm đối diện với Tô Thương, thái độ vô cùng cung kính.

Tô Thương lắc đầu, sau đó cười nói: "Tôi là Tô Thương, lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau rồi.

"
"Tô! Tô Thương!"
Lưu Sở Điềm sau khi biết được thân phận của Tô Thương, lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, sững sờ nói: "Điều này là không thể mà, mặc dù tôi không có ở Giang Bắc nhưng tôi nghe nói Tô đại thiếu gia là một tên công tử bột không hơn không kém, Vương Phú Quý chính là học cái xấu từ chỗ anh ta mà ra, anh thế nào mà có thể là Tô đại thiếu gia chứ!"
Hử?
Đợi đã.

Ý gì đây chứ?
Nói tôi là công tử bột thì còn được, nhưng cái con m* gì vậy chứ, cái gì mà nói Vương Phú Quý học cái xấu từ chỗ tôi chứ?
Khốn nạn!
Cái tên chó m* Vương Phú Quý này, rõ ràng là cậu ấy dạy hư tôi đó biết chưa!
Tô Thương không khỏi oán thầm, nhưng dù sao Vương Phú Quý cũng là anh em, mà cô gái ở trước mặt cũng có cảm tình với Vương Phú Quý, cho nên anh cũng không tiện ở trước mặt đối phương mà trách mắng Vương Phú Quý, thế là anh đành không phản bác lại.

Cuối cùng chỉ có mình mình gánh hết tất cả.

Trong lòng Tô Thương bùi ngùi, sau đó lại nhìn sang Lưu Sở Điềm, khẽ cười nói: "Cô không nghe Vương Phú Quý gọi tôi là Tô đại thiếu gia sao, chuyện này tôi không cần thiết phải lừa cô.

"
"Tôi chủ yếu muốn nói là, cô cũng giống như tôi mười năm rồi không có gặp mặt, không phải cô cũng không nhận ra tôi sao, cho nên Vương Phú Quý không nhận ra cô cũng bình thường thôi, cô đừng buồn nữa, kì thực trong lòng anh ta vẫn có cô đó.

" Tô Thương hòa giải nói.

"Cái này không giống nhau, mười năm rồi, tôi chỉ nhìn một cái cũng nhận ra anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà không nhận ra tôi chứ.

"
Lưu Sở Điềm vẫn rất tức giận, nghiến răng nói: "Mười năm này, tôi ở thành phố nỗ lực tu luyện, chính là vì mong chờ đến ngày đột phá đến cảnh giới Hòa Kình, để đến tìm anh ta, nhưng anh ta lại mê mụi ở những quán bar cao cấp, thật đáng ghét mà!"
F*ck.

Không ngờ Lưu Sở Điềm này chính là nữ chính si tình trong mấy tiểu thuyết mà.

Tô Thương dừng lại một chút rồi nói thay cho anh em tốt của mình: "Lưu Sở Điềm, kỳ thực trong lòng Vương Phú Quý luôn có cô, chỉ vì quá nhớ cô nên trong lòng rất buồn, do đó mới đi đến mấy quán bar để giải sầu thôi, cậu ấy muốn mình đừng quá nhớ nhung cô nữa.

"
"Thật sao?" Lưu Sở Điềm nghe thấy như vậy lập tức lộ ra vẻ vui mừng, kinh ngạc.

"Ừm.

"
Tô Thương gật gật đầu rồi nghiêm túc nói hươu.

nói vượn: "Lúc cậu ấy đi bar trong đầu toàn nghĩ đến cô, dù mấy em nhân viên của quán bar đã thay đổi vô số đợt, nhưng trong lòng cậu ấy, những em nhân viên đi cùng cậu ấy đều có một cái tên, đó chính là cô Lưu Sở Điềm, cậu ấy đã khắc ghi tên cô vào trong sâu thẳm tâm hồn, mãi mãi cậu ấy sẽ không bao giờ quên được ”.

Tô Thương nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc thời gian trôi qua quá lâu, cô đã thay đổi rất nhiều, cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp cho nên mới khiến cho cậu ấy không nhận ra.

"
"Cô không nên trách Vương Phú Quý, Lưu Sở Điềm, cô nên trách bản thân cô, ai bảo cô trở nên xinh đẹp như vậy chứ.

"
Tô Thương nghiêm túc trách mắng Lưu Sở Điềm, trong lòng không khỏi tự tán thưởng bản thân mình.

Vương đại thiếu gia, anh em tốt của tôi, người anh này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi nhé.

"Thì ra là như vậy, xem ra là tôi đã trách lầm anh ấy rồi.

"
Sau khi nghe những lời Tô Thương nói, Lưu Sở Điềm liền lộ ra biểu tình xấu hổ, rõ ràng là đã hoàn toàn tin những lời Tô Thương nói rồi.

Sau khi ngừng lại mấy giấy, Lưu Sở Điềm bỗng nhìn Tô Thương nghi ngờ nói: "Đàn anh, anh mới hơn hai mươi tuổi mà đã là tông sư võ đạo rồi sao?"
"Đừng gọi tôi là đàn anh nữa, chúng ta là bạn cũ của nhau, gọi tôi là Tô đại thiếu gia là được rồi.

"
Tô Thương dặn dò nói: "Còn nữa, hầu như không có ai biết được thực lực của tôi, cô đừng làm lộ ra ngoài nhé, tránh gây phiền phức cho tôi.

"
"Vâng, Tô đại thiếu gia, tôi hiểu rồi, người có năng lực thật sự thường không huênh hoang, tôi sẽ không nói cho bất kì ai biết đâu.

" Lưu Sở Điềm nghiêm túc gật đầu nói.

"Ừm.

"
Tô Thương khẽ gật đầu rồi cười nói: "Được rồi, Lưu Sở Điềm, Vương Phú Quý vẫn còn đang ở bên ngoài, bây giờ cô đi tìm cậu ấy nói chuyện hay sao?"
"Không, lần sau đi, hôm nay tôi! quá xấu rồi.

"
Lưu Sở Điềm nhỏ giọng cầu xin: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, anh cũng đừng nói cho Vương Phú Quý biết chuyện tiểu Điềm Điềm là Lưu Sở Điềm nhé, tôi sợ anh ta biết tôi chọc ghẹo thì sẽ nổi giận với tôi.

"
Vãi.

Sao mà tinh tế quá vậy, sao mà nhỏ bé quá vậy?
Tên chó m* Vương Phú Quý này kiếp trước cứu vớt cả dải ngân hà hay sao mà lại có được một người con gái ưu tú như vậy thích cậu ấy chứ?
"Ừm, tôi sẽ không nói với cậu ấy đâu, có rảnh thì lại gặp nhé.

"
Tô Thương đứng dậy, sau khi tạm biệt Lưu Sở Điềm thì đi ra khỏi quán cà phê.

Rất nhanh.

Vương Phú Quý đang lo lắng chờ ở bên ngoài, liền chạy lại vội vàng tới hỏi: "Vãi, Tô đại thiếu gia, cậu với cô gái mập đó nói chuyện gì mà cả nửa ngày trời luôn vậy?"
"Ha ha.

"
Tô Thương cười nói: "Cũng không nói gì khác, chính là nói về ưu điểm của cậu chứ gì nữa, cô ấy nghe thì vui vẻ vô cùng, còn muốn theo đuổi ngược lại cậu nữa.

"
"F*ck, Tô đại thiếu gia, tôi với anh không thù không oán, sao anh lại muốn hại tôi chứ?" Vương Phú Quý đen sầm mặt lại nói.

"Cậu hiểu cái lỗ đ*t.

"
Tô Thương liếc Vương Phú Quý một cái rồi dò xét hỏi: "Cậu còn nhớ lúc nhỏ cậu có định ước chung thân với Lưu Sở Điềm không?"
"Lưu Sở Điềm? Là ai? Sao tôi lại không có ấn tượng gì hết vậy?" Vương Phú Quý tràn đầy hoang mang nói.

Nha!
Vừa rồi mình còn khoác lác, nói Vương Phú Quý đã khắc tên của Lưu Sở Điềm vào sâu thẳm linh hồn.

Cậu cmn thì tốt rồi, vậy mà quên sạch hết rồi.

"Haiz, hẹn hò trên mạng đúng là có nhiều rủi ro mà, phải vô cùng cẩn thận, xem như hôm nay tôi đã được trải nghiệm rồi.

"
"Tô đại thiếu gia, sau này đừng ở trước mặt tôi nhắc đến chữ Điềm này nữa, bây giờ tôi đối với chữ Điềm rất là nhạy cảm, vừa nghe tới là thấy toàn thân đã tê dại rồi.

Vương Phú Quý thở dài một hơi, sau đó hình như lại nhớ ra điều gì, mặt lập tức tràn đầy hưng phấn nói: "Đúng rồi, lần trước anh nói không sợ tra nam nhập nhằng chỉ sợ đàn bà ba mươi tuổi thôi, tôi thấy rất có lý nha.

"
"Gần đây tôi tìm được một nhóm wechat, bên trong toàn là mấy chị chất lượng cao thôi, sướng chết đi được.

"
Vương Phú Quý cười đùa nói: "Tô đại thiếu gia, anh có muốn vào nhóm không, tôi thêm anh vào nhé, mấy chị gái kia tuyệt đối sẽ làm anh lóa mắt luôn.

"
Nhóm các chị gái?
Còn có mấy nhóm này nữa sao?
Tô Thương dừng lại chút rồi nói: "Làm gì có nhiều chị gái tụ tập thành nhóm nhiều vậy chứ, mấy chị gái đó toàn là giả đó, cố ý dùng thân phận này làm mánh lới để nâng giá mình lên thôi, cậu nói xem một đêm bao nhiêu tiền thì biết ngay.

"
"Cái gì chứ, toàn là mấy chị gái hàng thật giá thật đó, vị trí rõ ràng, không hề dối trên lừa dưới nha.

" Vương Phú Quý chắc chắn nói.

Tô Thương hiếu kỳ nói: "Thật sao? Nhóm gì vậy?"
"Nhóm phụ huynh của trường mẫu giáo.

".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play