Không ai đáp lời cô, cả phòng rơi vào im lặng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Trần Diệu nín thở trong lòng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiết Dịch, trong lòng cô dâng lên từng đợt lo lắng. Trần Diệu lao về phía Cố Diệc Cư, giật lấy điếu thuốc trên miệng anh, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: "Tôi hỏi anh, anh đã làm gì?"

Cố Diệc Cư nhìn cô gái đang cúi đầu nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận.

Cô vì người đàn ông khác mà tức giận với anh, vì cái đàn anh họ Tiết kia mà tức giận với anh.

Những hình ảnh sau bức tường kính kia lại ùa về, cô cười rực rỡ thân thiết như vậy, ăn ý thân mật với tên đàn anh họ Tiết kia như vậy.

Những ngón tay thon dài bấu chặt tay vịn, trong mắt anh tràn đầy địch ý, cười lạnh hỏi: "Anh đã làm gì? Em quan tâm sao?"

Trần Diệu giơ tay lên, tát cái "bốp" lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Đoàn người phía sau hít sâu một hơi, ngay cả Triệu Nghĩa cũng bị giật mình đến nỗi suýt ngã xuống đất.

Cả tầng VIP yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống mặt đất.

Trần Diệu tức đến phát run: "Trả lại tiền cho anh ấy."

Cô đã từng nghe người ta kể về chuyện Cố Diệc Cư một tay thao túng cổ phiếu của tập đoàn Angel, khiến tập đoàn nhiều lần rơi vào khủng hoảng, tạo thuận lợi cho anh lật đổ cựu chủ tịch.

Cố Diệc Cư vẫn nghiêng đầu, ngón tay thon dài v/uốt ve khóe môi dưới, sau đó thè lưỡi l iếm vết máu.

Hai giây sau, anh quay lại, nhếch môi nhìn Trần Diệu: "Không trả thì sao?"

Trần Diệu hung dữ nhìn anh.

Cố Diệc Cư vươn lên bắt lấy cổ tay của Trần Diệu, kéo cô về phía trước, cho dù đang ngồi thì anh cũng không thấp hơn Trần Diệu, anh lại gần, áp trán mình vào trán cô, lạnh lùng nói: "Chia tay? Không nghe anh giải thích lời nào đã muốn chia tay với anh..."

"Vừa đến nơi đã tìm được thằng khác chơi bida thân mật với nhau như vậy rồi sao? Chu Lục, Giang Vũ, Tiết Dật, lại sắp thêm Triệu Nghĩa nữa phải không?"

Trần Diệu giãy giụa: "Thả tôi ra."

Cố Diệc Cư đương nhiên không thả, anh càng giữ cô chặt hơn, hơi thở hai người đan vào nhau, nhưng trong mắt đối phương đều có hận ý: "Định bỏ rơi anh lần thứ hai đúng không? Anh thủ thân như ngọc vì em tám năm, một người phụ nữ khác cũng không chạm vào, như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Trần Diệu rống lên với anh: "Đủ cái gì? Sao tôi biết anh thủ thân như ngọc vì tôi? Tin anh? Anh biết Trần Hân là cái gai trong mắt tôi, vậy mà còn để một người giống cô ta bên cạnh, anh ra ngoài không nói với tôi một câu, thậm chí cũng không giải thích người phụ nữ trong điện thoại là ai, anh bảo tôi làm sao có thể tin anh? Anh nằm mơ."

Cô càng nói, tay càng bị Cố Diệc Cư giữ chặt.

Trong mắt anh toàn là tơ máu, gắt gao nhìn Trần Diệu. Một giây sau, môi Trần Diệu bị chặn lại.

Trần Diệu vùng vẫy điên cuồng, há miệng định cắn anh.

Cố Diệc Cư lại nhân cơ hội này xông vào, đầu lưỡi bị cô cắn mạnh đến nỗi đỏ au như muốn nổ tung trong miệng.

Những người xung quanh đều ngu đi, ngơ ngác nhìn hai người họ cắn xé nhau đối phương dã thú,, nhưng lại ôm hôn nhau say đắm.

Trần Diệu không muốn thỏa hiệp dù chỉ một chút.

Cố Diệc Cư giữ chặt gáy Trần Diệu, hai hốc mắt cô đã ngập nước mắt.

Làm sao Cố Diệc Cư không cảm thấy đau lòng.

Liễu Anh nhìn đến nỗi muốn khóc, cô ấy cắn chặt ngón tay mình, hô: "Hai người đừng như thế..."

Tiếc là, không ai trong hai người nghe được.

Giây tiếp theo, Trần Diệu ngất đi trong lòng Cố Diệc Cư, Liễu Anh kêu lên: "Cậu ấy sao vậy?"

Cố Diệc Cư u ám nhìn cô, không có một chút hoảng hốt nào, cô chỉ bị anh hôn ngất đi thôi. Anh bế ngang Trần Diệu lên, xoay người đi xuống tầng.

Liễu Anh đuổi theo.

"Nam thần, nam thần... Nghe tôi nói đã. Mấy năm nay Trần Diệu chịu khổ nhiều, cậu ấy, cậu ấy yêu anh, nhưng cậu ấy không có cảm giác an toàn. Ngày xưa cậu ấy chịu đau đớn yêu thầm anh, nên bây giờ cậu ấy sợ cảm giác này, vì thế mới phòng vệ như con nhím, làm thế mới có thể đâm lại những người tệ bạc với cậu ấy. Cậu ấy cần một mái ấm, một mái nhà ấm áp..."

Cố Diệc Cư dừng chân lại, một lúc sau, anh nói: "Tôi hiểu rồi."

"Nhưng... Tôi cũng không có cảm giác an toàn. Người đầu tiên cô ấy vứt bỏ luôn là tôi."

Nói xong, anh đi xuống tầng.

Liễu Anh ngã xuống đất, khóc không ngừng.

Triệu Nghĩa do dự một lúc lâu rồi bước lên đỡ Liễu Anh dậy.

Liễu Anh nhìn Triệu Nghĩa: "Sao hai người họ lại thành ra như vậy?"

Triệu Nghĩa: "Cố gia nó... Có lẽ nó thật sự nhớ cô bé tám năm nay, những ngày nó ở Myanmar trôi qua không dễ chịu."

"Thật... Thật sao?"

Tiết Dật nhìn hai người rời đi, trái tim anh trống rỗng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo...

*

Khi Trần Diệu tỉnh lại lần nữa thì cô đã ở Hải thị, trong ngôi nhà xa hoa của Cố Diệc Cư. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện ra hai tay hai chân bị trói, cả người bị trói trên giường. Trần Diệu khiếp sợ không dám tin, khi cô ngẩng đầu lên.

Cố Diệc Cư đang cầm ly sữa, đứng dựa vào cửa, vẻ mặt lạnh lùng: "Dậy rồi?"

Trần Diệu dùng sức đá chân: "Anh..."

Cố Diệc Cư đặt ly sữa ở đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa ống hút lên môi cô.

"Uống chút sữa đi, mới xuống máy bay không lâu thôi."

Trần Diệu né tránh ống hút: "Thả tôi ra."

Cố Diệc Cư nắm cằm cô xoay lại, đưa ống hút lên môi cô lần hai. Trần Diệu mím chặt môi, không quan tâm anh. Cố Diệc Cư thở dài, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó phủ môi mình lên, dùng đầu lưỡi mình đè lưỡi cô xuống, rót sữa vào trong miệng cô. Trần Diệu muốn chống đối, ý đồ phun sữa ra.

Nhưng Cố Diệc Cư kiên quyết ấn đầu lưỡi cô xuống, giữ cằm để cô ngẩng lên.

Toàn bộ sữa chảy xuống cổ họng, không phí một giọt nào.

Ấm áp.

Cổ họng của Trần Diệu khô khốc, nhưng cô không muốn thừa nhận là đống sữa anh đút kia làm cô thoải mái.

Trần Diệu lại cắn Cố Diệc Cư, cô gầm nhẹ: "Thả tôi ra, Cố Diệc Cư, thả tôi ra, anh có trói tôi cả đời được không? Tôi sẽ hận anh đến chết."

Cố Diệc Cư lau vết máu ở khóe môi, câu môi: "Hận thì hận, chỉ cần không rời khỏi anh, em hận thế nào cũng được."

Trần Diệu trợn tròn mắt.

Không thể tin được người đàn ông trước mặt này lại vô sỉ như vậy.

Cố Diệc Cư xoa nắ/n cái cằm xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: "Anh đã giải thích với em rồi, anh chưa bao giờ để ý cô ta, nhưng ngày đấy trẻ tuổi nông nổi, nên chỉ thích mập mờ với em, sau này anh mới biết được em và cô ta có mâu thuẫn. Còn Chung Dao là em gái của một trong những người anh em của anh, lúc ở Myanmar thì cô ấy đi theo Thành Lệ. Sau này anh trai cô ấy gặp chuyện không may mới thế chỗ anh mình. Anh biết nhìn cô ấy giống chị gái em, vốn định giới thiệu cô ấy với em ngay từ đầu, nhưng vì anh biết mâu thuẫn của hai chị em nên mới không dám. Anh nghĩ là nên nói cho em biết trước, sau đó mới để hai người làm quen nhau."

Trần Diệu quay đầu đi chỗ khác.

Không muốn nghe.

Chuyện bên Tiết Dật còn chưa xong đâu.

Cô còn bị anh trói, người đàn ông này thật là đáng sợ.

Sắc mặt Cố Diệc Cư âm u, quan sát phản ứng của cô.

Một giây sau, anh đưa tay đẩy cô xuống giường, phủ lên người cô.

Trần Diệu lập tức bị dọa biến sắc, cô vừa khóc vừa hét: "Cố Diệc Cư! Anh không thể làm như vậy..."

"Vẫn muốn chia tay anh?" Cố Diệc Cư nắm cằm cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

Trần Diệu ứa nước mắt, nhìn anh chằm chằm.

Không đáp lại.

Lúc này, tiếng giày cao gót "cạch, cạch" vang lên.

Một người phụ nữ mặc sườn xám bước vào cửa, vừa nhìn đã bị giật mình: "Thằng nhóc thối!"

Trần Diệu đang nép trong vòng tay của Cố Diệc Cư, thò đầu nhìn ra ngoài.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu lại liền bắt gặp đôi mặt đẹp của Cố Tình. Cố Tình xông vào nắm lấy áo anh: "Triệu Nghĩa kể chị nghe hết rồi, chị còn không tin là mày bắt cóc con gái nhà người ta, ôi giời ơi!"

Cố Diệc Cư run lên, hất tay Cố Tình ra.

"Chị ra ngoài."

Đương nhiên Cố Tình không nghe theo, cô ấy nhìn bộ dạng đáng thương của Trần Diệu, an ủi nói: "Không sao, chị sẽ đòi công bằng cho em."

Hai mắt Trần Diệu ngập nước, ngơ ngác nhìn Cố Tình.

"Cố Diệc Cư, ra ngoài với chị." Cố Tình chống nạnh, nhìn thằng em duy nhất của mình.

Cố Diệc Cư lạnh mắt, hàm dưới căng chặt: "Sao chị vào được?"

"Chị bảo mày ra ngoài, không nghe thấy à? Đừng để chị mách mẹ." Cố Tình đột nhiên trở nên hung dữ, khuôn mặt thanh tú có chút dữ tợn.

Cố Diệc Cư: "..."

DM.

Anh buông Trần Diệu ra, đứng dậy.

Cố Tình túm lấy áo sơ mi của anh.

Cố Diệc Cư giơ hai cánh tay lên cao, chặn ý đồ kéo giật của cô ấy, rồi sau đó sải bước ra ngoài.

Cố Tình nhìn theo bóng lưng cao lớn, thở dài một hơi, quay đầu cười với Trần Diệu: "Bé đáng yêu, tí nữa chị em mình nói chuyện vui vẻ với nhau tí nhé."

Trần Diệu: "..."

Cô nào còn tâm trạng để vui vẻ nữa, chỉ khàn giọng nói: "Chị, chị có thể thả..."

Cố Tình: "Xin lỗi em."

Trần Diệu: "..."

Đời nào thân là chị gái mà lại sợ em trai mình không?

Cố Tình chắp tay trước ngực: "Xin lỗi, xin lỗi, chị ra ngoài dạy dỗ thằng nhóc kia trước nhé..."

Vừa nói xong, cô ấy cũng không dám nhìn Trần Diệu thêm cái nào nữa, tức tốc đi ra ngoài. Đúng là cô ấy sợ đứa em trai này của mình. Trong phòng khách, Cố Diệc Cư đang ngồi trên sofa hút thuốc, nghiêng đầu nhìn Cố Tình.

Cố Tình kéo ghế ngồi xuống đối diện anh: "Sao mày có thể làm ra loại chuyện thế này hả? Thích người ta thì phải theo đuổi chứ..."

Cố Diệc Cư: "Theo đuổi rồi, người ta nói không cần."

Cố Tình: "...Triệu Nghĩa nói cô bé này rất tội nghiệp, ba không thương mẹ không yêu, lại còn thêm một bà chị độc ác, cô bé đáng thương như thế, sao mày có thể ra tay như vậy?"

Cố Diệc Cư không trả lời, chỉ cau mày, tiếp tục hút thuốc.

Anh khẽ nâng cằm lên, lộ ra vết sẹo bên dưới.

Cố Tình híp híp mắt, ngón tay sơn móng sờ vào cằm Cố Diệc Cư: "Vì em ấy mà có vết sẹo này, đúng không?"

Cố Diệc Cư quay đầu đi, né tránh ngón tay của chị gái mình, không đáp.

Nhìn vẻ cứng mềm không ăn của anh, Cố Tình cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

"Muốn thử cách khác không?"

Cố Diệc Cư: "Thử cái gì? Chỉ cần rời khỏi em là cô ấy tìm được một thằng khác."

Cố Tình khiếp sợ.

"Chị thấy em ấy không giống người như vậy."

Cố Diệc Cư: "Không giống, nhưng cô ấy không từ chối lũ ruồi bọ xung quanh."

Cố Tình lại ngẩn ra, tự lẩm bẩm: "Này... Cái này cũng không thể trách em ấy."

Cố Diệc Cư hừ một cái.

Cho dù không thích, cô vẫn có thể qua lại với những người đó. Đúng là không thể trách cô, nhưng anh thì không muốn buông tay.

"Mày thế này là không được." Cố Tình phát hiện thằng em mình đã rơi vào trạng thái điên tình.

Cố Diệc Cư không trả lời.

Cố Tình thấp giọng: "Không thì, để chị đi khuyên xem sao."

Thấy anh vẫn không có phản ứng, biết là anh đã ngầm đồng ý, cô ấy nói: "Để chị đi hỏi, xem em ấy thích cái gì, sau đó tuồn cho mày, rồi... Cứ thế làm theo ý của em ấy, thế nào?"

Anh vẫn vô cảm.

Một lúc lâu sau.

Mới rít từ kẽ răng: "Ừ."

Cố Tình tặc lưỡi: "Nói sớm một tí có phải tốt hơn không..."

Sau đó bắt đầu dông dài: "Lúc Triệu Nghĩa gọi đến, chị sợ chết khiếp, anh rể mày suýt chút nữa trượt tay lái..."

Cố Diệc Cư nhướng mi: "Không sao chứ?"

Cố Tình xua tay: "Chỉ chửi mày tí thôi, không sao cả."

Thật ra.

Tạ Tuấn hơi kính sợ đứa em vợ của mình. Chỉ trong vòng chưa đầy tám năm, người em vợ này đã làm cả thị trường chao đảo. Nhờ có người em này mà chỗ đứng của Tạ Tuấn cũng vững chắc hơn, cả nhà đã lên cùng hội cùng thuyền.

Có điều.

Một người mang phong thái của quý ông, người kia lại như một kiêu hùng.

Vậy mà vẫn có thể kết giao.

*

Cố Tình nói xong liền đứng dậy trở lại phòng.

Trong phòng.

Tay chân Trần Diệu bị trói, cô dựa vào đầu giường, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Tình cẩn thận đóng cửa lại, đi đến bên giường, nhìn Trần Diệu, trong lòng thở dài. Cô gái mà thằng em mình thích thật sự rất xinh đẹp.

Nhớ cái ngày đấy cô ấy kết hôn, Cố Diệc Cư vác cái cằm bị thương đến...

Lúc đấy, thằng em cô còn đứng vuốt ve cằm, cười xấu xa.

Khi đó, Cố Tình đã biết lai lịch của vết sẹo này chắc chắn không tầm thường.

Trần Diệu quay đầu nhìn Cố Tình.

Cố Tình thừa hưởng vẻ đẹp của ba mẹ chị ấy, giống như Cố Diệc Cư, cả hai đều đẹp mắt, nhất là cái vẻ diễm lệ, tự tin như này là thứ mà Trần Diệu khó mà có được.

Cô khẽ gọi: "Chị."

Cố Tình thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt thì cười rạng rỡ, ngồi xuống mép giường, sờ sờ tay Trần Diệu: "Đau không?"

Trần Diệu nhìn tay mình chân mình, Cố Diệc Cư trói không chặt nhưng cảm giác bị trói rất rõ ràng, cô nói: "Đau."

Cố Tình lập tức phỉ nhổ Cố Diệc Cư.

Trần Diệu lẳng lặng nghe chị ấy mắng anh, Cố Tình giơ tay vuốt tóc Trần Diệu: "Bé đáng yêu rất xinh đẹp, khó trách thằng em chị điên thành cái dạng này."

Trần Diệu chớp chớp mắt.

Cố Tình lại nói: "Thằng nhóc này đã đào hoa từ nhỏ rồi, lúc mười ba tuổi đã có gái theo. Nó thì cà lơ phất phơ, lại còn tùy hứng, bao nhiêu cô gái tranh nhau sứt đầu mẻ trán để tiếp cận nó. Khổ cái nó rất ít khi để cho tụi con gái lại gần, toàn chơi với đám đực rựa, chị còn lo là phải đến ba mươi tuổi nó mới có bạn gái quá..."

"Tính nó mạnh mẽ từ nhỏ. Lúc ba mẹ chị qua đời, chị suy sụp nặng nề, nó mới chỉ mười mấy tuổi đã phải gánh vác mọi thứ. Để cho chị cuộc sống tốt mà nó mạo hiểm đi Myanmar tám năm, thậm chí còn chưa học xong Đại học..."

"Nếu nó đã hứa thì chuyện gì cũng có thể thành sự thật. Em nghĩ xem, em có thích cái gì không."

"Bé đáng yêu, em có tâm sự gì thế? Có thể chia sẻ với chị được không?"

Trần Diệu nhìn vào mắt Cố Tình, không nói gì.

Cố Tình biết cô có tâm sự, vươn tay vuốt tóc Trần Diệu, ôn nhu nói: "Nó rất sợ em không cần nó nữa, nhưng không mở mồm nói được, nó sợ lộ vẻ yếu đuối."

Trần Diệu mím chặt môi, không đáp lại nửa lời.

Cố Tình nhỏ giọng nói: "Vậy em có đồng ý cho nó thêm một cơ hội nữa không? Để nó ở bên em?"

*

Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra.

Cố Tình vừa buộc tóc vừa đi ra, giày cao gót chạm xuống mặt đất phát ra tiếng "cạch, cạch".

Sống lưng Cố Diệc Cư căng thẳng, anh ngẩng đầu nhìn Cố Tình.

Trên đầu ngón tay mảnh khảnh vẫn là điếu thuốc chưa hút, khói thuốc còn lượn lờ.

Cố Tình dựa vào tường, trong mắt hiện lên sự thương hại, nhìn thằng em tội nghiệp của mình: "Cho cô bé về đi, thời gian tới em ấy không muốn thấy cái mặt mày."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play