Phạm Quân vừa nghe vừa lén nhìn biểu cảm của Tạ Quan Tinh.

Mấy lời này của Trần Phủ Án quá khó nghe rồi, thậm chí còn có chút chói tai.

Tạ Quan Tinh chỉ nghe mà không nói lời nào khiến Trần Phủ Án không biết có phải do cậu bối rối vì bị nói trúng tim đen hay không.

“Chắc cậu biết rõ tôi và Ôn Nhiễm từng yêu nhau nhỉ, cậu có biết trước đây cô ấy là người thế nào không? Cậu có biết trước đây tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt không?” Trần Phủ Án không nhanh không chậm nói hết, năm cấp ba anh ta đối xử rất tốt với Ôn Nhiễm là chuyện mà các bạn học đều biết.

Tạ Quan Tinh ngước mắt lên nhìn, biểu cảm lạnh nhạt: “Em không có hứng thú, cũng không muốn biết.”

Cậu rất bình tĩnh nhưng qua mắt Trần Phủ Án thì nó lại giống như đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Đừng nghĩ rằng mình có thể chen vào giữa mối quan hệ của tôi và Ôn Nhiễm, chúng tôi chỉ đang cãi nhau chứ chưa có chia tay nên cậu phải hiểu rõ điều đó.” Trần Phủ Án nói vô cùng chân thành, cứ như là đang suy nghĩ cho Tạ Quan Tinh vậy.

“Em không chen vào mối quan hệ của hai người.” Tạ Quan Tinh xốc lại cặp sách trên vai, cậu nghiêng đầu nhìn gì đó ở cách đó không xa rồi nhanh chóng thu ánh mắt về nói tiếp: “Bây giờ là đàn anh đang chen chân vào mối quan hệ của bọn em mà đúng không?”

Phạm Quân cúi đầu, làm bộ như không nghe không biết bất cứ thứ gì.

Nói thật thì bây giờ Phạm Quân cảm thấy Tạ Quan Tinh càng ngày càng khiến người ta yêu thích nhiều hơn. Kiểu em trai nhỏ lanh lợi như vậy thì đáng yêu hơn nhiều so với con cáo già đầy mưu mô như Trần Phủ Án.

Nhưng mấy lời này anh ta không dám nói ra vì sợ Trần Phủ Án sau khi nghe thấy sẽ nổi khùng.

“Em hy vọng sau này đàn anh đừng đến làm phiền em với đàn chị nữa, em thì không sao.” Tạ Quan Tinh tế nhị chau mày một cái như thể thấy rất phiền: “Chủ yếu là sẽ làm phiền đến đàn chị, em không muốn nhìn thấy chị ấy không vui.”

Tiếng đàn chị từ miệng Tạ Quan Tinh phát ra không khỏi khiến cho Trần Phủ Án cười lạnh.

“Ôn Nhiễm chưa chấp nhận cậu, bây giờ cậu là gì? Không danh không phận không phải sao? Chẳng khác gì con chó đi theo liếm đuôi đúng không?” Một câu nói này của Trần Phủ Án nếu Tạ Quan Tinh là một chàng trai bình thường thì chắc chắn sẽ đánh nhau với anh ta bởi vì chẳng có ai chịu được sự châm chọc này cả.

Đáng tiếc là Trần Phủ Án tính sai rồi, khi nhắc đến việc của Ôn Nhiễm anh ta hoàn toàn không biết cậu rốt cuộc là người thế nào.

“Em thích đi theo làm liếm cẩu* của đàn chị đó.” Tạ Quan Tinh nhếch môi mỉm cười, gương mặt lộ ra biểu cảm căm ghét: “Đâu như anh, muốn làm liếm cẩu của đàn chị cũng không đủ tư cách.”

Liếm cẩu “舔狗”

Lời nói đủ khiêu khích, tràn ngập ác ý.

Những biến hóa của Tạ Quan Tinh từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều bị Phạm Quân thu hết vào mắt, quá trình biến hóa của một chú thỏ trắng nhỏ thành một chú sói con.

Phạm Quân nhìn thấy Tạ Quan Tinh bình tĩnh thong dong thì khó tránh khỏi suy nghĩ, Ôn Nhiễm có biết rõ bộ mặt thật của em trai nhỏ vẫn luôn nghe lời, dịu dàng, ngoan ngoãn luôn ở bên cạnh mình không?

Nếu như biết rồi thì cô có còn thích Tạ Quan Tinh không?

“Anh đang nhìn gì đấy?” Tạ Quan Tinh đột nhiên cúi đầu xuống nhìn Phạm Quân, con ngươi đen kịt khiến anh ta sợ hãi kêu lên một tiếng.

Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Phạm Quân cảm giác bụng mình lại bắt đầu nhói đau.

“Dù anh có nói với đàn chị…” Lông mi của Tạ Quan Tinh rất dài, bóng của nó đổ xuống hòa với màu sắc trong đôi mắt khiến cho người khác nhìn thấy mà rét lạnh từ lòng bàn chân chạy khắp cơ thể “Em không sợ đâu, đàn chị sẽ không tin anh.”

Cậu nhìn thấu cách nghĩ của Phạm Quân.

Phạm Quân cứng cổ không dám lay chuyển chỉ có thể mở miệng phủ nhận: “Tôi không có nói với Ôn Nhiễm, nói cho cô ấy làm gì chứ?”

Có chứng cứ không? Huống hồ dù cho có ghi âm đưa cho Ôn Nhiễm thì Tạ Quan Tinh cũng chẳng nói gì, cậu rõ ràng là một đàn em nhỏ bé đáng thương không có sức phản kháng đang bị bạn trai cũ coi thường.

Đây không phải là đang giúp đỡ cậu à?

Phạm Quân không thể làm như vậy.

Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp.

Tạ Quan Tinh nhìn đồng hồ xong thì lễ phép hỏi Trần Phủ Án: “Đàn anh đã xong chưa? Nói xong rồi thì em còn phải lên lớp.” 

Trần Phủ Án bị thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì của Tạ Quan Tinh chọc tức rồi, anh ta cố kiềm lửa giận: “Cậu thật sự cho rằng Ôn Nhiễm thích cậu à?”

“Vậy thì có làm sao?” Tạ Quan Tinh buông tay “Không thích em, lẽ nào thích anh à?”

“Đàn anh đang nằm mơ đúng không?”

Trần Phủ Án: “…”

Phạm Quân: “…”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tạ Quan Tinh, Trần Phủ Án hơi cất cao giọng nói: “Tạ Quan Tinh đúng không, chúng ta cứ chờ xem.”

Trần Phủ Án thật ra cũng không phải một tên vô dụng, lúc trước anh ta không thể thẳng tay coi Ôn Nhiễm như một bàn cờ được vì anh ta vẫn còn thích cô.

Nhưng nếu như tình địch là Tạ Quan Tinh thì anh ta có thể không chút nương tay, không chút kiềm chế.

Bước chân của Tạ Quan Tinh hơi khựng lại, cậu nghiêng đầu mỉm cười: “Vậy chờ xem.”

Phạm Quân bị hai người này làm cho kinh ngạc mà trợn mắt há hốc mồm, anh ta quay đầu sang nhìn Trần Phủ Án: “Cậu muốn làm gì vậy?”

Trần Phủ Án móc trong túi áo ra một hộp thuốc lá, lấy một điếu ra châm lửa, làn khói trắng từ trong miệng phun ra che đi tầm mắt của anh ta. Anh ta híp mắt, chậm rãi nói: “Tôi muốn điều tra một chút về Tạ Quan Tinh, không đúng, là điều tra một chút về người nhà họ Tạ.”

Phạm Quân nói thầm: “Có gì hay mà điều tra chứ, chẳng phải cũng chỉ là phú nhị đại thôi mà.”

“Cậu đã gặp qua nhiều phú nhị đại rồi.” Trần Phủ Án nhíu mày “Vậy đã từng gặp qua những người như vậy chưa?”

Phạm Quân lập tức lắc đầu: “Chưa từng gặp người nào như vậy.”

Trần Phủ Án nhìn bóng đêm đen đặc, anh ta chậm rãi đi về phía trước, Phạm Quân đi bên cạnh anh ta, một lúc sau thì Phạm Quân nghe thấy tiếng thở dài của người bên cạnh.

“Cho dù đến cuối Ôn Nhiễm không thích tôi thì tôi cũng không hy vọng người ở bên cô ấy là Tạ Quan Tinh.”

Phạm Quân sững sờ: “Vì sao?”

Đàn em nhỏ biến hóa đa dạng, có vấn đề gì à?

“Ôn Nhiễm sẽ không điều khiển được cậu ta, Tạ Quan Tinh quá phức tạp.” Trần Phủ Án nói.

Phạm Quân suy nghĩ rồi cũng gật đầu: “Cũng đúng, đàn em đúng là khiến tôi có chút sởn gai gốc đấy.”

“Sởn gai ốc à?” Trần Phủ Án cười cười “Thế thì không đến mức đấy, tôi thấy cậu ta không giống người lắm.”

Không giống người á?

Chỗ nào không giống người?

Đẹp trai ngời ngời, vô cùng giống người.



Hôm nay Điền Tiểu Điềm rất mệt, trước giờ cô ta chưa từng mệt mỏi như vậy bao giờ. Dù buổi chiều Ôn Nhiễm có nói giúp cô ta trước mặt mọi người nhưng vẫn có khá nhiều người không tiếp đón cô ta. Nhưng đây không phải việc khiến cô ta khó chịu nhất, việc mà cô ta khó chịu nhất chính là bản thân không thể giữ vững vị trí múa chính.

Toàn bộ động tác Lý Mộng Giác đã hướng dẫn cho cô ta nên cô ta phải thực hiện nó một cách trơn tru mới đúng, nhưng khi âm nhạc vừa vang lên, những người phía sau bắt đầu di chuyển… thì mọi việc hoàn toàn thay đổi.

Cô ta thấy bản thân ở trong gương đứng qua một bên, mà Ôn Nhiễm thì đang đứng ở vị của cô ta.

Động tác tiêu chuẩn, xinh đẹp, tinh tế mà bộc lộ tình cảm, biểu cảm khống chế tốt đến mức không ai sánh bằng, mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười đều là tâm tình.

Điền Tiểu Điềm nhìn đến ngây người, cô ta chưa phủ nhận tài năng của Ôn Nhiễm chỉ là cô ta không muốn thua mà thôi.

Càng có suy nghĩ như vậy thì lại càng dễ mắc sai lầm.

Lần một lần hai mọi người con nhịn, lần ba lần bốn họ vẫn cố cắn răng.

Đến lần cuối cùng Điền Tiểu Điềm không theo kịp động tác của mọi người khiến cho nhiệm vụ múa chính không hoàn thành. Máy phát nhạc bị người nào đó ấn dừng, cô ấy cầm áo khoác xách túi bỏ đi.

“Còn muốn tập gì nữa mà tập? Tập luyện cái khỉ á, chi bằng quay lại ký túc xá tắm rửa đi ngủ còn hơn.”

Đã có người đầu tiên chắc chắn sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư,…

Từ từ bên trong phòng luyện tập chỉ còn mỗi mình Điền Tiểu Điềm, nhìn căn phòng trống trải và yên tĩnh khiến cho hốc mắt cô ta đẫm nước, đến cuối cùng mí mắt không chịu được sức nặng nữa mà để nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.

Chỉ có một mình cô ta ở trong phòng tập luyện đợi đến khi tan học.

Tắt nhạc, tắt đèn, khóa cửa. Điền Tiểu Điềm vừa từ phòng tập luyện đi ra đã đụng phải Ôn Nhiễm.

“Đàn chị.” Điền Tiểu Điềm đưa tay vội vàng lau đi nước mắt.

Nhưng cũng không qua được ánh mắt của Ôn Nhiễm.

Biểu cảm của Ôn Nhiễm rất phức tạp, cuối cùng vẫn không nhịn được mà buông tiếng thở dài rồi lấy khăn tay đưa cho cô ta: “Không ăn ý là như vậy đó, cùng nhau luyện tập nhiều hơn thì sẽ tốt thôi.”

Bình tĩnh suy xét mà nói, nếu Điền Tiểu Điềm không làm những việc giống như thiêu thân kia thì có lẽ Ôn Nhiễm sẽ yêu thích cô bé này.

Có chí cầu tiến, xinh đẹp, biết cố gắng, thành tích không tồi, kiến thức cơ bản nắm rất vững, có điều lòng ganh ghét đố kỵ quá nhiều mà thôi.

“Tôi để quên đồ nên đến lấy, cô đi trước đi.” Ôn Nhiễm nói.

Điền Tiểu Điềm lau khô nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn: “Không sao đâu, em đi cùng đàn chị cũng được.”

Ôn Nhiễm gật đầu, cô xoay người đi vào phòng.

Cô rất nhanh đã ra ngoài, trên tay cầm theo chìa khóa ký túc xá. Cô đóng cửa lại sau đó vỗ vỗ bả vai Điền Tiểu Điềm: “Đi thôi.”

Điền Tiểu Điềm ngoan ngoãn đi kế bên Ôn Nhiễm.

“Đàn chị, em rất hâm mộ chị.” Tòa nhà này không có thang máy, hai người họ đi từ tầng năm xuống, buổi tối không có ai đi học, nên khi Điền Tiểu Điềm nói chuyện lại khiến cho người ta có cảm giác cả tòa nhà chỉ còn mỗi hai người.

Ôn Nhiễm không cười, cô chậm rãi nói: “Tại cô không hiểu rõ về tôi nên mới thấy hâm mộ thôi.”

Điền Tiểu Điềm lắc đầu: “Nhưng mà đàn chị rất xinh đẹp, được nhiều người yêu thích, học tập giỏi, nhảy múa cũng giỏi, mẹ là vũ công chuyên nghiệp, bố là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, chị vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi,…”

“Vạch đích mà cô nói chỉ là vạch xuất phát của tôi thôi chứ không phải vạch đích của tôi cô có hiểu không.” Ôn Nhiễm nghiêng đầu nói nhỏ.

Mái tóc dài của cô có chút lay động, trong không khí thoang thoảng mùi dầu gội đầu cô vẫn hay dùng.

Ôn Nhiễm lộ ra sự dịu dàng, nhưng bên trong sự dịu dàng này vẫn có chút lạnh lùng.

“Vạch đích của tôi cũng có thể trở thành vạch xuất phát của người khác.” Ôn Nhiễm mỉm cười nói: “Điền Tiểu Điềm, cô có thể tự so sánh với bản thân nhưng đừng bao giờ so sánh với người khác bởi vì luôn luôn có người ưu tú hơn cô.”

Điền Tiểu Điềm cúi đầu, chầm chậm đi về phía trước. Một lát sau cô ta khẽ gật đầu xem như chấp nhận lời an ủi của Ôn Nhiễm.

“Đàn chị, chị có thích Tạ Quan Tinh không?” Một lát sau Điền Tiểu Điềm lại cất tiếng hỏi.

Ôn Nhiễm nghe xong thì trong lòng bắt đầu suy đoán đây mới là việc chính hôm nay Điền Tiểu Điềm muốn hỏi.

Dù sao thì cô ta cũng vì Tạ Quan Tinh mà bỏ qua Vương Kiêu Phi giàu có.

Ôn Nhiễm không nói gì.

Cô không thích cùng người khác thảo luận mấy việc thế này.

Nhưng vì Điền Tiểu Điềm đang tổn thương trong lòng chứ không thì cô đã thẳng thắn nói “Liên quan gì cô” để đuổi đối phương đi rồi.

“Em thích Tạ Quan Tinh.” Điền Tiểu Điềm giống như Ôn Nhiễm có trả lời hay không cũng không sao cả, cô ta tự mình quyết định mọi thứ.

“Em chưa từng say mê một người nào như vậy, tất cả ảnh chụp của cậu ấy ở trên diễn đàn em đều lưu lại. Mới đầu em chỉ cảm thấy cậu ấy đẹp trai đúng kiểu mà em thích. Nhưng cuối cùng em lại say mê cậu ấy mất rồi, cậu ấy là một chàng trai vừa đơn thuần vừa tốt bụng…”

Ôn Nhiễm gật đầu, trong lòng có cảm giác bất an: “Cô nói đúng lắm.”

“Nhưng cậu ấy không thích em.” Điền Tiểu Điềm uể oải nói: “Bởi vì cậu ấy thích đàn chị.”

“Đàn chị, cái gì em cũng thua chị, người em thích cũng thích chị.” Giọng nói của Điền Tiểu Điềm mang theo tiếng nức nở, nếu lúc này những người theo đuổi cô ta có mặt ở đây thì chắc sẽ đau lòng chết mất. Nhưng đáng tiếc trong mắt Điền Tiểu Điềm không có những người đấy mà chỉ có người mà bản thân cô ta chẳng có được.

Những người theo đuổi cô ta bao gồm cả Vương Kiêu Phi ở trong đó nữa.

“Nếu Tạ Quan Tinh có thể thích em thì tốt rồi.” Cô ta ấp úng nói.

Ôn Nhiễm hoàn toàn ngó lơ cô ta, bởi vì cô thật sự không biết đáp lại mấy câu cảm thán này của cô ta thế nào.

Ôn Nhiễm thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi tòa lầu dạy học này bởi vì tình huống hiện tại quá xấu hổ rồi.

“Buổi tối hôm nay luyện tập không thuận lợi, tất cả mọi người đều không ủng hộ em.” May thay Điền Tiểu Điềm cuối cùng cũng chịu thay đổi chủ đề về học tập, mấy chuyện này thì Ôn Nhiễm có thể trả lời được.

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Vừa bắt đầu đều như thế cả, mọi người có tiết tấu của riêng mình. Cô không phải đến để phá vỡ tiết tấu của họ mà là đến để hòa nhập với họ.”

Điền Tiểu Điềm cố ý muốn mọi người đi theo động tác của cô ta, nhìn động tác của cô ta đương nhiên là không có cách nào hòa hợp được.

“Mọi người đều muốn đàn chị múa chính.” Giọng nói của Điền Tiểu Điềm tỏ rõ vẻ giận dỗi.

Bên trong hành lang có chút ánh sáng lờ mờ, trên tường có ánh đèn bên ngoài hắt vào nhưng cũng chẳng thể chiếu sáng bên trong cầu thang được bao nhiêu.

“Hôm nay mới là ngày đầu tiên…” Ôn Nhiễm bất đắc dĩ nói.

“Đàn chị đang nói em háo thắng muốn nhanh chóng thành công sao?” Điền Tiểu Điềm có chút khó chịu.

Ôn Nhiễm: “…”

Sau đi mãi còn chưa đến tầng một thế này, hôm nay cô gặp quỷ đập tường đấy à?

“Đàn chị, chị ưu tú quá, em hâm mộ chị lắm.” Giọng nói của Điền Tiểu Điềm vang lên bên tai cô ta “Nhưng nếu đàn chị vẫn luôn ở đó thì em sẽ chẳng có cách nào nổi bật được.”

Càng nói càng thấy cực kỳ không hợp lý rồi.

Ôn Nhiễm nhíu mày, cô còn chưa kịp mở miệng thì cánh tay đã bị người ta nằm lấy đẩy mạnh xuống dưới.

Bên trong hành lang dù tối đến đâu thì vẫn có ánh sáng lờ mờ, cô thấy rõ vẽ kinh hãi hiện lên trên mặt Điền Tiểu Điềm nhưng trong đôi mắt lóe lên tia mừng thầm.

Thì ra đây là một con sói mà đến bây giờ Ôn Nhiễm mới nhận ra.

Ôn Nhiễm đưa tay muốn nắm lấy lan can nhưng vì quá trơn nên không nắm được, chân cô mất thăng bằng kéo theo cả cơ thể ngã xuống.

Bên dưới giống như động đen không đáy, Ôn Nhiễm nhắm chặt đôi mắt. Cầu thang của tòa nhà dạy học này nổi tiếng vừa dài vừa dốc, cô mà ngã xuống thì chân chắc chắn sẽ bị phế.

Nghĩ đến chân mình sẽ bị phế Ôn Nhiễm chỉ có thể mở to mắt, trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng.

Nhưng không một ai có thể giúp cô, Điền Tiểu Điềm từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

Sau đó ánh mắt lạnh lùng của cô ta bất ngờ chuyển sang kinh hãi và khó tin.

Ôn Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng đã được bức tường thịt ấm áp lấp kín, người phía sau bất ngờ rên lên đau đớn, ngón tay của người đó trên vai cô dùng sức như muốn ghim sâu vào trong da thịt.

Một tay Tạ Quan Tinh giữ lấy Ôn Nhiễm, một tay vịn lấy lan can. Cậu quỳ gối trên bậc thang, Ôn Nhiễm vừa bị ngã đã được đỡ thẳng dậy, tiếng cảm ơn chậm chạp không nói ra được.

Ôn Nhiễm xoay người, vội vàng đỡ Tạ Quan Tinh nhưng cậu chỉ có thể cười gượng ngăn cản hành động của cô.

“Đàn chị, em bây giờ không thể nắm tay chị được, em không đứng lên nổi.”

Ôn Nhiễm nhìn đầu gối của Tạ Quan Tinh, nét mặt dần cứng lại.

Đối phương chắc chắn là từ dưới lầu xông lên, cơ thể Ôn Nhiễm đã sắp đập vào bậc thang mà cậu lại trực tiếp lấy đầu gối lót vào đỡ cho cô khiến nó đập mạnh vào bậc thang. Sau lưng bị va đập mạnh nên cậu chỉ có thể dùng hết sức giữ lấy lan can vì sợ không thể đỡ nổi Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm không hề tổn hại một cọng tóc nào.

Có lẽ là đầu gối Tạ Quan Tinh bị đập mạnh vào bậc thang xi măng nên không thể nhúc nhích, cậu vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ đau đến mức mặt mày tái mét.

Hốc mắt Ôn Nhiễm nóng lên, cô xoay người bước hai bước đi lên lầu đứng ở trước mặt Điền Tiểu Điềm.

Điền Tiểu Điềm không kịp phòng bị mà lui về sau, cô ta nói năng lộn xộn: “Đàn chị, em… em không…”

Ôn Nhiễm không thèm nghe, cô vung tay cho Điền Tiểu Điềm một bạt tai thật mạnh.

“Con mẹ nó nữa.” Ôn Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, cô tức đến mức cơ thể hơi run, cô nghĩ tới việc suýt chút mình đã trở thành người tàn phế thì sợ hãi, càng sợ hơn nữa là Tạ Quan Tinh vì vậy mà gặp chuyện không may.

Điền Tiểu Điềm không nghĩ đến Tạ Quan Tinh đột nhiên xuất hiện.

Cô ta cực kỳ xấu hổ mà che mặt, theo quán tính cứ liên tục lùi về sau cho đến khi bị hổng chân rồi té xuống.

Đúng theo tư thế mà cô ta đẩy ngã Ôn Nhiễm.

Nhưng cô ta không có Tạ Quan Tinh, Vương Kiêu Phi cũng không ở đây.

Trong khoảnh khắc cơ thể rơi nhanh như tốc độ ánh sáng, cô ta quay lại nhìn Tạ Quan Tinh, mong cậu sẽ làm cái gì đó.

Tạ Quan Tinh cụp mắt, cậu biết rõ Ôn Nhiễm sẽ không nhìn thấy vì hành lang cũng hơi tối.

Sau đó cậu chẳng chút do dự mà giúp Điền Tiểu Điềm thêm một đoạn đường.

Bắp chân Điền Tiểu Điềm truyền đến cảm giác đau đớn, cô ta trừng to mắt không dám tin, cảm giác đau nhức nhanh chóng ập đến toàn bộ cơ thể, xương cốt cả người đều muốn rã rời.

Vừa rồi Tạ Quan Tinh vừa đạp cô ta đúng không?

Vì sao chứ?

Không phải cậu không cử động được sao?

Ôn Nhiễm đương nhiên không muốn Điền Tiểu Điềm gặp chuyện không may, cô nén cơn giận đi đến một góc gọi 120. Nhân lúc này Tạ Quan Tinh vịn lan can đứng lên: “Đàn chị, em đi xem chị ấy thử.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Chú ý cẩn thận.”

Tạ Quan Tinh mỉm cười yếu ớt.

Điền Tiểu Điềm đã đau đến mức không thể nói được, cô ta nhìn thấy Tạ Quan Tinh đi tới thì dây thần kinh cũng căng cứng. Giống như người đang đến không phải là Tạ Quan Tinh mà là một tên ác ma.

Tạ Quan Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Điền Tiểu Điềm, động tác nhìn qua có vẻ dịu dàng, gương mặt tràn ngập lo lắng.

Sau đó ở bên trong hàng lang không thấy rõ mọi thứ, cậu khẽ cong môi rồi lại buông tiếng thở dài, giọng điệu có chút không vui.

“Đã nói cô không được tranh đồ với chị ấy nữa rồi mà.”

“Trí nhớ cô kém vậy.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play