Ba người phía trước cứ hihi haha cười nói mà không hay biết sau lưng xảy ra chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không biết Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh phía sau đang làm cái gì.
Ôn Nhiễm chỉ có một người bạn trai cũ là Trần Phủ Án nên đối với việc Tạ Quan Tinh làm nũng thì cô hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Cũng may lúc này Tạ Quan Tinh đã thu tay về.
Bên dưới ánh đèn đường, không chỉ có một mình Ôn Nhiễm đỏ mặt.
Tạ Quan Tinh cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cậu vân vê đầu ngón tay, bên trên giống như vẫn còn chút cảm xúc từ đầu ngón tay Ôn Nhiễm mang lại.
Cậu hẳn là được ăn đường trước thời hạn.
–
Mấy người họ vào một quán ăn Hàn Quốc nho nhỏ.
Tiệm này vừa mới mở cửa, nhân viên vẫn còn đứng bên ngoài phát tờ rơi. So với mấy ông chủ ở phố ăn vặt không giống nhau chút nào, bọn họ phục vụ rất nhiệt tình.
Dương Tiểu Mạn cởi khăn quàng cổ cô ấy dùng trang trí xuống, hà hơi một cái rồi cầm thực đơn lên, vừa nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm cô liền giật mình: “Mặt cậu đỏ ghê.”
Ôn Nhiễm gương mặt đỏ bừng không có chút biểu cảm mà kéo kéo cổ áo, cô nhàn nhạt trả lời: “Vậy à? Có lẽ là do nóng quá đó.”
“Đúng là hơi nóng.” Hứa Bằng phụ họa thêm.
Những người khác: “…”
Quán ăn này chủ yếu bán thịt nướng, còn có cả cơm trộn, mỳ lạnh và cơm chiên, bên trong thực đơn có nước trái cây cũng có rượu gạo.
Bọn họ gọi mấy mâm thịt nướng, hai phần cơm trộn, Hứa Bằng gọi riêng một phần mì tương đen, Ôn Nhiễm thì gọi một phần mì lạnh.
Ôn Tân Nhĩ gấp thực đơn lại: “Thêm hai vò rượu gạo.”
Cậu vừa dứt lời thì phía sau có một cô gái đi đến, cô ấy khom lưng đứng bên
cạnh Ôn Tân Nhĩ: “Cậu là Ôn Tân Nhĩ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta có thể kết bạn Wechat không?” Đối phương giống như đã dùng tất cả dũng khí để nói ra lời này.
Ôn Tân Nhĩ lấy đũa ra: “Không được.”
Cô gái thất vọng quay đi.
Ôn Tân Nhĩ nhíu mày hạ mí mắt: “Phiền chết đi được, lần trước sau khi ra ngoài làm thêm show người mẫu thì gần đây không ít người đến xin kết bạn.”
Hứa Bằng đang ăn kim chi cũng liên tục gật đầu, thân là một thành viên trong tổ, thời gian này luôn cùng nhau chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi nên cậu ta hiểu rất rõ.
Còn có người bên ngoài trường, những người có địa vị trong xã hội, thậm chí còn có cả học sinh cấp hai, cấp ba đến Nam Đại tìm hai người họ.
Mấy em gái nhỏ dường như càng thích Ôn Tân Nhĩ hơn, vẻ lạnh lùng và ngầu lòi của cậu ấy khiến người ta muốn hét lên.
Mà Tạ Quan Tinh thì ngay từ đầu hôm diễn thời trang Lạc Uyên đã cho cậu thân phận như một vị thần, cho nên điều đó đem đến cho người khác một cảm giác cao cao tại thượng không thể coi thường. Người đến tìm cậu so với Ôn Tân Nhĩ sẽ ít đi một chút, nhưng những người đứng từ xa nhìn thì sẽ nhiều hơn chút.
Dương Tiểu Mạn nhìn thịt nướng được bưng lên bàn, còn cả xốt ướp thịt. Cô ấy quay sang hỏi Ôn Tân Nhĩ: “Sao em không nhân cơ hội này tìm bạn gái luôn đi?”
Ôn Tân Nhĩ hơi khựng lại, cậu ấy gắp một miếng ba chỉ đặt lên vỉ nướng trên bàn. Tiếng xèo xèo khi nướng thịt từ từ vang lên, làn khói trắng che đi biểu cảm lạnh lùng của Ôn Tân Nhĩ.
“Không muốn tìm, so với bạn gái thì trò chơi còn thú vị hơn nhiều.” Ôn Tân Nhĩ đáp.
Ôn Nhiễm gắp nấm mỡ bỏ lên vỉ nướng, sau đó liếc nhìn Ôn Tân Nhĩ một cái.
Năm lớp 10 Ôn Tân Nhĩ có bạn gái, yêu đương được nửa năm thì chia tay. Lý do là vì Ôn Tân Nhĩ mê game, không quan tâm cô ấy nên cô ấy mới đưa ra yêu cầu chia tay.
Tình yêu của người trẻ tuổi mà, muốn bao nhiêu xúc động thì có bấy nhiêu xúc động.
Nét mặt Ôn Nhiễm hơi lạnh đi, đầu tiên cô ăn nửa miếng trứng lòng đào mềm mềm bên trên, sau đó cô húp một ngụm canh trong cái nồi nhôm to bằng mặt mình. Vừa đặt chén xuống đã thấy Tạ Quan Tinh đang nhìn mình.
“…”
“Em không thấy ăn cơm thế này rất vui vẻ à?” Ôn Nhiễm không chút ngại ngùng hỏi cậu.
Tạ Quan Tinh chẳng chần chờ gì mà lập tức gật đầu: “Đàn chị nói gì cũng đúng ạ.”
“Khoa lâm sàng của các em học 5 năm phải không?” Dương Tiểu Mạn dùng đũa trộn tô trong tô của mình, bên trong thố cơm có rất nhiều rau dưa, bên trên còn có một thìa tương hồng khiến cô ấy nhìn đã rất muốn ăn, cảm giác ngon miệng hơn hẳn.
“Vâng, 5 năm, còn phải thi thạc sĩ ạ.” Mặt mày Hứa Bằng nhăn nhó nhưng nhanh chóng chuyển mưa thành nắng: “Có điều nghĩ đến việc được làm bác sĩ khiến em có cảm giác những việc đó đều không quan trọng.”
Ôn Tân Nhĩ ít khi đồng tình với người khác cũng gật đầu.
“Đúng rồi, chị nghe bảo có nhà ma kinh khủng lắm đi biểu diễn khắp cả nước tuần tới sẽ đến Tùng Nam. Mọi người có muốn đi chơi thử không? Ở ngoại thành ấy, nghe bảo thuê hơn 3.000 mét vuông đất lận đó.”
Ôn Tân Nhĩ nghiêm mặt: “Không đi, trẻ con.”
Hứa Bằng: “Được đó, em thích gì đó kích thích chút.”
Tạ Quan Tinh cầm kéo cắt thịt ba chỉ mà Ôn Tân Nhĩ đã nướng chín ra thành từng miếng nhỏ, cậu chọn mấy miếng ít mỡ rồi gắp vào chén của Ôn Nhiễm: “Em sao cũng được.”
Dương Tiểu Mạn là người rủ rê nên cô chắc chắn cô ấy rất muốn đi.
Ôn Nhiễm biết cô ấy trước giờ đặc biệt thích chơi mấy trò thế này.
Thật không tốt khi phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người nên Ôn Nhiễm gật đầu.
Mọi người ăn uống no say xong còn bàn bạc tuần sau đi chơi ở đâu rồi mới vui vẻ trở về ký túc xá.
Trên đường trở về phải đi qua một cái ngã ba, dưới ánh đèn đường ngay ngã ba có một cô gái đang đứng đó. Cô bé để tóc ngắn mặc một chiếc áo hoodie dài màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cao bồi to.
Ôn Nhiễm cảm thấy cô gái bé có chút quen mặt.
Cô bé đang nhìn bọn cô.
Ôn Tân Nhĩ vượt qua mọi người nhanh chóng đi đến đó đứng trước mặt cô bé kia.
Ở khoảng cách xa Ôn Nhiễm không nghe thấy Ôn Tân Nhĩ và cô bé đó nói gì, nhưng sắc mặt Ôn Tân Nhĩ rất nhanh đã tệ đi.
“Em có chuyện gì à?” Ôn Nhiễm xuất hiện sau lưng Ôn Tân Nhĩ bất ngờ hỏi.
“Chị là?” Cô bé có chút nghi ngờ nhìn Ôn Nhiễm, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Đi đến gần Ôn Nhiễm mới nhìn rõ được bộ dạng của cô bé này, vẻ ngoài xinh đẹp sạch sẽ, có trang điểm nhè nhẹ, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu.
“Em là người yêu quen qua mạng của anh ấy!” Cô bé nói khá to khiến cho mọi người đều nghe thấy rõ, Ôn Tân Nhĩ lập tức biến sắc nhanh chóng đi đến bịt miệng cô bé: “Nói bậy bạ cái gì đấy?”
Ôn Nhiễm nhíu mày, đánh nhẹ lên người Ôn Tân Nhĩ: “Thả tay ra.”
Ôn Tân Nhĩ do dự một chút rồi cũng buông tay ra.
Cô bé tròn mắt cười hì hì để lộ ra hai chiếc răng nanh, nói với mọi người: “Em thích anh ấy, anh ấy thích em. Vậy nên em là bạn gái anh ấy, anh ấy là bạn trai em. Như vậy không có vấn đề gì đúng không?”
Hứa Bằng gật đầu: “Có lý lắm.”
Ôn Tân Nhĩ trừng mắt liếc Hứa Bằng một cái.
Dương Tiểu Mạn lại đẩy nhẹ Ôn Tân Nhĩ: “Sao em lại thế này chứ? Không phải vừa rồi còn nói chưa có bạn gái sao?”
Vẻ mặt Ôn Tân Nhĩ lúc này là biểu cảm sống chẳng còn gì luyến tiếc.
“Em muốn uống trà sữa.” Cô bé nói.
“Mã QR.”
“Dạ.”
Ôn Tân Nhĩ quét mã chuyển cho cô bé 50 tệ: “Lăn nhanh đi.”
Cô bé cũng nhanh chóng vui vẻ chạy đi.
“…”
–
“Cô bé kia hình như vẫn còn rất nhỏ.” Tạ Quan Tinh lau tóc từ phòng tắm bước ra vừa đi vừa nói.
Ôn Tân Nhĩ từ trước đến giờ chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy, cậu ấy lập tức ngồi bật dậy gỡ tai nghe xuống: “Tớ không có hứng thú với em ấy, em ấy chỉ mới lớp 9 thôi. Cứu tớ, em ấy vẫn chỉ là một cô bé!”
“Sao cậu quen được em ấy thế?”
“Chơi game nên quen, chơi chung ăn ý. Em ấy nói thi cuối kỳ điểm không tốt nên không muốn sống nữa thế là tớ mời em ấy đi ăn, cuối cùng là không dứt ra được.” Có thể nhìn ra được cậu ấy đang thật sự rất sầu não.
“Lớp 9, mẹ tôi ơi. Nếu để Ôn Nhiễm biết chắc chắn sẽ vặn chết tớ mất.” Ôn Tân Nhĩ phiền lòng đến mức hận chẳng thể tự tát mình hai bạt tai. Chủ yếu là lớp 9 thì phải thi chuyển cấp, cũng là một năm khá quan trọng. Ôn Tân Nhĩ không dám đả kích cô bé nên mới khiến đối phương được đà lấn tới.
Tạ Quan Tinh cầm điện thoại, không biết là trò chuyện với ai sau đó mới đáp lại Ôn Tân Nhĩ: “Cậu còn cho em ấy tiền à?’
“Là em ấy đòi, nếu tớ không cho em ấy sẽ làm ầm lên.” Ôn Tân Nhĩ vò đầu: “Em ấy không thiếu tiền, nhà em ấy có 5-6 cái cửa tiệm nằm ở mặt tiền trung tâm thành phố đấy.”
“Cậu có ý đồ với tiền của em ấy?” câu hỏi này của Tạ Quan Tinh thật sắc bén, nhìn nhận vấn đề tương đối gian xảo.
Ôn Tân Nhĩ: “Sao có thể chứ?”
“Nhìn tớ giống tiểu bạch kiểm* à?”
Tiểu bạch kiểm
“Sao tối nay nhìn cậu có vẻ hung dữ đáng sợ thế nhỉ?” Ôn Tân Nhĩ cảm thấy kỳ lạ.
Điện thoại hơi rung lên một chút, Ôn Tân Nhĩ cầm lên xem.
[ Ôn Nhiễm: Em dám dụ dỗ trẻ vị thành niên? ]
Ôn Tân Nhĩ: “…”
Bên trong ký túc xá rơi vào yên lặng.
“A Nhượng.” Ôn Tân Nhĩ gõ gõ lên bàn: “Ngày thường tôi đối xử với cậu không tệ mà nhỉ.”
Tạ Quan Tinh quay đầu, tỏ vẻ vô tội: “Sao thế?”
“Cậu vậy mà lại để cho Ôn Nhiễm chất vấn tôi á? Cái tên nằm vùng này!” Ôn Tân Nhĩ ngồi trên giường ném một chiếc gối về phía Tạ Quan Tinh.
Tạ Quan Tinh dễ dàng chụp được, cậu cười một cách dịu dàng và vô hại.
“Tôi đương nhiên phải đứng về phía Yêu Yêu rồi.”
Yêu Yêu là tên thân mật của Ôn Nhiễm, dường như chỉ có người trong nhà gọi cô như vậy, người ngoài rất ít ai biết.
–
Buổi chiều thứ năm là tiết của Lý Mộng Giác, Ôn Nhiễm đã thay xong quần áo, đang làm nóng người thì bà ấy từ cửa sau đi vào. Bà ấy treo áo khoác lên, đi theo sau còn có một cô gái.
Dương Tiểu Mạn huých huých cánh tay Ôn Nhiễm nhắc nhở cô mau nhìn: “Điền Tiểu Điềm sao lại đến đây làm gì?”
Điền Tiểu Điềm là năm hai, năm hai năm ba sao có thể học cùng. Huống chi cũng chỉ có mỗi một mình Điền Tiểu Điềm đến.
Lý Mộng Giác để bao quần áo xuống, sau đó lại gọi Ôn Nhiễm đến.
Dương Tiểu Mạn đứng thẳng lưng, không biết nguyên nhân là gì: “Cô Lý lại tính làm trò quái gì nữa đây?”
“…”Ôn Nhiễm nhìn cô ấy một cái “Đừng nói lời thô tục.”
Ôn Nhiễm đi đến chỗ Lý Mộng Giác.
“Đây là đàn em của em, Điền Tiểu Điềm, em làm quen chút đi.”
”Tối mai em ấy phải múa mở màn trong buổi tiệc tối chào mừng tân sinh viên, vẫn còn vài động tác em ấy chưa nắm rõ, em chỉ thêm cho em ấy đi.”
Giọng nói của Lý Mộng Giác đặc biệt hòa nhã dễ gần, khác xa vẻ nghiêm khắc ngày thường, nhưng nội dung lời nói thì làm người khác cực kì khó chịu.
Nếu Lý Mộng Giác có chú ý đến diễn đàn thì ắt hẳn phải biết Ôn Nhiễm và Điền Tiểu Điềm không vừa mắt nhau, mà dù thế nào thì bà ấy cũng phải biết một chút.
“Chỉ sợ không đơn giản chỉ là muốn cậu hướng dẫn múa mở màn không đâu nhỉ?” Dương Tiểu Mạn suy đoán: “Cuối tháng là hội diễn của rạp hát lớn rồi, có khi nào cô ấy muốn thay người không?”
Ôn Nhiễm không nói gì chỉ uống một ngụm nước.
“Cậu còn bình tĩnh vậy.”
Dương Tiểu Mạn sốt ruột nói: “Nếu chiến thắng hội diễn thì khả năng cậu có thể vào đội tuyển quốc gia càng cao hơn. Cô Lý bây giờ muốn đổi người, lại đổi một người chẳng bằng cậu thì khác gì đang muốn châm biếm cậu đâu.”
“Điền Tiểu Điềm không bằng cậu, cô ta không xứng.” Dương Tiểu Mạn nhìn Ôn Nhiễm: “Cậu định chịu thua đấy à?”
Ôn Nhiễm vặn chặt nắp bình nước rồi cười nhạt một cái: “Tớ nhất định phải vào đội tuyển quốc gia à?”
“Hả?” Dương Tiểu Mạn không phản ứng kịp.
“Tớ nói” Ôn Nhiễm lặp lại lần nữa “Tớ nhất định phải vào đội tuyển quốc gia à?”
“Sao?” Dương Tiểu Mạn có chút không dám tin những gì bản thân nghe thấy.
Ôn Nhiễm có bao nhiêu yêu thích với nhảy múa cô ấy đương nhiên biết.
Cũng biết rất rõ Ôn Nhiễm có bao nhiêu khao khát được diễn trên sân khấu lớn, mang vinh quang về cho Tùng Nam, cho Tổ Quốc.
Nhưng bây giờ Ôn Nhiễm lại nói không vào đội tuyển quốc gia nữa…
Ngay lập tức ánh mắt Dương Tiểu Mạn nhìn Điền Tiểu Điềm như có tia lửa!
Ôn Nhiễm quay đầu cười cười, nhìn có vẻ thật sự rất bình tĩnh.
“Tiểu Mạn, nhảy múa không nhất thiết phải ở trên sân khấu. Ở dưới đài, ở quảng trường, hay bất cứ một chỗ nào ngóc ngách nào cũng có thể nhảy múa.”
Đây là lời giáo viên chủ nhiệm cấp ba đã từng nói với cô.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, tớ đi qua xem Điền Tiểu Điềm thử.” Ôn Nhiễm vỗ vỗ bả vai Dương Tiểu Mạn, sau lưng ẩn chứa hào quang.
Dương Tiểu Mạn ôm ngực ngồi một góc, cô ấy đau lòng chết mất.
–
Thấy có người đi đến trước mặt, Điền Tiểu Điềm nở một nụ cười ngọt ngào với Ôn Nhiễm: “Đàn chị, chào buổi chiều.”
Ôn Nhiễm gật gật đầu, “Chào buổi chiều.”
“Động tác nào còn chưa ổn? Cô múa thử cho tôi xem?”
Điền Tiểu Điềm gật đầu, dù không có nhạc cô ta vẫn có thể lưu loát hoàn thành động tác.
Ôn Nhiễm lẳng lặng xem Điền Tiểu Điềm hoàn thành bài múa của cô ta.
“Đàn chị, chị thấy sao ạ?” Điền Tiểu Điềm thở hồng hộc, cô ta nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt mong chờ.
Giống như là một người bạn nhỏ đợi giáo viên khen ngợi, thật sự khiến người khác chán ghét kinh khủng.
Ôn Nhiễm vẫn lẳng lặng nhìn Điền Tiểu Điềm mà không nói gì.
Điền Tiểu Điềm bị ánh mắt trầm tĩnh này của Ôn Nhiễm nhìn đến mức trong lòng có chút hoảng hốt, cô ta thấp thỏm dò hỏi: “Đàn chị sao vậy ạ? Động tác múa của em có vấn đề rất lớn ạ?”
“Vấn đề lớn lắm đấy!” Giọng nói của Dương Tiểu Mạn phát ra từ sau lưng Ôn Nhiễm, sắc mặt cô ấy rất khó coi, giọng nói cũng không chút khách sáo: “Đây là bài diễn của Ôn Nhiễm trong show thời trang của Lạc Uyên mà, cô có bệnh hay gì mà lại dùng bày diễn của người khác để diễn mở màn đêm hội chào mừng tân sinh viên vậy?”
“Đây là tác phẩm của Ôn Nhiễm!” Dương Tiểu Mạn càng nói càng tức, chỉ thiếu điều nhào tới cắn Điền Tiểu Điềm thôi, may mà Ôn Nhiễm kịp lúc túm lấy cô ấy.
Tuy kịch bản là do Lạc Uyên viết nhưng vũ đạo và lối suy nghĩ đều là do Ôn Nhiễm tự biên đạo.
Cho dù là bạn cùng lứa tuổi cũng không có gì để góp ý với cô, càng miễn bàn đến Điền Tiểu Điềm vậy mà dám cố ý sửa lại rất nhiều động tác.
Bây giờ kêu Ôn Nhiễm hướng dẫn cô ta thì có khác gì đang muốn làm nhục Ôn Nhiễm.
Điền Tiểu Điềm đỏ mặt, cô ta lùi về sau vài bước, rối rít giải thích: “Không phải, em không có đạo nhái, em chỉ coi đàn chị như thần tượng thôi em không có ác ý gì đâu, đây chỉ xem như một sự kính trọng mà thôi.”
“Chẳng ai nói cô đạo nhái cả!” Dương Tiểu Mạn tức giận quát lớn: “Cô là thứ gì chứ?”
Không có cái gọi là bảo vệ bản quyền, động tác cũng không phải của Ôn Nhiễm độc quyền.
Bất cứ ai cũng có thể bắt chước.
Nhưng Điền Tiểu Điềm làm vậy chẳng qua chỉ là vì khinh bỉ và muốn sỉ nhục Ôn Nhiễm mà thôi. Cô ta không thật sự thích động tác vũ đạo hay tôn trọng tác phẩm gì cả.
“Có một động tác chưa chuẩn lắm, cô làm theo tôi một lần đi.” Ôn Nhiễm đi đến trước tấm gương, cô đưa tay qua đỉnh đầu, hơi hơi nghiêng đầu, giữ nguyên động tác vài giây sau đó đột nhiên xoay người quỳ một chân xuống đất, ngón tay từ cổ linh hoạt di chuyển đến xương quai xanh, ánh mắt ngạo nghễ.
Đây là ánh mắt cao ngạo bất khuất của chú bướm.
Ôn Nhiễm thoát vai rất nhanh, cô đứng lên, biểu cảm nhàn nhạt: “Đã nhìn rõ chưa?”
“Vũ đạo không phải công cụ để cô dùng hấp dẫn người khác, nó là Nghệ thuật.” Ôn Nhiễm nói một cách chậm rãi.
Điền Tiểu Điềm cắn môi dưới, cô ta còn cho rằng Ôn Nhiễm sẽ tức giận, sẽ bực mình. Nhưng những thứ cô ta muốn thấy thì Ôn Nhiễm đều không có làm.
Cô xử lý việc công không có chút nào không hài lòng hay khó chịu, còn tự mình thể hiện ra điều đó một cách rất trực tiếp.
Cơ bản là Ôn Nhiễm không để cô ta vào mắt.
Trong một khoảng thời gian ngắn Điền Tiểu Điềm có chút không rõ ràng lắm là cô ta đang làm nhục Ôn Nhiễm hay Ôn Nhiễm mới là người làm nhục cô ta.
“Cô tự làm lại lần nữa cho tôi xem thử.” Ôn Nhiễm ngồi lên băng ghế dài, hai chân bắt chéo, khoanh tay, lười biếng nói.
Ý chí chiến đấu của Điền Tiểu Điềm lúc này đã giảm nhiều so với lúc cô ta vừa mới đến rồi.
Đứng trước ánh mắt của Ôn Nhiễm, tay chân cô ta không cách nào cử động được.
Còn lâu mới hay được như lần đầu, thậm chí còn có một vài động tác bị khựng lại giữa chừng.
Giữa chừng cô ta còn thấy Dương Tiểu Mạn che mắt.
Người xấu hổ bây giờ lại chính là cô ta.
Động tác cuối cùng kết thúc cô ta đứng không vững nổi nữa, nhìn về phía ánh mắt kinh ngạc và khó tin của Ôn Nhiễm.
Như thể cô ta đã phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt nhất mà người khác không thể chấp nhận được.
“Đàn chị…” Tự tin của Điền Tiểu Điềm lúc này giảm đi khá nhiều.
Dương Tiểu Mạn không nói gì, thật sự thì Điền Tiểu Điềm rất có thiên phú, nhưng cô ta không phù hợp với phong cách của Ôn Nhiễm.
Sức sống của Điền Tiểu Điềm tỏa ra bốn phía, gương mặt của cô ta khiến người khác có cảm giác trong sáng đáng yêu, cô ta cũng rất thích hợp để ra mắt.
Nhưng học theo Ôn Nhiễm thì cô ta có vẻ hơi cố quá rồi.
“Luyện thêm mấy lần nữa đi, mở video tôi múa ra xem thử tôi múa thế nào.” Giọng nói của Ôn Nhiễm rất từ tốn, nhưng không hề nhỏ. Thậm chí khiến người khác còn cho rằng cô thực sự xuất phát từ tận đáy lòng mà hướng dẫn người khác: “Hoan nghênh cô đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Có điều, tôi cũng tốt bụng mà nhắc nhở cô một câu. Bắt chước phong cách của người khác sẽ dễ đánh mất phong cách của bản thân.”
Điền Tiểu Điềm có chút tủi thân mà nói: “Em thật sự là rất thích đàn chị Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm nhìn cô ta một chút rồi bất ngờ bật cười, cô ấy xòe tay ra: “Tôi không quan tâm.”
Điền Tiểu Điềm đứng trước mặt Ôn Nhiễm, rõ ràng là cô ta đang đứng, rõ ràng bây giờ cô ta đang được Lý Mộng Giác ưu ái hơn nhưng cô ta cảm thấy Ôn Nhiễm vẫn luôn cao cao tại thượng như cũ.
Ôn Nhiễm vĩnh viễn đều như vậy, giống như không để bụng việc gì, cái gì cô cũng chẳng để vào mắt.
Cho dù người khác bắt chước ở trước mặt cô, bóp méo tác phẩm của cô, cô vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với người đó.
Sau đó chỉ cần mấy câu đã khiến người ta bối bối không có chỗ dung thân, khiến đối phương hoảng loạn rồi bại trận.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT