Lúc này.  

Dưới đài, Tô Thương khẽ cau mày nói: “Trương Trọng Ngu, đây là chuyện gì vậy?”  

Advertisement

“Điện chủ, là như này ạ.”  

Advertisement

Trương Trọng Ngu thành thật nói: “Thuộc hạ không biết, cậu muốn dùng thân phận nào để dự thi, cho nên đã đăng kí cho cậu hai tên, một tên là Tô Thương, một tên là Tô Huyền Thiên.”  

“Tô Huyền Thiên ở bảng đua thứ năm, còn Tô Thương, thì ở bảng đua thứ sáu.”   

Trương Trọng Ngu  nói tiếp: “Điện chủ, nếu như cậu muốn lấy thân phận Tô Huyền Thiên dự thi, bây giờ có thể dịch dung thành Tô Huyền Thiên, bước lên lôi đài vẫn còn kịp đấy ạ.”   

“Thì ra là thế.”  

Tô Thương gật đầu như đã hiểu, khẽ cười nói: “Không cần, từ nay về sau, thân phận Tô Huyền Thiên này sẽ biến mất, tôi không cần thiết tiếp tục che giấu tung tích nữa rồi.”  

“Hôm nay, tôi phải dùng thân phận của Tô Thương, tỏa sáng rực rỡ trên lôi đài, để nói cho toàn bộ giới luyện võ biết, nhà họ Tô ở Côn Luân, đã quay trở lại rồi!”   

Tô Thương là không muốn quá chăm chú, để tránh thu hút  sự chú ý của các thiên tài lớn, nhưng anh ấy nên kiêu căng nói, chứ không phải nói bé giọng như vậy.   

Anh ấy tham gia đại hội võ thuật trăm phái lần này, một là để chứng minh bản thân,  hai là vì hồi sinh lại thời kì huy hoàng của nhà họ Tô, để những gia tộc ra tay xóa xổ Côn Luân trong giới luyện võ kia, phải run sợ!   

Một phút sau.  

Tô Huyền Thiên không lên sàn đấu, cuộc tranh tài đúng hạn bắt đầu.  

Thiên tài của ba tòa lôi đài, có người đã kết đồng minh, bàn bạc sau khi đánh bại đối thủ mạnh, cũng có người một thân một mình, không thèm hợp tác với người khác.   

Bên trái lôi đài, là bốn mươi tên thiên tài của bảng đua thứ nhất, đã có người ra tay, chân khí trên lôi đài tàn phá hết mọi thứ.   

Tô Thương liếc sang một cái, liền bị thu hút bởi một thanh niên mặc áo đạo sĩ màu xanh thẫm.  

Tên trọc lốc, vẫn ung dung đứng ở trong góc lôi đài, tóc dài như thác nước được búi bằng một cây trâm ngọc.    

Anh ta hình như không có tâm trạng thi đấu, hoặc là căn bản không để những đối thủ này lọt vào mắt, lại còn ngáp trên lôi đài như kiểu chưa tỉnh ngủ vậy.     

Thanh niên này, chính là thiên tài xuất sắc nhất của Thiên Cơ Môn, Vương Dã đệ tử của môn chủ Vương Trọng Vân.  

“Đạo trưởng Vương Dã, xin lỗi nhé, danh tiếng của anh, có sự uy hiếp rất lớn đối với chúng tôi, cho nên, chúng tôi đã đồng lòng quyết định, liên thủ để đối phó anh.”   

Lúc này, một tên mặc quần áo kiếm hiệp, đi tới trước mặt Vương Dã, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng: “Tôi biết, chúng tôi thắng mà không vẻ vang, nhưng vì tranh thủ cơ hội để thăng cấp, thì đành phải hi sinh anh thôi.”   

“Nhưng đạo trưởng Vương Dã, xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ không giết chết anh đâu, chúng tôi chỉ ép anh xuống dưới lôi đài mà thôi, đắc tội với anh rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play