[ Ôn Nhiễm, chúng ta có thể nói chuyện chút không? ] 

Là một dãy số lạ, dù đối phương không tự giới thiệu, không có ghi chú thì Ôn Nhiễm cũng biết đây là ai. 

Cánh tay cầm muỗng của Tạ Quan Tinh hơi khựng lại, cậu liếc nhìn điện thoại trong tay Ôn Nhiễm, khẽ liếm vệt nước trên khóe miệng, mắt cậu tối sầm đi. 

Cậu im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau Ôn Nhiễm mới bỏ điện thoại lại vào túi, chén chè trước mặt cô cũng chưa động một miếng. 

“Ngại quá, hôm nay tâm trạng của chị có chút bất ổn.” Ôn Nhiễm nói lời xin lỗi. 

Tạ Quan Tinh ăn một cách chậm chạp: “Không sao ạ.” 

“Đàn chị, người đó là bạn trai cũ của chị à?” 

“Ừ.”

“Anh ta đang đi du học mà không phải sao?” Tạ Quan Tinh chớp mắt hỏi, trong mắt cậu chẳng nhìn ra chút khó chịu hay không vui gì với Trần Phủ Án cả. 

Ôn Nhiễm cũng không muốn ngồi không, cô bẻ chiếc bánh quy nhỏ trên bàn bỏ vào miệng, câu được câu không trả lời.

“Vừa về nước, bây giờ đang làm nghiên cứu sinh ở Nam Đại, chị cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại làm vậy nữa.”

Anh ta học kinh tế, ở nước ngoài rất nhiều trường học nổi tiếng hơn Nam Đại, về nước căn bản là không cần thiết.

“Là vì đàn chị à?” Trọng giọng nói của Tạ Quan Tinh nghe có chút dò xét. 

Ôn Nhiễm nhàn nhạt đáp lời: “Không phải.” 

Bởi vì sự xuất hiện của Trần Phủ Án mà Ôn Nhiễm cảm giác không khí giữa cô và Tạ Quan Tinh trở nên kỳ lạ. 

Đã chia tay được 3 năm, cô sớm đã quên Trần Phủ Án nhưng đột nhiên anh ta lại xuất hiện. 

Ấn tượng của Ôn Nhiễm với người này có chút mơ hồ, nhưng những chuyện năm 12 anh ta làm cô đều nhớ rõ vì khi đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời cô. 

“Đàn chị, chị muốn đi về chưa?” Tạ Quan Tinh nhìn ra tâm tình Ôn Nhiễm không tốt nên chủ động hỏi. 

Ôn Nhiễm giật mình nhìn Tạ Quan Tinh ngồi im trước mặt: “Em ăn xong chưa?” 

Tạ Quan Tinh nhỏ giọng trả lời: “Rồi ạ.” 

Bây giờ trong lòng Ôn Nhiễm rối bời nên chẳng để ý đến biểu cảm thất thần, có chút mất mát của Tạ Quan Tinh, cô đứng lên đi tính tiền nhưng ông chủ nói đã được thanh toán, làm cô ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Quan Tinh. 

“Đàn chị quên rồi à? Em trả tiền từ lúc nãy rồi mà.” Tạ Quan Tinh mỉm cười nói với cô.

Ánh mắt chàng trai sạch sẽ không chút gợn sóng chỉ toàn hình bóng Ôn Nhiễm khiến cô dâng lên cảm giác áy náy trong lòng. 

Cô phải nhanh chóng phân rõ ranh giới với Trần Phủ Án, phải nói rõ ràng với anh ta. Ôn Nhiễm vẫn chưa nhận ra được tâm trạng của cô bây giờ rối loạn không phải do Trần Phủ Án xuất hiện mà là do cô không muốn Tạ Quan Tinh hiểu lầm rồi lộ ra vẻ mặt khổ sở. 



Bạn cấp ba của Ôn Nhiễm và Trần Phủ Án đa phần đều báo danh vào Nam Đại, cho nên khi nghe tin Trần Phủ Án về nhóm bọn họ đều nhao nhao đòi tụ tập mở tiệc ăn mừng. 

Nói là mở tiệc chứ thật ra cũng chỉ là đám bạn cũ tụ tập ăn mừng, vả lại họ cũng muốn kéo thêm quan hệ với Trần Phủ Án. Dù sao Trần gia ở thành phố Tùng Nam cũng là một gia tộc có tên tuổi trong thương giới. 

“Ôn Nhiễm, cậu có đi không?” Dương Tiểu Mạn hỏi cô.

“Không đi.” 

“Vậy tớ cũng không đi.” 

Điện thoại lại đổ chuông, Ôn Nhiễm không thèm liếc mắt một cái đã đưa tay tắt máy rồi chặn luôn số, đây đã là số điện thoại thứ năm trong tối nay cô đưa vào danh sách đen rồi. 

Dương Tiểu Mạn đang ngồi bên kia bấm điện thoại cũng nhanh chóng có cuộc gọi đến, cô ấy ờm ờ trả lời vài tiếng rồi cũng cúp máy. Cô ấy quay sang có chút cạn lời nói với Ôn Nhiễm: “Lão Vu cũng đến đó, thầy dặn tớ với cậu nhất định phải đến.” 

Ôn Nhiễm: “…”

“Mẹ nó!” Dương Tiểu Mạn đập mạnh một cái lên bàn: “Trần Phủ Án đúng là không biết xấu hổ, sao có thể làm phiền đến lão Vu chứ?” 

Lão Vu là chủ nhiệm lớp cũ của Ôn Nhiễm, so với bố cô thì thầy ấy còn giống bố ruột của cô hơn. 

Thầy ấy không biết cô và Trần Phủ Án đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể đã biết nhưng không biết Trần Phủ Án nói gì với thầy ấy mà khiến thầy ấy tin tưởng như vậy.

Khoảng thời gian trước Ôn Nhiễm có liên lạc với thầy ấy thì biết thầy phải nhập viện vì cao huyết áp, nếu thầy ấy có đến Ôn Nhiễm cũng rất muốn đến. 

Khóa của Ôn Nhiễm chính là lứa học sinh cuối cùng của thầy ấy, sau khi cô và mọi người ra trường thì thầy cũng về hưu luôn. Cơ thể thầy dần yếu đi, nào là cao huyết áp rồi tiểu đường, các bệnh mãn tính dường như chỉ hận chẳng thể ôm hết vào người. Vợ thầy cũng thường xuyên buồn rầu, nói chẳng biết khi nào thầy sẽ ra đi. 

Lần gặp này bỏ lỡ một lần sẽ ít đi một cơ hội. 

“Vậy cậu sẽ đi à?” Dương Tiểu Mạn nhìn nét mặt của cô rồi hỏi. 

Ôn Nhiễm không biết nên có biểu cảm thế nào: “Ừ.”

“Được, vậy thì đi!” Dương Tiểu Mạn lại đập mạnh một cái lên bàn: “chúng ta không nợ gì cậu ta cả, lần này phải chơi chết cậu ta.” 

“…”

Ôn Nhiễm đắp mặt nạ xong thì nhận được điện thoại của Ôn Tân Nhĩ.

“Tâm trạng chị đang không vui, em có gì thì mau nói đi.” Ôn Nhiễm đơn giản ngắn gọn nói. 

“Trần Phủ Án về rồi à? Anh ta đi tìm chị?” 

Ôn Tân Nhĩ vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.

“A Nhượng nói với em à?”

“Không có, là em hỏi, hai người đi ra ngoài chưa được hai tiếng đã về chắc hẳn là có chuyện gì đó rồi. Cậu ấy không biết nói dối nên đã lắp bắp kể lại hết.” Ôn Tân Nhĩ nói đến vế sau còn rất đắc ý. 

“Em đừng có bắt nạt em ấy.” Ôn Nhiễm nhíu mày. 

Ôn Tân Nhĩ: “…”. Chúng ta không phải đang thảo luận về Trần Phủ Án sao? 

“Không có đâu.” Ôn Tân Nhĩ nói: “Lần sau Trần Phủ Án đến tìm chị, chị cứ gọi cho em, để em chạy tới đánh anh ta, em đã sớm muốn đánh anh ta rồi.” 

“Đừng làm loạn nữa.” Ôn Nhiễm tâm trạng không tốt nên lười đáp lại mấy câu trò chuyện chọc cười của Ôn Tân Nhĩ.

Không đứng đắn. 

“Em gọi đồ ăn cho chị rồi.” Ôn Tân Nhĩ cười nói. 

“Cái gì?”

“Bún ốc, matcha latte, BBQ, gà rán, thịt vịt.” 

“Chị không ăn đâu.”

“Em với A Nhượng nghiên cứu rất lâu, sau đó bọn em đều nhất trí khẳng định con gái đều thích ăn mấy món này đó.” 

“Đừng kéo A Nhượng vào, chị không ăn đâu.”

“Vậy chị đưa cho chị tiểu Mạn ăn đi, em đã đặt rồi, ước chừng cũng gần đến nơi.” 

Đúng thật là gần đến nơi. 

Ôn Nhiễm ngắt cuộc gọi với Ôn Tân Nhĩ chưa bao lâu thì có một cô gái ở ngoài xách theo mấy cái túi lớn đi đến gõ cửa, cô ấy thở hồng hộc. 

Nhìn thấy Ôn Nhiễm, cô ấy rõ ràng có chút sững sờ, sau đó nhanh chóng đỏ mặt: “Chào đàn chị, đây là cơm hộp của chị ạ.” 

“Cảm ơn em.” Ôn Nhiễm nói.

Sau đó cô ấy xoay người đi về phía bàn của Dương Tiểu Mạn: “Ôn Tân Nhĩ đưa đó.” 

Dương Tiểu Mạn nhìn đống đồ ăn mà miệng từ từ há hốc: “Em ấy đang nuôi heo à?” 

Cuối cùng đống đồ ăn đó được mấy phòng ký túc xá bên cạnh hợp lại mới giải quyết hết được. Ký túc xá không có tủ lạnh, mà với cái thời tiết hiện tại chắc chắn không thể để đến hôm sau.

Dương Tiểu Mạn nằm trên giường vuốt vuốt cái bụng, làm ra biểu tình không còn gì luyến tiếc: “Ba ngày tiếp theo tớ chỉ có thể ăn rau mà thôi.” 

“Ủa mà không được, tối mai còn có liên hoan.” Nói rồi Dương Tiểu Mạn bất ngờ quát lớn một câu: “Trần Phủ Án đúng là đi tìm chết mà!” 

Ôn Nhiễm nằm trên giường, cô trở mình một cái: “Tối mai cậu có thể đi nhưng không ăn gì mà.” 

“…” Dương Tiểu Mạn lập tức suy sụp tinh thần: “Tớ không làm được…” 

“Không thì cậu dạy tớ đi Ôn Nhiễm, cậu làm sao để có thể đứng im bất động trước đồ ăn ngon vậy?” 

Tạm thời Ôn Nhiễm đã đem Trần Phủ Án vứt ra sau đầu. 

Cô nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cũng may tớ không có đặc biệt thích ăn thứ gì.” 

>>

“Huhu, tớ cũng muốn được như cậu. Mỗi ngày tớ đều muốn ăn, khi đang trong giai đoạn hẹn hò lại càng muốn ăn hơn. Năm ngoái khi tớ đang quen bạn trai chỉ trong hai tháng tớ đã tăng 5kg đó!”

“Tình yêu làm người ta béo lên à?” Ôn Nhiễm ngu ngơ hỏi lại. 

“Không phải đâu. Chẳng qua hai người đang yêu thường thích ra ngoài ăn cùng nhau, bạn trai tớ cũng thích ăn uống, tớ mà không béo lên mới là lạ đó.” Dương Tiểu Mạn nằm trên giường nhớ lại việc năm trước mình phải nộp phạt 500 tệ rồi còn chia tay bạn trai. Cô ấy lúc đó ngoài cơ thể đầy mỡ ra thì chẳng còn lại thứ gì, chỉ cần nghĩ đến việc này cô ấy lại đau lòng.

Ôn Nhiễm đã chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn lẩm bẩm nói: “Nhất định không nên yêu đương.” 



Tiết buổi chiều hôm sau là của Lý Mộng Giác, bà ấy đối với Ôn Nhiễm yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Các bạn học khác đã có thể ra một góc nghỉ ngơi nhưng Ôn Nhiễm vẫn phải tiếp tục tập luyện. Cho dù trong mắt mọi người động tác của Ôn Nhiễm gần như là đã hoàn mỹ.

Lòng bàn chân Ôn Nhiễm đổ đầy mồ hôi, cánh tay cũng vậy, mồ hôi từ trên trán cũng từ từ lăn xuống. Nó rơi vào trong mắt mà không dùng tay lau đi được.

Cô tan học trễ hơn người khác hai mươi phút. 

Dương Tiểu Mạn đã thay xong quần áo đứng bên ngoài đợi, nhìn thấy Ôn Nhiễm uể oải đi ra cô ấy vội chạy lại nhỏ giọng oán trách: “Cô Lý chắc đang trong thời kỳ mãn kinh rồi, cô ấy đúng là quá đáng mà, chỉnh cậu thành ra như vậy luôn sao?”

“Do cô ấy yêu cầu cao thôi, cậu xem thử học sinh dưới tay cô ấy tốt nghiệp rồi có ai không có thành tựu đau?” Dựa vào nhân phẩm của cô ấy Ôn Nhiễm cực kỳ tin tưởng Lý Mộng Giác, cô ấy không hề ích kỷ xíu nào. Đối với học trò cưng cô ấy chỉ yêu cầu cao hơn chút thôi. 

“Đi thôi, chúng ta về ký túc xá thay quần áo.” 

Địa điểm tổ chức liên hoan là một tiệm cơm trong thành phố. Vì Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn có tiết nên bị trễ giờ, khi hai người đến nơi ai cũng có mặt đủ cả rồi. 

Ôn Nhiễm đi theo sau Dương Tiểu Mạn tiến vào trong, phong cách mặc đồ của cô luôn dựa vào tâm trạng, bộ đồ hôm nay cô mặc biểu hiện đừng đụng đến cô. 

Mái tóc để xõa, đôi mắt được cô trang điểm kiểu không dễ tiếp cận, kẽ mắt giống như đuôi phượng. 

Bên ngoài là một chiếc áo khoác đen, khi cô không cười không nói khiến người khác chẳng dám lại gần tiếp cận.

Ngoại trừ những người ở Nam Đại đến đây còn có rất nhiều người đến từ mấy trường ở những thành phố khác nữa. 

Hỏi bọn họ sao đi học mà còn có thời gian đến đây thì ai nấy đều trả lời do họ nhàm chán. 

Năm ba ít môn, gia đình họ cũng chẳng thiếu tiền nên khả năng cao đã chuẩn bị xuất ngoại. Chỉ cần điểm cao một chút thì cầm chắc cái thẻ nghiên cứu sinh trong tay, nói chung là rất thảnh thơi.

“Lão Vu đâu?” Ôn Nhiễm nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng lão Vu.

“Trước khi mọi người đến thầy ấy gọi điện nói không đến được, nói là bệnh cũ tái phát.” Ngồi cạnh Ôn Nhiễm là nam sinh tên Trình Chúc, lúc trước cũng có quan hệ không tồi với cô, bây giờ đang học ở học viện điện ảnh. 

Ôn Nhiễm gật đầu, cô uống một ngụm nước, xách túi muốn đứng dậy rời đi. 

Trình Chúc giữ lấy bả vai Ôn Nhiễm, cậu ta trầm giọng nói: “Ôn Nhiễm, không cần phải vậy.” 

“Cậu đừng vì người kia mà cắt đứt quan hệ với bọn tớ chứ, cứ xem như bạn cũ gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm có được không?”

Ôn Nhiễm lại chậm rãi ngồi xuống.

Cùng lúc đó điện thoại trong tay cô khẽ rung lên. 

Cô lấy ra nhìn qua. 

[ A Nhượng: Đàn chị, chị đi ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn cơ được không? ] 

[ A Nhượng: Em cùng đàn chị đi ăn cơm. ] 

[ A Nhượng: gửi gói sticker con mèo. ]

Trình Chúc nhẹ nhàng nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Bạn trai cậu à?” 

Ôn Nhiễm hơi khựng lại: “Không có.” 

“Ừ, cậu nói không có thì là không có, có gì đâu mà cậu lúng túng thế?” Trình Chúc cười trêu cô. 

“Lỗ tai cậu đỏ rồi.” Trình Chúc sát người đến nhắc nhở.

Ôn Nhiễm quay đầu, cô liếc mắt nhìn Trình Chúc: “Do tớ nóng.” 

Trình Chúc là người không đứng đắn, xung quanh cậu ta có rất nhiều cô gái và ai cũng là miếng mồi ngon. Nhưng cậu ta đối với Ôn Nhiễm không giống vậy, đối với cô cậu ta là một người bạn bình thường. 

Dương Tiểu Mạn đang xù xì uống rượu với mọi người, còn Ôn Nhiễm và Trình Chúc thì ngồi trên bàn câu được câu không trò chuyện cùng nhau. 

Đồ ăn còn chưa mang lên, hai người họ đều không thích uống rượu nên chỉ có thể cắn hạt dưa uống nước.

Trình Chúc nhìn Trần Phủ Án cách đó không xa vẫn luôn trò chuyện cùng bạn học, cậu ta cười nhạo một tiếng: “Chó đội lốt người.” 

Trình Chúc vừa nói xong Trần Phủ Án cũng nhìn về phía này, anh ta không nói chuyện với những người khác nữa mà cất bước đi về phía hai người.

Trình Chúc phun hạt dưa trong miệng ra: “Xui vãi.”

Ôn Nhiễm không nhịn được mà bật cười thành tiếng. 

Trần Phủ Án thấy vậy thì có hơi sững người, vốn dĩ những thứ đó của Ôn Nhiễm đều phải thuộc về anh ta. 

Anh ta đã gặp Ôn Nhiễm khi cô mặc động phục xanh của học sinh cấp ba, từng thấy cô mặc đồ vũ công, từng thấy cô khiêu vũ. 

Nhưng lại bỏ lỡ thời gian Ôn Nhiễm trưởng thành, trở thành bộ dạng lộng lẫy như bây giờ. 

Nhưng chung quy vẫn không muộn, anh ta vẫn đến kịp. 

“Ôn Nhiễm, lần trước chưa cùng cậu nói được một cậu tử tế.” Trần Phủ Án hơi mỉm cười: “Đã lâu không gặp.” 

Ôn Nhiễm nhíu mày lười nhìn anh ta. 

“Tớ gọi tempura mà cậu thích ăn nhất cho cậu rồi, lát cậu nhớ ăn nhiều chút nhé, buổi tối tớ đưa cậu về trường, được không?” Trần Phủ Án biết Ôn Nhiễm tức giận, anh ta cũng chẳng ngại Ôn Nhiễm tỏ thái độ cứ dịu dàng dỗ dành. 

Trình Chúc lén nhìn cô một cái. 

Nhưng Ôn Nhiễm hình như bị dao động bởi lời nói của Trần Phủ Án. 

Năm 12, áp lực của cô rất lớn, cha mẹ suốt ngày cãi cọ đòi ly hôn, cô ăn uống rất kém. Cô thích ăn tempura nhưng mỗi lần mua về đều không đụng vào bởi vì không còn giòn nữa. Trần Phủ Án thấy vậy bèn tự mình đi mua, anh ta khăng khăng ôm chặt nó trong ngực, ngồi xe quay về trường học, mỗi lần đến tay Ôn Nhiễm vẫn còn giòn rụm nóng hổi.

Trần Phủ Án hoàn toàn có thể nhờ người nhà đi mua hoặc là đưa tiền cho người ta tự mình giao đến. Nhưng hắn không thấy yên tâm, mỗi lần đều tự mình đi. 

Trình Chúc nhìn một lúc thấy Ôn Nhiễm cứ mãi thất thần thì nhẹ nhàng huých cô một cái. 

Ôn Nhiễm hồi phục tâm trạng, cô đưa mắt nhìn người đối diện: “Tôi sớm không còn thích ăn tempura nữa rồi.” 

Trần Phủ Án chỉ cười cười không nói gì xoay người rời đi. 

Anh ta vừa đi Dương Tiểu Mạn cũng nhanh chân chạy đến, cô ấy dựa vào lưng Ôn Nhiễm nói: “Em trai nhỏ muốn đến đây.” 

Ôn Nhiễm kinh ngạc, “Sao em ấy lại đến đây?”

“Cũng có nói không cho mang người nhà đâu, không phải mọi người đều mang theo bạn trai bạn gái của mình à?” 

“…” Ôn Nhiễm đã có thể đoán trước được cảnh tượng chút nữa có bao nhiêu xấu hổ, cô che mặt: “Em ấy có phải người nhà của tớ đâu.” 

Dương Tiểu Mạn cười hì hì: “Em trai nhỏ hỏi tớ cậu đi đâu, tớ trả lời đi gặp lại bạn cũ. Nhìn thấy Trần Phủ Án như vậy tớ biết chắc cậu sẽ không thoải mái, tớ chỉ hỏi em ấy muốn đến không em ấy lập tức nói có. Tớ không ép em ấy nha.” 

Ôn Nhiễm: “A Nhượng dễ bảo như vậy, cậu hỏi thế em ấy chắc chắn không từ chối.” 

Dương Tiểu Mạn lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý: “Ồ… Cậu đau lòng cho em ấy~~~~” 

Ôn Nhiễm không đáp lại.

Cô ấy chỉ không muốn Tạ Quan Tinh đối mặt trực diện với Trần Phủ Án, nghĩ tới đó Ôn Nhiễm đã thấy Tạ Quan Tinh phải chịu tủi thân. 

Nhưng cậu vẫn muốn đến. 

Khi Tạ Quan Tinh đến đoán chừng là bên ngoài đang mưa, cậu cầm theo cây dù, chiếc giày vải bị nước mưa làm ướt, trên tóc cũng ẩm ướt mấy chỗ. 

Nhân viên phục vụ mở cửa cho cậu đi vào, xong rồi còn thuận tay đóng cửa lại. 

Chàng trai cao cao gầy gầy đứng ở ghế lô đặc biệt thu hút ánh mắt của mọi người.

Cậu có chút bối rối, ánh mắt chạm vào hình bóng của Ôn Nhiễm. Mắt cậu sáng rực lên, đi nhanh đến chỗ Ôn Nhiễm.

Cậu đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng gọi: “Chị ơi…”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play