*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, một quyền mạnh mẽ Tống Thanh Dương đánh ra ban nãy đã tiếp cận Tô Du Du.  

Thế nhưng còn chưa kịp chạm đến người Tô Du Du, thì đã bị sóng không khí xung quanh người cô bé ấy đánh tan.  

Advertisement

Soạt...  

Mọi người có mặt ở đấy nhìn thấy một màn này, đều trợn mắt há hốc mồm cả lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nỗi sợ hãi.  

Advertisement

"Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô bé dễ thương này biến hình sao?"  

"Khí tức mạnh thật đấy, ít nhất cũng là Thần Tông trung kỳ. Ôi vãi thật đấy, thế đạo này thay đổi rồi nhỉ, mới bốn tuổi đã đặt chân đến Thần Tông trung kỳ, công lý ở đâu, vương pháp ở đâu?"  

"Không hổ là tiểu dư nghiệt của nhà họ Tô, không thể lấy lẽ thường mà đo nhỉ, kinh khủng thật đấy!"  

"Đây chắc chắn không phải là sức mạnh của bản thân cô bé ấy, tôi thấy có chút giống đề hồ quán đỉnh đấy!"  

"Đề hồ quán đỉnh sao? Chuyện này không thực tế đâu. Thực lực càng mạnh thì nguy cơ của đề hồ quán đỉnh lại càng lớn, có thể làm cho một người có được cảnh giới Thần Tông trung kỳ, người ra tay đương nhiên phải đặt chân vào Lục Địa Võ Thần. Nếu như cường giả ở cảnh giới này muốn cho người thường đề hồ quán đỉnh, vậy xác suất thành công không tới mười phần trăm, nếu như thất bại, thì cả hai bên đều gặp nguy hiểm đến tính mạng, ai lại bằng lòng làm vậy được chứ!”  

...  

Mọi người có mặt ở trận đấu đều đang thán phục trước thực lực của Tô Du Du, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ không biết vì sao cô bé ấy lại có được thực lực như vậy.  

"Khó trách minh chủ Thiên lại vững như kiềng ba chân, thì ra là có cô con gái vàng ngọc với thực lực ở cấp bậc này." Sơn chủ Thanh Thành thấy vậy, nhịn không được nói.  

Thiên Sơn Tuyết còn chưa mở miệng, sư thái Từ Thiện bên cạnh đã lạnh lùng nói: "Hừ, đầu cơ trục lợi mà thôi, khó thành người tài!"  

"Thiên Sơn Tuyết."  

Lúc này, Tây Môn Phong Vân lại khẽ cười, châm chọc hỏi: "Bà nội của cô, Ngô Thanh Ảnh, gần đây sức khỏe tốt không?"  

"Ông chủ Tây Môn, nói vậy chắc ông cũng đã đoán được, cần gì đã biết rõ mà còn cố hỏi?" Thiên Sơn Tuyết lạnh lùng đáp lại.  

"Ha ha."  

Tây Môn Phong Vân liên tục lắc đầu nói: "Đáng tiếc thật, trong giới luyện võ, người đáng để tôi kính nể không nhiều lắm, kể cả là lão già Thiên Niên Sát kia, tôi cũng không để vào mắt, không có bảo vật thì ông ta chả là cái thá gì."  

"Thế nhưng bà nội của cô, Ngô Thanh Ảnh, lại là một trong những cường giả mà tôi kính nể."  

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Sau khi bà ấy đặt chân vào cảnh giới Lục Địa Võ Thần, vô cùng mạnh mẽ, đã lên đỉnh phong rồi chứ?"  

"Cảnh giới Võ Thần Đỉnh Phong, lúc ra tay mạnh đến mức dời non lấp bể, kinh khủng như vậy. Nhưng đáng tiếc thật đấy, tôi không còn cơ hội để bà ấy xin chỉ giáo rồi." Tây Môn Phong Vân tiếc nuối nói.  

"Có cơ hội đấy."  

Sắc mặt Thiên Sơn Tuyết trở nên khó coi, cô ta nói: "Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì tồn tại ngàn năm."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play