Nhưng chắc chắn sẽ không có cách gì tranh tài được với võ thần lục địa, cho nên cậu ta mới không để lộ ra thân phận của mình, nếu không sẽ rất khó để bảo đảm đám võ thần lục địa kia sẽ không giết mình.  

Nhưng Lâm Uyên cũng không gấp, trên người cậu ta có vật chí bảo của vùng đất thâm sâu vân vụ là cờ Bách Độc, trong thời gian ngắn đã đạt được bán trúc cơ rồi, ắt hẳn cũng rất nhanh là có thể trúc cơ thành công thôi.  

Đến lúc đó, cảnh giới võ thần lục địa thì có tính là gì chứ, chỉ là gà đất chó sành mà thôi.  

Advertisement

Vốn dĩ Lâm Uyên muốn trúc cơ xong rồi mới kết thúc bế quan, nhưng đại hội võ thuật đã tổ chức rồi.  

Hơn nữa, cậu ta biết người đứng nhất đại hội võ thuật lần này sẽ thuận theo ý trời, quản lý toàn bộ giới luyện võ.  

Advertisement

Bởi vậy, Lâm Uyên mới quyết định xuất quan, với mong muốn nhất định phải được hạng nhất, kết quả ai mà ngờ, ngay trận đầu tiên đã đụng ngay học trò đắc ý nhất của mình.  

Vậy thì không còn cách nào khác, vì để tấn cấp, Lâm Uyên chỉ đành đánh bại Mặc Đao thôi.  

Giờ này phút này.  

Nhìn thấy con rồng dài màu đen đang xông tới, Mặc Đao liền biến sắc, vội vàng hành động, anh ta điều động luồng sương độc quanh thân mình biến thành một cái màn bảo vệ, muốn ngăn cản con rồng đen dài này lại.  

Ầm!  

Rất nhanh, con rồng sương khí màu đen đã đâm vào bức màn tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai.  

Sau một giây.  

Con rồng đen liền tan biến mất, mà bức màn bảo vệ của Mặc Đao cũng xuất hiện nhiều vết nứt như mạng nhện.  

"Không tệ, thực lực của con đã tiến bộ không ít."  

Lâm Uyên thấy vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhưng cậu ta không hề mở miệng mà thông qua linh hồn truyền âm tới, để lời nói của mình vang lên trong đầu Mặc Đao.  

"Cậu...cậu là ai!"  

Mặc Đao trong nháy mắt khiếp sợ không thôi, đồng thời sắc mặt khó coi nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt.  

Giọng nói trong đầu lại vang lên, đây là thủ đoạn gì vậy, quá dị thường rồi!  

Lại thêm, lúc nãy đối phương nhẹ nhàng xuất ra một đòn, là đã có thể làm vỡ được bức màn chắn của mình, tên thiếu niên này ắt hẳn là mạnh hơn mình.  

Trong nháy mắt, Mặc Đao biết mình thua chắc rồi, tư tưởng đánh trả lại cũng không còn nữa, chỉ muốn làm rõ thân phận của đối phương mà thôi.  

Các thiên tài của giới luyện võ anh ta đều điều tra cả rồi, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến thiên tài có sở trường là độc công.  

"Ha ha!"  

Lâm Uyên tiếp tục dùng linh hồn truyền âm, lạnh giọng nói: "Đồ hỗn láo, tôi chính là sự phụ của con, Tuyệt Tuyệt Tử!"  

Lão độc vật quản lý vùng đất thâm sâu vân vụ hơn 100 năm nay, nhưng ông ta không thích người ta gọi mình là lão độc vật!  

Cho nên rất sớm từ trước, ông ta liền đặt cho mình một cái tên vô cùng hống hách.  

Bởi vì độc công của lão độc vật là nhất tuyệt, thủ đoạn cũng nhất tuyệt, cho nên ông ta liền dùng hai chữ tuyệt gắn lại với nhau.  

Lại thêm có rất nhiều nhân vật ở cấp bậc già khú đế, đều thêm chữ tử ở phía sau tên mình, để ra hiệu mình rất là cao thâm khó dò, ví dụ như cái gì mà Đan Trần Tử, Phong Dương Tử.  

Vì vậy, lão độc vật mới quyết định sau tên của mình cũng thêm chữ tử, thế là biến thành Tuyệt Tuyệt Tử.  

Cái tên này cũng chỉ có rất ít người nhớ tới, người trong giới luyện võ đều thích gọi ông ta là lão độc vật, căn bản chỉ có lúc lão độc vật tự giới thiệu mình mới tự gọi tên Tuyệt Tuyệt Tử của mình, hoặc ở những trường hợp nơi công cộng, mọi người muốn giữ thể diện cho ông ta, đều bí mật gọi ông ta là lão độc vật.  

Về phần cái tên Lâm Uyên này thì chính là lúc ông ta luôn hồi trở thành một tên thư đồng, Sở Phục Thịnh đã đặt cho ông ta.  

Bởi vì không muốn để lộ ra thân phận, cho nên ông ta cũng tự xưng là Lâm Uyên, bây giờ dùng linh hồn truyền âm, lão độc vật đương nhiên sẽ nói đến cái tên mà mình đắc ý nhất rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play