Trần Phủ Án nhẹ nhàng đem bữa sáng mang đến cho Ôn Nhiễm vứt vào thùng rác bên ngoài ký túc xá. 

Cùng lúc đó có hai cô gái che dù đi từ xa đến, cô gái mặc chiếc váy trắng phối với áo len dệt kim hai mắt trợn to, cuối cùng trong hốc mắt bắt đầu ầng ậc nước mắt. 

Cô gái kế bên đang thu dù về, còn cô ấy thì nhanh chạy đến trước mặt Trần Phủ Án. 

“Đàn anh, anh thật sự quay về rồi sao? Em còn tưởng tin tức trên diễn đàn chỉ là nói nhảm…” 

Trần Phủ Án không có nhận ra nữ sinh này. 

“Cô là…”

“Em nhỏ hơn anh một tuổi, lúc đó bởi vì điểm thi của em không tốt nên đã quyết định tự tử để kết thúc mọi chuyện. Hôm đó ở trên sân thượng chính học trưởng là người đã cứu em!” Cô gái vô cùng kích động, giống như Trần Phủ Án là cha mẹ tái sinh, là chúa cứu thế của cô ấy.  

Biểu cảm của Trần Phủ Án có chút xa cách, anh ta bình tĩnh nghe xong câu chuyện rồi nở nụ cười khách sáo: “Chuyện nhỏ thôi cũng chẳng có gì to tát cả.” 

Cô gái gật đầu kiên định: “Học trưởng, anh vẫn còn thích đàn chị Ôn Nhiễm sao?” 

Trần Phủ Án không thích người khác hỏi chuyện riêng của mình, tuy rằng không vui nhưng đối với người xa lạ thì anh ta vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu. 

“Có chuyện gì sao?” Anh ta hỏi. 

“Không có gì ạ, em chỉ hỏi chút thôi.” Cô gái đó xua tay: “Đàn chị Ôn Nhiễm nhất định sẽ làm lành với anh!” 

Lúc này trên mặt Trần Phủ Án mới xuất hiện chút biểu cảm được coi là chân thật, hiền hòa.

“Cảm ơn.”



Nước mưa của Tùng Nam tốn gần một tuần mới rút hết, mưa lớn cũng đã ngừng. Sau trận mưa lớn này Tùng Nam giống như bị cho lên ván giặt đồ tùy tiện chà lau, những cây thủy sam* bị gió thổi xiêu vẹo, cây này quấn lấy, đè lên cây kia. Còn những cây non đa phần đều bị bật gốc. 

cây thủy sam

Ngày bầu trời trong xanh trở lại cũng là ngày biểu diễn của Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ. 

Dương Tiểu Mạn đeo balo, lôi lôi kéo kéo Ôn Nhiễm từ trong ký túc xá đi xuống, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu quan tâm cô Lý làm gì? Chiều nay không có tiết của cô ấy đâu có được chưa? Cô ấy có nhắn tin cho cậu mà cậu không biết à?  Người học múa phải thể hiện ra được một linh hồn phóng đãng chứ không phải như một cỗ máy đâu.” 

Những lời này là vào năm cấp ba, giáo viên dạy múa của cô đã nói vào tiết học đầu tiên.

Giọng nói của Ôn Nhiễm có chút nghẹn ngào: “Cô Lý sẽ mắng tớ chết mất.” 

Buổi biểu diễn mỗi năm một lần ở nhà hát Tùng Nam đã bị dời lại đến tận cuối tháng 11, hiện tại cũng chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày cho nên cô Lý rất mong học trò của mình có thể tỏa sáng rực rỡ, nếu có thể lấy giải nữa thì quá tốt. Hồ sơ cá nhân sẽ được lưu lại, sau này cũng có lợi nhiều cho Ôn Nhiễm.

“Hôm qua cậu phát sốt mà còn nghe lời cô ấy đến tập luyện cả nửa ngày, hôm nay cũng không thể nghỉ một ngày sao?” Tính cách Dương Tiểu Mạn thẳng thắn, cô ấy nói xong cũng nhanh tay rút điện thoại ra. “Không cần cậu nữa, tớ tự mình làm. Cô ấy mà có tức giận thì cứ trút lên đầu tớ.” 

Cô ấy trực tiếp nhắn tin cho Lý Mộng Giác. 

[Cô Lý, buổi chiều hôm nay Ôn Nhiễm không thể đến phòng tập, cậu ấy lại sốt cao rồi, bây giờ em phải đưa cậu ấy đi bệnh viện truyền nước biển.] 

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô ấy cầm lấy tay Ôn Nhiễm như sợ cô sẽ bỏ chạy. 

Ôn Nhiễm đeo khẩu trang, còn đội thêm mũ lưỡi trai chắn gió, cằm rúc sâu vào cổ áo hoodie.

“Tiểu Mạn, cậu hồi hộp à?” Ôn Nhiễm lo lắng hỏi thăm khi nhận ra biểu cảm khác thường của cô ấy. 

Dương Tiểu Mạn không quay đầu lại, cô ấy mạnh miệng nói: “Hồi hộp? Sao tớ phải hồi hộp chứ?” 

Ôn Nhiễm chỉ cười mà không đáp lời. 

Cô nhẹ nhàng kéo kéo ngón tay của Dương Tiểu Mạn.

“Cố lên nhé.” Cuống họng Ôn Nhiễm rung lên, giọng nói của cô nghe rất gợi cảm. 

Đây cũng không phải lần đầu Dương Tiểu Mạn đứng ở vị trí trung tâm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đảm nhận vị trí trung tâm ở một buổi biểu diễn thời trang lớn thế này. Mà các thành viên khác trong đội cô ấy cũng không quen biết, chỉ có những lúc luyện tập mới gặp mặt nhau. Có người ở cùng trường, có người ở trường khác, còn có những người ở bên ngoài. 

Sự động viên của Ôn Nhiễm giống như cái công tắc khiến cho Dương Tiểu Mạn đột nhiên thấy bản thân không còn hồi hộp như cũ nữa, cô ấy bắt đầu rôm rả trò chuyện. 

“Em trai nhỏ và Ôn Tân Nhĩ vậy mà cũng tham gia nhỉ, nếu không phải cậu nói cho tớ biết thì tớ cũng chẳng để ý đâu. À em trai nhỏ còn là người đi cuối đấy, nghe bảo thiết kế em ấy diện là thiết kế mà Lạc Uyên thích nhất đó. Chủ đề cái gì, cái gì mà bảo vệ động vật, gần gũi thiên nhiên á.” 

“Hôm qua có đứa tỏ tình với Ôn Tân Nhĩ dưới lầu ký túc xá cậu biết không? Nhỏ đó còn chơi ghi-ta nữa đấy. Sau đó Ôn Tân Nhĩ bị thằng nào trong lớp nhỏ đó lừa đi đến chỗ tỏ tình. Thằng nhỏ thấy vậy thì nổi điên lên luôn.”  

“Ôn Tân Nhĩ thật sự lợi hại muốn chết.” 

“Aiz căng thẳng quá đi, không quan tâm nữa!” Dương Tiểu Mạn xoa xoa mặt rồi quay sang nhìn Ôn Nhiễm. “Xông lên!!!” 

Đôi mắt bên dưới vành nón của Ôn Nhiễm lộ ra: “Ôn Tân Nhĩ được tỏ tình?” 

Có người đăng chuyện này lên diễn đàn nhưng đã sớm bị người kiểm duyệt xóa rồi, Ôn Nhiễm không biết cũng là chuyện bình thường. 

Hơn nữa hai ngày nay Dương Tiểu Mạn cũng bận luyện tập cho buổi biểu diễn nên quên mất việc nói cho Ôn Nhiễm biết. 

“Em trai cậu đẹp trai vậy có người theo đuổi cũng bình thường thôi mà.” Dương Tiểu Mạn nói. “Nhưng cách theo đuổi có chút cực đoan, hơn nữa khả năng cao đối phương cũng không nghĩ tới Ôn Tân Nhĩ không chừa cho mình chút mặt mũi nào.” 

“Nó từ nhỏ đã vậy rồi.” Ôn Nhiễm cụp mắt xuống. “Làm tốt lắm.” 

“Ừ.” Dương Tiểu Mạn cũng cảm thấy đây chỉ là chuyện phiếm bình thường nên không nói tiếp nữa, cô ấy hỏi Ôn Nhiễm: “Em trai nhỏ cũng biết cậu đến à?” 

Ôn Nhiễm bất đắc dĩ trả lời: “Tớ vốn không định đi…” 

Cô nói rồi lại nhìn xuống cánh tay đang bị Dương Tiểu Mạn nắm chặt: “Sự việc phát triển đột ngột quá, tớ chưa kịp báo cho em ấy.”

“Hì hì.” Dương Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười: “Vậy nhanh cho em trai nhỏ một bất ngờ đi!” 



Buổi biểu diễn được tổ chức tại một vùng ngoại thành hẻo lánh, ở đây có thể coi như một mảnh rừng thủy sam hoang vu. 

Không có sàn diễn, người mẫu sẽ được phát trước cho một cái bản đồ. Đường đi dài khoảng 200 mét, xung quanh là khu rừng nhỏ và khán giả khách mời ngồi xem buổi biểu diễn.

Người có đủ tư cách để lấy được vé buổi biểu diễn này đa phần đều là các bậc thầy thiết kế, người mẫu có danh tiếng và các blogger thời trang nổi tiếng, còn có một ít người đại diện của các công ty niêm yết thời trang, hay Tổng biên tập của các tạp chí thời trang…

Vé của Ôn Nhiễm là vé dành cho người thân, cô có vị trí khá đẹp. 

Còn có thêm tư cách để đi vào hậu trường. 

Hậu trường này cũng chỉ là dựng tạm.

Ở trên một mảnh đất phẳng, giăng lên một cái lều vừa to vừa rộng, nhân viên ra vào liên tục, mấy giá quần áo được đẩy tới đẩy lui. 

Bộ đồ Ôn Nhiễm đang mặc rất thoải mái, giống như học sinh cấp ba. Cô ngồi trên ghế, chống cằm nhìn nhân viên trang điểm đang nhanh tay trang điểm cho Dương Tiểu Mạn.

Chủ đề của tiết mục mở màn cũng có liên quan đến thiên nhiên thì phải, trang phục múa là một chiếc váy màu vàng nhạt, phối thêm chiếc thắt lưng lấp lánh, sợi dây trên vai được cột hình nơ con bướm buông thõng tự nhiên. 

Dương Tiểu Mạn đứng ở vị trí trung tâm, tóc cô ấy được cột cao lên, còn được điểm xuyết trên đó một cái nơ con bướm to bằng hai bàn tay, cổ cô ấy vừa dài vừa nhỏ hiện lên vẻ thanh lịch và xinh đẹp. 

“Đẹp không?” Sau khi make up thay quần áo xong Dương Tiểu Mạn có chút hồi hộp mà quay lại hỏi Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm thật lòng gật đầu: “Đẹp.”

Dương Tiểu Mạn vui vẻ mỉm cười, cô ấy còn đang định nói gì đó thì có một người đàn ông đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy vào. 

Người đó đưa lon soda đang cầm trong tay cho Dương Tiểu Mạn rồi nói với cô ấy: “Sắp bắt đầu rồi, đừng hồi hộp.”

Dương Tiểu Mạn nhận lấy lon nước nói cảm ơn rồi sau đó nói tiếp: “Em biết rồi.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông có vẻ đã ngoài ba mươi trước mặt, cô đoán anh ta chính là Lạc Uyên. 

Lạc Uyên năm nay chỉ mới 32, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh anh ấy đã quyết định thôi học. Một mình vất vả đi đến thảo nguyên rộng lớn không người của Australia. Anh ta gặp rất nhiều nơi bị con người giẫm đạp vứt bỏ, cùng với vô số động vật bị hành hạ đến chết. 

Bản thân anh ta có một niềm yêu thương mãnh liệt với việc thiết kế thời trang. Anh ta quyết định thi lại lần nữa và đã đậu vào trường thiết kế Cảng Thành. Sau khi tốt nghiệp, mỗi lần anh ta ra bộ sưu tập mới đều sẽ gây tiếng vang. Mà bộ sưu tập lần này còn liên quan đến chủ đề bảo vệ thiên nhiên, anh ta đã suy nghĩ và chuẩn bị trong rất nhiều năm. Từ khi kế hoạch được công bố cũng đã thu hút được rất nhiều bình luận, nếu lần này mà thành công Lạc Uyên không chỉ đơn giản là một nhà thiết kế thời trang bình thường nữa. 

“Đây là bạn em à?” Ánh mắt Lạc Uyên đảo quanh một vòng trong lều, cuối cùng là dừng lại ở trên người Ôn Nhiễm. 

Dương Tiểu Mạn nhanh chóng gật đầu: “Dạ, là bạn thân của em.” 

Ôn Nhiễm nhìn Dương Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười, chứng mình cô ấy nói không sai. 

Lạc Uyên: “…”

Anh ta còn đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có hai người đi vào, hớt hãi, lo lắng mà tìm Lạc Uyên. Một người ghé sát vào tai Lạc Uyên nói nhỏ, không biết người kia nói gì mà sắc mặt Lạc Uyên lập tức thay đổi. 

“Cái gì mà không liên lạc được hả?” Lạc Uyên tức giận hét to, trong lều vốn dĩ ầm ĩ âm thanh nói chuyện đều im bặt. 

Nhân viên trang điểm đang cầm bông dặm phấn trong tay, người mẫu đang cầm quần áo trên tay, hay những người khác đều đồng loạt dừng lại động tác. 

“Không gọi được có nghĩa là sao hả?” Lạc Uyên tức giận đập mấy cái xuống bàn mà vẫn không thể khống chế cơn giận. 

“Thì là, em gọi diện cho diễn viên múa nhưng cô ấy không nghe, sau đó còn trực tiếp khóa máy.” Cô gái kia trả lời, cô ấy cũng rất muốn khóc, người kia không muốn nghe điện thoại cô ấy cũng chẳng còn cách nào. 

Lạc Uyên há miệng thở hổn hển, tức mà chẳng thể mở miệng trách mắng nổi. 

“Gọi điện tiếp đi, lấy danh sách diễn viên múa ra xem có ai có thể thay thế để lên sân khấu không.”

Dương Tiểu Mạn nhìn Ôn Nhiễm rồi lại nhìn về phía Lạc Uyên, cô ấy khẽ hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Lạc Uyên lấy ghế ngồi xuống buông tiếng thở dài, anh ta đỡ trán nói: “Sau khi tiết mục mở màn của mọi người kết thúc sẽ đến tiết mục múa đơn dài tầm ba phút, nhưng bây giờ lại không liên lạc được cho diễn viên múa.”

“…”

“Danh sách tiết mục ngay từ đầu đã lên kế hoạch xong xuôi, không thể thay đổi, chỉ có thể tìm người thay.” 

Nhìn biểu cảm suy sụp trên mặt Lạc Uyên cô biết anh ta coi trọng buổi biểu diễn hôm nay thế nào, cô cũng biết tầm quan trọng của bài múa đơn. 

Là bài múa tinh linh bươm bướm bị gãy cánh, người biểu diễn là một giáo viên múa khá có tiếng ở Tùng Nam. 

“Anh đừng gấp, sẽ có cách thôi mà.” Dương Tiểu Mạn an ủi Lạc Uyên, cô ấy nói xong lại lo lắng nhìn Ôn Nhiễm. Vừa nhìn Ôn Nhiễm đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng bừng lên. 

Ôn Nhiễm có cảm giác bất an. 

“Dương…” Cô còn chưa nói xong Dương Tiểu Mạn đã cướp lời nói trước. 

“Thầy Lạc Uyên, nếu không anh cứ để Ôn Nhiễm thử chút đi, không phải còn một tiếng nữa sao? Ôn Nhiễm của bọn em là tuyển thủ chuyên nghiệp đó!” 

Bài diễn lần này rất hiếm có, là đặc biệt hiếm, do Ôn Nhiễm không muốn chứ nếu không vị trí trung tâm chắc chắn đã sớm lọt vào tay cô rồi. 

“Có được không?” Lạc Uyên nhìn nữ sinh mặc chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình, vẻ mặt cô thể hiện sự lười biếng khiến anh ta chẳng mấy tin tưởng.

“Nếu cô ấy không được thì không có ai được nữa đâu!” 

Ôn Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nhân viên trang điểm và nhà thiết kế kéo vào một cái phòng nhỏ bắt đầu trang điểm, đều là các vị có kinh nghiệm nên chỉ hai phút đã trang điểm thay trang phục cho cô một cách hoàn hảo rồi. 

Trợ lý bê một đôi cánh màu trắng đi theo Ôn Nhiễm, đôi mắt người đó rơm rớm nước mắt: “Anh, đúng rồi, đúng rồi!” 

Là đầm dây màu trắng, làn váy dài, vải lụa hơi mỏng, đuôi mắt đính một vài viên pha lê, điểm lên trên đó một vài sợi lông trắng tinh, động tác của cô có chút bồng bềnh. 

Tóc cuốn hơi rối, vừa nhìn càng tạo thêm cảm giác giống tinh linh vì lạc đường mà bối rối.  

Lạc Uyên sửng sốt vài giây cuối cùng phải kích động mà reo lên.

“Chính là cảm giác này! Chính là cảm giác này!” Anh ta không nói, thật ra trước đây có rất nhiều người tới thử vai nhân vật này nhưng không ai đủ điều kiện cả. Bản lĩnh múa yêu cầu khá cao, thậm chí còn phải biết diễn xuất. Nó không đơn giản chỉ là một bài múa bình thường mà còn tái hiện lại một câu chuyện xưa. Kể về câu chuyện của một con bướm bị loài người làm tổn thương, tự thân bẻ gãy vàng của mình rồi lao vào ngọn lửa mà chết. 

Tinh linh đối với loài người là sự tin tưởng đơn thuần, sau khi phát hiện ra nội tâm tà ác của họ thì thất vọng, sau khi bị tổn thương thì tuyệt vọng tự mình bả gãy cánh. Cuối cùng chỉ còn lại sự khinh thường, miệt thị với loài người mà thôi.

Ngũ quan của Ôn Nhiễm vốn rất xinh đẹp nên cực kì hợp nhân vật này. 

“Thù lao, nhiều hay ít?” Ôn Nhiễm sờ sờ lông tơ ở đuôi mắt của mình khẽ hỏi. 

Lạc Uyên nghĩ nghĩ rồi giơ bàn tay lên, 5 ngón tay đều giơ cao.

50 vạn.

Ôn Nhiễm hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã nở nụ cười xinh đẹp, quyến rũ, mê hoặc lòng người. 

“Thành giao.”

Tác giả có lời muốn nói: 

A Nhượng: Một ngày không gặp được đàn chị người ta nhớ lắm đó. 

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play