"Đúng thì sao!" Trong ánh mắt của Từ Thiện sư thái  đều là sư khinh thường, giọng điệu lạnh lùng nói.  

"Đệ tử nhà bà ra ngoài, còn không cho phép người khác nhìn sao?" Tô Thương nhíu mày.  

Advertisement

"Đúng, tôi bá đạo vậy đó!"  

Từ Thiện sư thái lạnh lùng nói: Giới luyện võ có người nào không biết chứ, chỉ cần tôi ở đây, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhìn Triệu Chỉ Nhược quá mười giây!"  

"Huống hồ, trong ánh mắt mà cậu nhìn Chỉ Nhược lúc nãy, tràn đầy nóng bỏng, trong lòng tất nhiên là đã có suy nghĩ bẩn thỉu với Chỉ Nhược rồi."  

Advertisement

Từ Thiện sư thái sắc mặt khó coi nói: "Tôi chưa ra tay với cậu, là nể mặt đạo trưởng Thiên Cơ Môn, nếu là ở bên ngoài, cậu đã sớm biến thành một cái xác rồi!"  

Nóng bỏng?  

cmn!  

Ông đây chẳng qua là thấy được ngọn tháp của tháp Hư Không, chứ không phải vì Triệu Chỉ Nhược.  

Tô Thương cảm thấy thật buồn cười, có điều chuyện cho tới nước này, anh ấy không giải thích gì thêm, mà lộ ra một nụ cười đểu giả.  

"Sư thái."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói: "Cho dù là tôi có ý nghĩ đó với Triệu Chỉ Nhược, vậy thì sao chứ, tình yêu giữa nam và nữ là chuyện hết sức bình thường mà."  

"Huống hồ, đồ đệ của bà lại xinh đẹp như vậy, có đàn ông nào mà không thích chứ, tôi lại không sờ vào hay trêu chọc gì, chẳng qua chỉ là nhìn bằng hai mắt, chính mình ảo tưởng nghĩ một lúc, cũng không được sao, bà quản không phải rộng quá rồi đó chứ?" Tô Thương mở miệng khiêu khích.  

"Anh...anh đừng nói lung tung!"  

Đúng lúc này, Triệu Chỉ Nhược vẫn luôn im lặng nhìn sang Tô Thương, khuôn mặt ngọc ửng đỏ nói.  

Bởi vì ít khi rời khỏi núi, nên Triệu Chỉ Nhược đơn thuần giống như một con cừu non sợ hãi xã hội, lời nói ra cũng không dám to tiếng.  

Hôm nay, lần đầu tiên có người đàn ông ở trước mặt cô, nói chuyện với cô, nói có ý nghĩ gì đó với mình, chuyện này khiến cô không biết làm sao.  

Nhất là, Tô Thương còn nói tưởng tượng với mình...tưởng tượng cái gì chứ?  

Triệu Chỉ Nhược ngượng ngùng, đồng thời cực kỳ hiếu kỳ, nhưng sau đó lại nghe thấy Tô Thương chống đối sư phụ mình.  

Cô biết thủ đoạn của sư phụ, sợ cơn nóng giận của sư phụ sẽ làm bà ấy lên lôi đài giết người mất, vì thế mới vội vàng mở miệng ngăn cản Tô Thương.  

"Chỉ Nhược."  

Tô Thương nghe nói như thế, từ từ nhẹ nhàng đi qua chỗ Triệu Chỉ Nhược, dịu dàng cười nói: "Cô biết sư phụ cô giết người như cỏ rác, lo lắng bà ta sẽ giết tôi, nên giải vây giúp tôi đó hả, cảm ơn cô nha, cô thật tốt với tôi quá mà."  

Tô Thương từ trước tới giờ luôn không chịu thua thiệt.  

Đạo sĩ phái Nga Mi Từ Thiện sư thái, vừa mở miệng là vênh váo hung hăng, sau đó còn uy hiếp Tô Thương.  

Cái này khiến cho Tô Thương rất khó chịu, vì thế cố ý nói ra lời này, để khiêu khích Từ Thiện sư thái.  

"Không...không phải."  

Triệu Chỉ Nhược nghe vậy, đột nhiên căng thẳng cực kỳ, liên tục khuya tay giải thích nói: "Anh đừng nói lung tung, sư phụ tôi tính khí không tốt, nếu anh cứ nói lung tung nữa thì bà ấy sẽ giết anh thật đó."  

"Sống có gì vui, chết có gì khổ." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play