“Du Du.”  

Tô Thương sờ mũi, cũng không nói dối con gái nữa, anh thành thật nói: “Thật ra, vừa rồi Tinh Hà nói không sai, cha…”  

Advertisement

“Cha, cha không cần nói nữa, con biết cha cần nó, cha lấy đi!” Tô Du Du ngọt ngào cười nói.  

“Ừm.”  

Advertisement

Tô Thương nghe con gái nói như vậy thì anh lập tức nhận lấy tinh thạch Thái Sơn, cất nó vào chiếc vòng lưu trữ của mình.  

Đến thời điểm này, cả hai viên tinh thạch Thái Sơn đều đã vào túi của Tô Thương, tương đương với hai nghìn viên đá năng lượng.  

“Cảm ơn cha đã thay con giải quyết hung vật, cha thật là lợi hại.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Du Du lộ ra một nụ cười.  

Đồng thời hai bàn tay nhỏ bé vỗ tay cho Tô Thương, ánh mắt nhìn Tô Thương giống như là nhìn một người anh hùng vô cùng lợi hại.  

“Ha ha, con thật sự là con gái tốt của cha.”  

Trong lòng của Tô Thương vô cùng ấm áp, ôm lấy con gái hôn một cái, tình cảnh vô cùng ấm áp.  

“Thôi, quỷ nịnh bợ.”  

“Con mới không cần chơi với hai người, con đi tìm mẹ.”  

Tô Tinh Hà bĩu môi, sau đó cậu bé lấy ba lô của mình rồi rời khỏi khách sạn.  

“Cháu trai lớn, trễ như vậy rồi cháu định đi đâu vậy?” Thạch Cửu Thiên muốn đuổi theo.  

“Anh họ cả, anh không cần để ý tới nó, da thằng nhóc này rất dày, cứ tùy nó đi.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Nơi này là cổ trấn Võ Đang, anh không cần lo về vấn đề an toàn.”  

Với thần thức của Tô Thương, anh có thể bao trùm toàn bộ cổ trấn, cho nên anh mới có thể yên tâm để Tô Tinh Hà một mình đi ra ngoài.  

“Được rồi.”  

Thạch Cửu Thiên gật đầu, ngược lại anh ta cười khổ nói: “Nhưng mà, em họ à, chuyện này là em không đúng.”  

“Hai viên tinh thạch Thái Sơn này là anh tặng cho cháu trai và cháu gái, em lấy đi thì không thích hợp cho lắm.”  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Hai đứa nó còn nhỏ, bây giờ hai đứa bắt đầu đeo thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt, em hãy tìm cơ hội trả lại cho hai đứa đi.”  

“Anh họ cả, tinh thạch Thái Sơn quý giá như vậy, hai đứa nó không thể giữ được, trước tiên em thay chúng đó giữ gìn.”  

Tô Thương cười nói: “Vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy, thằng nhóc Tô Tinh Hà kia muốn bán cái này đi đổi thành tiền cưới vợ, cho nên cho nó không phải là đang phung phí của trời sao.”  

“Có lý.”  

Thạch Cửu Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: “Vậy được, cho em cũng giống nhau, dù sao đồ mà anh đã tặng cho nhà em là do dì Ngọc Yến đã nhờ anh tặng.”  

“Hả? Anh họ cả, anh có ý gì, tinh thạch Thái Sơn này là mẹ em nhờ anh đưa sao?” Tô Thương vội vàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play