Hứa Dịch cảm giác bản thân như sắp bùng nổ.

Vốn dĩ, anh chọn hôm nay quay về là để cho Mạnh Nịnh và Hứa Nhiên một bất ngờ cho nên chỉ nói với Trình Tuệ Văn và Hứa Văn Thanh.

Buổi sáng anh đã về nước, ăn trưa cùng với bố mẹ rồi về nhà ngủ một lát.

Đầu giờ chiều tỉnh giấc chuẩn bị tới đại học Nam Thành tiến hành thủ tục trao đổi sinh viên quốc tế. Kết quả, vừa tới cửa đại học Nam Thành, Trình Tuệ Văn đã gọi điện cho anh nói rằng Mạnh Nịnh quay video ở trường học không cẩn thận bị ngã cầu thang, bà đã xin nghỉ cho cô, bảo anh tới trường đón cô về nhà.

Lúc này, Hứa Dịch quay xe đi tới Thịnh Dương, cách cổng Thịnh Dương một đoạn không xa, anh nhìn thấy Khương Diễm và Mạnh Nịnh cùng ra ngoài.

Áo khoác dài lớn trên người em gái của anh vừa nhìn đã biết là của nam sinh.

Hứa Dịch vừa dừng xe, chưa kịp xuống xe lập tức nhìn thấy một chiếc xe máy mất khống chế lao tới chỗ Mạnh Nịnh, cũng may tiểu tử Khương Diễm kia phản ứng nhanh.

Anh vừa định thả lỏng thì liếc mắt lại thấy hai người kia ôm nhau.

Anh lập tức xuống xe, đôi chân dài bước nhanh tới hướng Mạnh Nịnh, nhưng anh tới sau lưng rồi mà hai người này vẫn chưa tách ra.

Ôm mãi không buông!

Anh nghiến răng, “Ôm đủ chưa?”

Ngừng một chút, Hứa Dịch nhìn Khương Diễm lạnh lùng, “Chưa ôm đủ, có phải cậu còn muốn xin nghỉ để về nhà ôm tiếp không?”

Lúc trước anh không ở trong nước, cảm thấy quan hệ của Nịnh Nịnh và Khương Diễm tốt vô cùng, dù sao anh cũng nhờ Khương Diễm chăm sóc để ý Nịnh Nịnh một chút, nhưng bây giờ anh đã quay về, tên nhóc mong nhớ em gái anh cút xa được bao nhiêu thì cút mau!

Khương Diễm cẩn thận buông lỏng bả vai Mạnh Nịnh ra, lùi về sau nửa bước, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Mạnh Nịnh, mặt không biểu tình nhìn Hứa Dịch phía sau cô.

Hứa Dịch, “…”

Sao anh có cảm giác biểu tình người này so với mình còn khó chịu hơn vậy???

Đừng tưởng cậu trước đây là em trai tôi mà bây giờ có thể mơ tưởng em gái còn chưa trưởng thành của tôi!!!

Nịnh Nịnh năm nay mới mười bảy, mười bảy tuổi đó, sao trước kia anh không phát hiện ra Khương Diễm là một tên cầm thú chứ!

Hứa Dịch trầm giọng, “Nịnh Nịnh, lại đây.”

Mạnh Nịnh xoay người nhìn Hứa Dịch, trên mặt còn có chút mờ mịt và kinh ngạc.

Thế nào thì cô cũng không nghĩ tới người Trình Tuệ Văn bảo tới đón cô lại là Hứa Dịch.

Nhưng mà, cô cũng không để ý tới lời nói của anh.

Mạnh Nịnh nhận cặp sách trong tay Khương Diễm, cong môi cười với cậu, “Khương Diễm, tớ về trước đây, cậu mau về lớp học đi.”

Về phần áo đồng phục trên người, cô định cứ mặc như vậy về, sau đó giặt sạch trả lại cậu sau.

Khương Diễm nhẹ nhàng gật đầu, xoay người quay vào trong cổng trường.

Hứa Dịch đã cởi áo khoác trên người ra, vội vàng gọi Khương Diễm không ngừng, “Này này này, cái tên nhóc kia, cậu đợi đã.”

Anh nhét áo khoác mình vào tay Mạnh Nịnh, nói, “Nịnh Nịnh, mau trả áo khoác cho người ta đi.”

Khương Diễm không thèm để ý đến Hứa Dịch, bước chân càng nhanh hơn.

Mạnh Nịnh, “…”

Cô còn chưa kịp nói chuyện lại phát hiện ánh mắt Hứa Dịch sáng ngời nhìn túi kẹo trong tay mình, “Kẹo này là ai cho em? Mau trả cho người ta đi. Em muốn ăn gì anh mua cho em cả một phòng.”

“…”

Người này thật sự là anh trai cô sao?

Cô nhớ anh trai mình không phải như thế…

Mạnh Nịnh lặng lẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, vừa đi vừa kiên nhẫn giải thích, “Kẹo là có một chị gái tặng cho em, về phần áo khoác…”

Ngừng một chút, cô rụt vai, giọng nói có chút chột dạ, “Em cởi ra anh cũng đừng mắng em.”

Hứa Dịch không hiểu rõ, “Anh mắng em làm gì?”

Lời nói chưa dứt, anh quét mắt nhìn thấy vết máu loang lổ phía sau lưng thiếu nữ.

Lúc này, anh mới theo bản năng nhìn vết thương trên đùi cô, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy cả người đã bốc hỏa, “Mạnh Nịnh, đầu óc em để trang trí sao? Quay một cái video thôi mà cũng ngã được à?”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô nhanh chóng lên xe trước, mở cửa ghế ngồi phía sau rồi ngồi lên.

Thấy Hứa Dịch cũng mở cửa phía sau, Mạnh Nịnh cho rằng anh vẫn muốn tiếp tục cằn nhằn, cô khịt mũi, ấm ức nhìn anh, giọng nói mềm mại, “Anh còn hung dữ với em, em khóc cho anh xem.”

Hứa Dịch cười giễu cợt một tiếng, sau đó đưa Mạnh Nịnh một cái gối ôm mềm mại.

Mạnh Nịnh không nhận, nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Hứa Dịch như cười như không, “Ngã như vậy rồi, mông không đau sao?”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô không trả lời, mi mắt run rẩy, nhanh chóng rời mắt.

Vài giây sau, Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, không chớp mắt ôm lấy gối đặt dưới người.

Hứa Dịch cúi mặt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đóng cửa xe lại, vòng ra phía trước ngồi vào ghế lái.

*

Sau khi Hứa Dịch đưa Mạnh Nịnh về nhà, cô lập tức thay đồ ngủ nằm lỳ trên giường, ôm lấy con mèo bông màu đen Khương Diễm tặng, đọc sách một lát rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mãi cho tới khi Trương Văn Dư gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm cô mới tỉnh lại.

Rửa mặt chải đầu một chút, Mạnh Nịnh xuống lầu vào phòng ăn.

Hứa Nhiên và Hứa Dịch ngồi đối diện nhau, hai người còn đang nói chuyện.

Hứa Dịch thấy Mạnh Nịnh tới cửa, kéo ghế bên cạnh ra rồi vẫy tay với cô, “Lại đây.”

Mạnh Nịnh chần chừ một chút, nhìn đệm trên ghế, vẫn là đi qua ngồi xuống.

Ánh mắt Hứa Nhiên lóe lên một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Mạnh Nịnh nhìn đồ ăn trên bàn, cô vừa cầm đôi đũa định gắp một miếng thịt bò thì Hứa Dịch đã ngăn lại, còn đẩy một bát cháo thịt băm thanh đạm tới trước mặt cô, “Bát cháo này là của em, nếu không đủ, anh tới bếp lấy giúp em.”

???

“…”

Cô còn chưa nói gì, Hứa Dịch đã lạnh lùng nhìn cô một cái, “Không được khóc, ngoan ngoãn ăn cháo đi.”

Mạnh Nịnh cảm thấy người anh trai rớt từ trên trời xuống này nói chuyện còn rất áp lực, chỉ có mấy chữ thôi mà nói cũng không được êm tai cho lắm.

Cô tự an ủi bản thân, dù sao cô cũng đã nuôi mình về như kiếp trước, bây giờ ăn một chút cháo, duy trì dáng người cũng được.

Mạnh Nịnh ngoan ngoãn cầm thìa ăn cháo.

Hứa Dịch nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt cũng tràn ngập vẻ dịu dàng cưng chiều.

Ừm, bây giờ mới tính là nghe lời.

Hứa Nhiên cầm chặt đôi đũa trong tay.

Một lát sau, cô ta đã quản lý tốt cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm, “Anh, ý anh là sẽ ở trong nước tới năm sau sao?”

Mạnh Nịnh vừa ăn một thìa cháo vào miệng, nghe lời nói của Hứa Nhiên lập tức bị sặc, một hạt gạo nửa vời ở giữa cổ họng khiến cô ho khan mãnh liệt.

Hứa Dịch lập tức nghiêng người nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.

Mạnh Nịnh cầm khăn tay che miệng ho khan một lát, hạt gạo cuối cùng cũng trôi đi, cô vẫn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực mình.

Vừa quay đầu đã phát hiện Hứa Dịch đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ lại sắp bắt đầu cằn nhằn với cô, cũng may cô phản ứng kịp, lập tức thu hồi ánh mắt.

Hứa Dịch, “…”

Lúc này anh cũng không biết nói gì, anh nâng tay xoa đầu cô, thấp giọng uy hiếp, “Còn tự làm cho mình bị sặc lần nữa, cháo cũng không cần ăn đâu.”

Mạnh Nịnh, “…”

Tên bạo quân này còn định ở trong nước tới năm sau!!!

Hứa Nhiên bên kia nặng nề cắn chặt môi chờ Hứa Dịch trả lời, cơ hồ như cắn đến chảy máu. Cô ta cảm thấy mình ghen tị đến phát điên mất.

Đột nhiên cô ta có suy nghĩ không nên có, vì sao hôm nay Mạnh Nịnh lại không ngã chết luôn đi, hoặc là sớm chết ở trong cái sơn thôn nghèo khổ nhỏ bé kia cho rồi.

Nếu như vậy, tốt biết bao.

*

Buổi tối, Mạnh Nịnh quay về giường suy nghĩ phức tạp.

Bây giờ cô đã không sai biệt xác định được thân phận Hứa Dịch, chỉ thiếu mỗi cơ hội xác nhận mà thôi.

Nếu cô đợi không kịp, chẳng lẽ chỉ có thể chạy tới trước mặt anh hỏi anh, anh, anh cũng xuyên sách sao?

Mạnh Nịnh, “…”

Thôi, vẫn là đợi thêm đi.

Cô cầm lấy mèo bông nhỏ bên cạnh, ôm lấy nó, trong đầu không hiểu sao hiện lên khuôn mặt Khương Diễm.

Sau đó lại nhớ tới lúc xế chiều, cậu ở phòng y tế sát trùng giúp cô, đột nhiên lại cảm thấy rất xấu hổ.

Hai tay Mạnh Nịnh che kín khuôn mặt đang dần nóng bừng kia.

Một lát sau, cô nhớ tới nữ sinh nói chuyện với Khương Diễm, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi có thể từ em gái nhỏ biến thành chị đại ngầu lòi.

Mạnh Nịnh đứng dậy tới bên bàn học, cầm túi kẹo nhìn một lát, chọn một chiếc vị đào, bóc ra bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào từ khoang miệng tràn ra.

Cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Khương Diễm, “Khương Diễm, cậu có bận không?”

Đợi hai phút không thấy hồi âm, Mạnh Nịnh buông điện thoại xuống, tiếp tục nằm lì trên giường đọc sách.

Đọc một lát, điện thoại rung lên.

Khương Diễm, “Không bận.”

Mạnh Nịnh cong môi gọi qua.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, ngậm kẹo trong miệng. Mạnh Nịnh nghĩ một lát, vẫn là bán đứng nữ sinh kia.

Cô không cắn rứt lương tâm hỏi, “Khương Diễm, nữ sinh xế chiều nói chuyện trên sân thể dục là bạn cậu sao? Quan hệ hai người rất tốt nên mới tặng tớ kẹo à?”

Khương Diễm xuống xe, đi về phía trước vài bước mới thản nhiên đáp, “Không tính là bạn bè.”

Mạnh Nịnh ‘à’ một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy sung sướng, lấy ngón tay chọc chọc đầu mèo bông, để nó ngã xuống giường, đôi môi cong cong.

Im lặng vài giây, Mạnh Nịnh nhẹ giọng nói, “Vậy cậu không đặc biệt thích thứ gì hay muốn thứ gì à?”

Từ trước tới nay toàn là Khương Diễm tiêu tiền cho cô, đều là cậu đối xử tốt với cô, lần nào cô cũng muốn tiêu tiền mua đồ cho cậu, muốn đối xử với cậu nhưng cho tới bây giờ một đồng cô cũng chưa từng mua cho cậu thứ gì.

Khương Diễm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào một gian phòng ở tầng hai biệt thự nhà họ Hứa cách đó không xa.

Đó là phòng ngủ Mạnh Nịnh, giờ phút này phòng vẫn sáng đèn, cửa sổ vẫn mở ra, rèm che màu hồng phấn đung đưa theo gió.

Thiếu niên nhìn gần như si mê, giọng nói trầm thấp khàn khàn, rất nhanh thốt ra trong gió, “Cậu…”

Thích cậu…

Mạnh Nịnh trừng mắt, “Tớ???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play