Thì dĩ nhiên... dĩ nhiên là theo đuổi Trần Diệu rồi. Cậu trợ lý mờ mịt, chỉ ra ngoài cửa sổ ý bảo Cố tổng tự mình đi xem.
Bình thường Cố Diệc Cư đã khiến người khác sợ hãi, bây giờ càng doạ người hơn.
Cậu trợ lý toát mồ hôi lạnh.
Cố Diệc Cư quay lại nhìn, không biết Trần Diệu đã rời đi từ khi nào. Anh lạnh mặt đi lại bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Dưới lầu của toà cao ốc là một khoảng hồng hồng đỏ đỏ, một chiếc xe mui trần màu đỏ, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc sơmi trắng, quần đen đang ngồi trên nắp xe, chân đạp lên cánh hoa.
Vô cùng đẹp.
Rất bắt mắt.
Vô cùng trẻ trung và dồi dào sức sống.
Cố Diệc Cư hút điếu thuốc, híp mắt.
Còn có kiểu theo đuổi người khác như thế à?
______
Trần Diệu nhân lúc Cố Diệc Cư không chú ý bèn lẻn ra ngoài, đi tới thang máy. Cô quay lại phòng làm việc, vừa vào thì có không ít người trêu chọc làm Trần Diệu không hiểu mô tê gì. Mãi cho đến khi ngồi vào bàn một hồi lâu thì Trần Diệu mới nhớ hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Tiểu Vân mang cà phê vào, thấy Trần Diệu thì ồ lên: "Chị Diệu Diệu, chị không xuống dưới lầu xem hả?"
Trần Diệu chỉnh sửa văn kiện.
Cô nhớ rồi, trợ lý Cố Diệc Cư nói là thiếu gia của tập đoàn Giang thị theo đuổi cô, còn rải đầy hoa hồng ở dưới lầu, nhưng sao mà có chuyện đó?
Cô có biết tên đó là ai đâu.
"Không xem đâu." Trần Diệu đáp.
Tiểu Vân kinh hãi: "Có người theo đuổi chị đó, là thiếu gia của tập đoàn Giang thị đó. Anh ấy đang ở ngay dưới lầu nè, chắc mẩm là đang chờ chị tan làm ấy, chị vẫn không xuống xem sao?"
Úi trời, sao mà được theo đuổi mà lại bình tĩnh như vậy chứ?
Tiểu Vân lập tức thay đổi cái nhìn về Trần Diệu. Khí chất này... cô thích.
Trần Diệu nhắn tin cho chị Lý, báo cáo rằng Cố tổng đã xem xong sơ yếu lý lịch của người trúng tuyển, lại đánh rớt người ta rồi, đồng thời còn thể hiện rằng về sau bản thân cần phải cố gắng hơn nữa, dù sao sau khi vào làm ở đây thì cả hai nhiệm vụ cô đều làm không tốt, không làm hài lòng cấp trên.
Mặc dù là tại Cố Diệc Cư bị điên.
Chị Lý trả lời: "Không sao, cứ cố gắng nhé. Ở dưới lầu có người theo đuổi em kìa, em thấy sao?"
Trần Diệu: "..."
Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi?
Đương nhiên là không chỉ có chị Lý và tiểu Vân, Liễu Anh cũng gửi quá trời tin nhắn, bảo cô xuống xem. Trần Diệu không biết rằng cứ nhân viên nào rảnh là sẽ ghé vào cửa sổ nhìn xuống con đường màu đỏ rải đầy cánh hoa ohồng và chiếc xe mui trần, còn có cả người ngồi trong xe.
Bởi vì thế mà chưa tới một tiếng, Trần Diệu đã nổi danh khắp Thiên Sứ.
Dù sao thì.
Đó là thiếu gia của Giang thị đó, còn có cả kiểu theo đuổi hoành tráng như vậy nữa.
Có không ít người nhiều chuyện, tò mò không biết Trần Diệu của bộ phận nhân sự ở tầng mười hai trông ra sao? Đẹp như tiên nữ? Khuynh quốc khuynh thành? Xinh đẹp đến loá mắt?
Sau đó không biết ai đã lan truyền hình chụp cận mặt của Trần Diệu.
Vô cùng xinh đẹp.
Hèn chi.
_____
Hai năm nay, Cố Diệc Cư mới chính thức trụ vững tại Hải Thành, trở thành huyền thoại trong giới. Không bàn tới thủ đoạn của anh, việc anh hoá sói thao túng cổ phiếu khiến tổng giám đốc cũ mất chức, thay máu tập đoàn Thiên Sứ trong một đêm cũng khiến người ta phát run khi nghe tới.
Mà chẳng ai có thể tìm ra được quá khứ cũng như lai lịch của anh. Thế nên những gia đình chỉ hơi có bề thế một chút là đã kính nể anh rồi.
Người mà quá bí ẩn đều sẽ khiến người ta kính sợ.
Bề trên của những gia đình đó cũng nhắc nhở người nhỏ.
Cố gắng không gây sự với người này.
Bởi vì không ai biết về sau có nhờ vả Cố Diệc Cư hay không.
Cho nên lúc Giang Vũ nhận điện thoại của Cố Diệc Cư, anh ta sửng sốt vài giây: "Cố...Diệc...Cư?"
Cố Diệc Cư nhíu mày, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, thản nhiên nói: "Cậu đang theo đuổi ai vậy? Cô ấy là người mà cậu có thể theo đuổi sao?"
Giang Vũ đang ngồi trong xe chờ Trần Diệu tan tầm chợt ngẩng lên nhìn về phía cao nhất của toà nhà, dù đó là tầng cao nhất nhưng anh ta vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Cậu ta cười, hỏi lại: "Cố tổng biết tôi đang theo đuổi ai sao?"
Cố Diệc Cư cười nhạo: "Cậu nói thử xem?"
Giang Vũ: "Cô ấy... không phải là bạn gái của anh đó chứ?"
Cố Diệc Cư: "..."
Giang Vũ: "Nếu không phải thì chúng ta phải cạnh tranh công bằng chứ."
Cố Diệc Cư nhăn mày nhìn xuống dưới, như muốn mặt đối mặt với tên Giang Vũ đang ở dưới lầu. Xem ra vị thiếu gia của Giang thị rất có bản lĩnh, không sợ chết.
Nhưng mà.
Dù gì thì cũng là do Giang Vũ mới từ nước ngoài về.
Không biết sự tình như thế nào.
Cố Diệc Cư có thể cạnh tranh công bằng ở chuyện khác nhưng nếu là chuyện của Trần Diệu thì tuyệt đối không thể nào. Anh thấp giọng cười, nghiền ngẫm nói: "Giang Vũ phải không?"
Giang thiếu gia đáp: "Đúng vậy."
Có thể khiến cho Cố Diệc Cư chủ động gọi cho anh ta thì đúng là tài.
Giang Vũ nghĩ thầm.
Cố Diệc Cư ồ lên, không nói gì, cứ thế cúp máy.
Gọi điện xong vừa khéo là giờ tan tầm, Cố Diệc Cư lấy áo khoác ở trên ghế, vội vã đi xuống lầu.
Trợ lý ôm tài liệu lên: "Cố tổng ơi, ký tên."
Cố Diệc Cư không thèm để ý, đi xuống tầng mười hai bằng thang máy nhân viên, tới nơi thì đi thẳng một mạch tới phòng nhân sự.
Ai cũng nghỉ trưa hết rồi.
Anh nheo mắt, quay lại thang máy đi xuống lầu một.
Ở đại sảnh lầu một đang vô cùng ồn ào. Mùi hương hoa hồng xộc thẳng vào mũi, có rất nhiều nhân viên đứng lại xem nên vô cùng náo nhiệt.
Cố Diệc Cư ỷ vào chiều cao, lách qua đám đông.
Ở vị trí trung tâm có vài người hô lên: "Woa, Trần Diệu nhận hoa hồng rồi thì có phải là đồng ý rồi không?"
Cố Diệc Cư lạnh mặt: "..."
Nhận rồi á?
_____
Trần Diệu không nghĩ rằng ở dưới thật sự có người theo đuổi cô nên không thèm để ý, tới giờ nghỉ thì đi ăn với Liễu Anh. Vừa bước tới cửa thì đã thấy một biển hoa, cô còn chuẩn bị đi đường vòng thì ai ngờ có một người đàn ông mặc sơmi trắng, quần tay đen bước xuống từ trên xe, tay cầm hoa hồng đi thẳng tới chỗ cô.
Người đàn ông này rất trẻ, trông rất đẹp trai, cười lên có hơi hư hỏng. Sau khi nhét hoa vào lòng cô, anh ta cúi đầu nói: "Anh tên là Giang Vũ, Giang trong sông nước, Vũ trong Đại Vũ trị thuỷ. Anh biết em là Trần Diệu."
Trần Diệu: "..."
Liễu Anh ở bên cạnh ồ lên.
Giang Vũ tò mò nhìn Trần Diệu.
Cái hôm nhìn cô từ xa ở phòng bida đó chỉ cảm giác cô chơi rất lành nghề, có khiếu nói chuyện, quan trọng là lúc dạy người ta chơi giọng cô rất mềm mại, có chút quyến rũ lại trêu chọc lòng người, rất thu hút người nghe.
Lúc này nhìn gần rồi mới thấy đúng là xinh đẹp. Gương mặt trứng ngỗng, mắt to, khoé môi hơi vểnh lên. Gương mặt ngơ ngác của cô bây giờ càng khiến Giang Vũ cảm thấy mắt nhìn người của mình đúng là chuẩn xác.
"Anh mời hai em ăn cơm nhé?" Giang Vũ chỉnh cổ áo, nói với Trần Diệu.
Trần Diệu nhìn bó hoa trong lòng, đưa ra trả cho Giang Vũ: "Tôi không biết anh nên không thể ăn cơm với anh được."
Giang Vũ mỉm cười: "Không ăn cũng không sao, nhưng hoa em đã nhận rồi, em không muốn tạo phiền phức đó chứ?"
Anh ta chỉ thảm hoa phía sau và đám đông đang vây xem chuyện vui cho Trần Diệu thấy, cô quay lại xem thì thấy quả thật khá đông người. Cô mấp máy môi, cãi lại: "Anh cũng biết bản thân đã gây ra phiền phức sao?"
Giang Vũ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: "Đương nhiên, hoa em cũng đã nhận, hay là tiện thể kết bạn Wechat để nói chuyện nha?"
Lại còn nói thêm một câu: "Em không cho cũng không sao, dù sao anh cũng có thể biết được."
Trần Diệu: "..."
Cái tên này.
Là thiếu gia nhà ai vậy?
Đúng là thẳng tính.
Liễu Anh kích động muốn chết rồi, đụng đụng Trần Diệu mấy lần lận. Trần Diệu nhìn Liễu Anh một chút, trong mắt cô ấy ý nói hãy cho bản thân một cơ hội đi, bỏ qua Chu Lục thì thiếu gia của tập đoàn Giang thị có thể đấu đá với Cố gia đấy.
Đúng là kỳ diệu, Trần Diệu nhìn tám cái chớp mắt của Liễu Anh là đoán ra được hết.
Trần Diệu ngập ngừng, gật đầu: "Hoa tôi nhận nhưng không ăn cơm, có thể kết bạn Wechat với nhau."
Giang Vũ: "Cảm ơn."
Trần Diệu nói xong thì sau lưng toàn là tiếng hít vào đầy ngạc nhiên, thầm than rằng vị thiếu gia này đúng là thủ đoạn tài cao.
Hai người thêm Wechat với nhau.
Giang Vũ tuân theo lời hứa, không ở lại thêm nữa, chỉ nhìn Trần Diệu vài lần rồi quay đi.
Anh ta thuận tiện gọi vài người tới dọn dẹp hoa trên đất.
Làm việc gọn gàng không chút sơ hở, càng khiến người khác vừa lòng.
Sau khi Trần Diệu nhận hoa thì đám đông cũng tản ra.
Liễu Anh càng háo hức, kéo Trần Diệu ra cửa, vừa đi ra thì một chiếc xe vụt tới, dừng ở trước mặt hai người. Cửa sổ được quay xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệc Cư. Anh đặt tay lên cửa sổ, hờ hững nhìn bó hoa trong lòng Trần Diệu, nói: "Đi ăn cơm trưa chung đi, anh muốn nói chuyện về ứng viên còn lại của buổi sáng."
Trần Diệu ngạc nhiên: "Không phải anh đã đánh rớt rồi sao?"
Khoé môi Cố Diệc Cư giật giật: "Tháng này anh phải đi công tác nên cần có người đi theo."
Người này bàn chuyện công việc thì lúc nào cũng nghiêm túc.
Trần Diệu vuốt trán, nhưng vì anh là cấp trên, việc tuyển nhân sự không thể chậm trễ được, đúng là khiến cho Trần Diệu đau đầu.
Liễu Anh cũng thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Cố Diệc Cư, khều Trần Diệu: "Đã vậy rồi thì cậu cứ đi đi nhé? Không phải cậu rất đau đầu vì chuyện này sao?"
Một khi anh giấu đi tâm tư của mình thì đúng là Trần Diệu không thể nhìn ra được, với cả bản thân cô cũng rất kính nghiệp nên chỉ cần không lẫn chuyện riêng vào thì Trần Diệu cũng không suy nghĩ gì nhiều, ngồi vào ghế sau.
Liễu Anh thấy Trần Diệu lên xe rồi thì vẫy tay, sau đó đi tới nhà ăn.
Chiếc xe màu đen lao vụt ra ngoài.
Trần Diệu còn đang ôm bó hoa trong ngực, hương hoa tràn ngập cả xe. Cố Diệc Cư một tay chống cằm, nhìn đường xá ở ngoài, không khí hơi yên lặng.
Xe chạy thẳng đến một nhà hàng cơm Tây.
Chiếc xe dừng lại, Cố Diệc Cư tháo dây an toàn, cúi đầu châm thuốc.
Anh thuận tay mở cửa xe cho Trần Diệu. Trần Diệu ít khi thấy Cố Diệc Cư nghiêm chỉnh như vậy làm cô cũng có chút căng thẳng, nói: "Hoa..."
Cố Diệc Cư ngậm điếu thuốc, đáp: "Để trong xe."
Trần Diệu thả lỏng, cô cũng không muốn mang hoa vào nhà hàng, quá kỳ cục.
Cô hơi hối hận khi không ném vào thùng rác, bây giờ có hơi xấu hổ rồi.
Cô để hoa ở trong xe, vuốt váy lại rồi bước ra khỏi xe.
Cố Diệc Cư gảy thuốc, nhìn cô. Hai người cùng bước vào nhà hàng, chắc là Cố Diệc Cư đã đặt bàn trước nên được sắp xếp rất nhanh gọn.
Hai người ngồi xuống sau đó gọi món, thức ăn cũng nhanh chóng được mang lên.
Anh vẫn nghiêm túc như thế, gọi món xong thì hỏi Trần Diệu về ứng viên còn lại.
Trần Diệu thấy anh như thế cũng thẳng thắn trả lời từng câu.
Cố Diệc Cư cầm muỗng múc đồ ăn cho Trần Diệu, gật đầu nói: "Vậy thì chọn cậu ta đi, buổi sáng không kịp nói cho em biết."
Trần Diệu thở phào: "Lúc về tôi sẽ báo cho cậu ta biết."
"Ừm."
Sau đó hai người ăn cơm trong im lặng.
Bầu không khí vô cùng hoà hợp.
Cố Diệc Cư còn gắp cho Trần Diệu không ít đồ ăn.
Đến nỗi Trần Diệu phải ngước lên nhìn anh. Anh cũng nhìn lại cô, trong mắt mang theo ý cười.
Hình bóng anh khi xưa và hiện tại chồng chéo lên nhau.
Trần Diệu vội cúi xuống, chăm chú ăn cơm.
Ăn xong rồi Cố Diệc Cư gọi người đến tính tiền, nói: "Anh đưa em về công ty."
Trần Diệu gật đầu: "Được."
Hiếm có lúc Cố Diệc Cư đàng hoàng được như vậy.
Hai người ra khỏi nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe. Trần Diệu mở cửa xe, nhìn vào trong.
Hoa hồng trong xe không thấy đâu.
Cô quay lại nhìn Cố Diệc Cư, "Hoa... đâu rồi?"
Cố Diệc Cư tựa lên cửa xe, thong thả hút thuốc. Một lúc sau anh ngẩng đầu lên, cười lạnh: "Vứt rồi."
Trần Diệu: "Làm nhiều chuyện như vậy chỉ là để ném hoa của tôi đi thôi sao?"
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Đúng vậy."
Trần Diệu: "Ha, anh đúng là ấu trĩ."
Cố Diệc Cư: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT