Điều này khiến Vương Kiêu Phi hoài nghi nhân sinh cả một ngày, trải qua 21 năm cuộc đời anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với ai giống Tạ Quan Tinh. Nói một hồi chữ nào cậu nói anh ta cũng hiểu nhưng khi gộp lại thành câu hoàn chỉnh anh ta lại chẳng hiểu gì nữa. 

Anh ta chỉ muốn nghe một câu trả lời chính xác cũng khó khăn vậy sao?

Chẳng lẽ Tạ Quan Tinh không biết cái kiểu trả lời ba phải thế nào cũng được mới khiến người ra càng lo lắng nghi ngờ hơn sao? 

Nhìn bóng lưng mờ dần của cậu, Vương Kiêu Phi chợt nhận ra, cậu rõ ràng chính là cố ý! 



Điểm đặc sắc của Nam Đại chính là cây bạch quả, vừa vào mùa thu đã vàng rực cả rừng cây. Quả bạch quả treo trên ngọn cây như những cánh bướm, những quả rơi trên mặt đất lại giống như thủy triều vàng dâng lên từ một nơi vô định. 

Tiết học buổi chiều kết thúc, tối nay không có tiết tự học buổi tối. Ôn Nhiễm nhắn tin cho Tạ Quan Tinh, cô bảo cô đến đó trước, để cậu tự mình đến đó. 

Sợ Tạ Quan Tinh không biết địa chỉ, Ôn Nhiễm còn cẩn thận gửi lại vị trí cho cậu thêm lần nữa. 

Khóe miệng Tạ Quan Tinh vừa xụ xuống lại nhanh chóng cong lên. 

Ôn Tân Nhĩ đang đeo tai nghe, liếc mắt nhìn sang Tạ Quan Tinh một cái: “Cậu cười gì đó?”

“Lát nữa tớ đi xem chị cậu biểu diễn ở Thiết Viện đó, cậu có đi không?” Tâm tình Tạ Quan Tinh vô cùng vui vẻ nên nhìn mặt cũng sáng sủa hẳn, rất có cảm giác thiếu niên. 

Mặt mày Ôn Tân Nhĩ cứng ngắc, cậu ấy hừ lạnh một tiếng: “Tớ lười đi xem chị ấy, nhìn đến phát chán.” 

Tạ Quan Tinh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, tóm lại là không phụ họa: “Nhưng tớ lại rất thích xem đàn chị nhảy múa nha.” 

Rất thích xem? 

Ôn Tân Nhĩ lúc này mới thấy có gì không đúng, cậu ấy hỏi: “Cậu từng thấy Ôn Nhiễm nhảy múa rồi sao?” 

Không đúng nha, bây giờ chỉ vừa nhập học có một tháng. Tạ Quan Tinh xem Ôn Nhiễm biểu diễn lúc nào chứ? 

Tạ Quan Tinh mặt không đổi sắc, trả lời một cách bình tĩnh thản nhiên: “Lần trước chẳng phải chúng ta thấy chị ấy múa trong lớp sao?” 

“À, ra là lần đó.” Ôn Tân Nhĩ không tiếp tục truy hỏi nữa: “Vậy thì có tính là gì chứ, chờ đến khi chị ấy ở trên sân khấu thì cậu cũng phải tiếc một cái chớp mắt đó.” 

Ôn Tân Nhĩ tháo tai nghe xuống, trong con ngươi sáng lên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.

Tạ Quan Tinh: “Hả?” 

Ôn Tân Nhĩ vô cùng bội phục điểm này của Tạ Quan Tinh, chỉ cần cậu làm biểu cảm “Thật sao? Tuyệt quá. Cậu nói tiếp đi.” thì không ai có thể chịu được, chỉ có thể tiếp tục nói mãi không ngừng. 

Nhưng Ôn Tân Nhĩ ở cùng cậu đã hơn một tháng, tốt xấu gì cũng có chút miễn dịch. Cậu ấy nghiêm mặt, duy trì hình tượng anh trai lạnh lùng: “Đến tối cậu sẽ biết thôi.” 

Tạ Quan Tinh mỉm cười gật đầu: “Được.” 

6h tối, bên ngoài buổi lễ bắt đầu kiểm vé. 

Hội học sinh còn phát đèn cổ vũ và vòng tay, để phối hợp với bầu không khí, có bạn học còn mang theo loa mini. 

Dương Tiểu Mạn vẫn trà trộn được vào Thiết Viện Xây Dựng Đường Sắt để chào mừng tân sinh viên, trường của bọn họ rất ít nữ sinh. Người kiểm phiếu cũng là hai nam sinh, đối với việc làm nũng bán manh của Dương Tiểu Mạn bọn họ khó tránh khỏi luống cuống chân tay. 

Cuối cùng nam sinh đó chỉ có thể đỏ mặt mà chỉ vào mấy cái ghế nhựa ở lối đi nhỏ: “Đàn chị, chị lấy một cái ghế bên kia đi. Chị tìm thử xem có thể chen chúc chỗ nào đó không.” 

Dương Tiểu Mạn cầm ghế nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tạ Quan Tinh, vé của cô ấy đương nhiên cô ấy biết vị trí.

Vai của Tạ Quan Tinh bị ai đó vỗ, cậu xoay đầu nhìn sang thì thấy là Dương Tiểu Mạn, cậu vui vẻ nói: “Đàn chị Tiểu Mạn chị đến rồi ạ?”

Cậu vừa dứt lời cũng nhanh chóng đứng lên: “Đàn chị Tiểu Mạn chị ngồi đi, để em ngồi ghế đó cho.” 

Chỗ ngồi cố định bên trong phòng tiệc là ghế sô pha cao cấp làm bằng da, ghế dựa là mấy cái được lấy từ trong kho ra. Vừa lạnh vừa cứng. 

“Như vậy thì ngại lắm.” Dương Tiểu Mạn thật sự cảm thấy ngại, tuy vé là của của cô. Nhưng dù gì cô cũng cho Tạ Quan Tinh rồi, bây giờ lại muốn người ta ngồi ở lối đi nhỏ người đến người đi tấp nập, thường xuyên phải đứng dậy nhường đường…

Tạ Quan Tinh kéo Dương Tiểu Mạn đến vị trí ghế của cô ấy, còn bản thân thì ngồi lên ghế dựa: “Không sao đâu ạ, đàn chị Tiểu Mạn là con gái nên theo lý phải được chăm sóc hơn ạ.” 

“!”

Từ hôm đó cho đến rất lâu về sau, cho đến khi đã tốt nghiệp Dương Tiểu Mạn vẫn nhớ rõ ngày hôm nay. Cô ấy vẫn luôn kiên định mà đứng về phía Tạ Quan Tinh. 

Em trai nhỏ so với những bạn nam cùng lớp của cô ấy chỉ biết chụp ảnh dìm của các bạn nữ rồi đăng vào group chat nói xấu thì hoàn toàn không cùng một loại.

Em trai nhỏ là thiên sứ! Là thần tiên! 

Hiện tại đang là thời gian mọi người tập trung vào trong, người đi tới đi lui khá nhiều nên Tạ Quan Tinh phải tạm thời đứng lên. 

Cậu ngồi thì vẫn tốt, tuy người nhiều nhưng không thu hút sự chú ý lắm. Cậu vừa đứng lên thì ánh mắt của mọi người xung quanh nhanh chóng bị hấp dẫn hết về phía cậu. 

Mặc kệ là nam hay nữ, sau khi nhìn thấy Tạ Quan Tinh ánh mắt của ai cũng dán lên người cậu. 

Dương Tiểu Mạn cho rằng chỉ có con gái mới thích ngắm trai đẹp chứ không nghĩ tới con trai cũng thích. Cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện nho nhỏ của hai bạn nam bên cạnh. 

“Ê, người anh em kia đẹp trai nhỉ?”

“Học sinh trường mình à?” 

“Không giống, học sinh trường chúng ta nào có được như này. Mấy em trai năm nhất được đám con gái tung hô so với người anh em trước mặt đúng là không có cửa.” 

“Bây giờ Nam Đại tuyển sinh không cần nhìn điểm à?” 

“Tớ thích áo khoác của cậu ấy, nhìn đẹp nhể? Tớ cũng muốn một lần thử loại quần áo có màu sắc như này.” 

“Hiển Hắc, cậu đừng mơ nữa.” 

“Giày của cậu ấy là hãng gì nhỉ? Không thấy đánh dấu.” 

“Giày không đánh dấu mắc lắm đó, đừng mơ nữa.” 

“Cậu ấy nhìn cao ha, mặc quần thể thao vào trông đẹp trai ghê.” 

“Cậu ấy phải cao hơn cậu cả một cái đầu đó, thôi quên đi.” 

“…”

Hôm nay Tạ Quan Tinh mặc đồ đẹp hơn so với ngày thường, tuy ngày thường mặc cũng đẹp nhưng hôm nay ngoài đẹp còn bùng nổ hormone và hơi thở tuổi trẻ. 

Cậu khoác một chiếc áo khoác mỏng màu vàng nhạt càng khiến làn da cậu trở nên trắng hơn, gương mặt sạch sẽ. Khi cậu không cười không nói chuyện sẽ giảm đi cảm giác mềm mại vô tội mà thay vào đó là chút tàn nhẫn và sắc bén của một chú sói con.

Dương Tiểu Mạn ngẩng đầu, cô ấy nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi lại nhìn ngược lại từ dưới lên trên: “Em trai nhỏ, hình như cậu rất cao nhỉ?” 

Tạ Quan Tinh mỉm cười, sự lạnh lùng trên mặt nhanh chóng tan đi: “Lúc kiểm tra sức khỏe của đại học em 1m86, hình như sau khi nghỉ hè lại cao thêm 2cm rồi ạ.” 

“Đúng là rất cao ha.” Dương Tiểu Mạn cảm thán từ tận đáy lòng. 

Tạ Quan Tinh ngượng ngùng cười cười.

“Có điều em với Ôn Nhiễm rất đẹp đôi, Ôn Nhiễm cũng cao 1m68.” Dương Tiểu Mạn trêu cậu. 

Cô ấy vừa nói dứt câu đã thấy lỗ tai của Tạ Quan Tinh đỏ ửng lên, cậu ấp úng mãi không biết trả lời thế nào.

Thấy vậy, Dương Tiểu Mạn lại không khỏi cảm thán thêm lần nữa: Bây giờ con trai đơn thuần giống em trai nhỏ thật sự là không có nhiều.



Ôn Nhiễm ở sau cánh gà thay đồ trang điểm. 

Cô là sinh viên năm ba, còn là sinh viên của Nam Đại, vẻ ngoài lại xinh đẹp. Vậy nên không ít người đi đến chào hỏi, ai nấy cũng đều lịch sự gọi cô một tiếng đàn chị. 

Lục Trực Dịch cũng chẳng có việc gì làm, từ lúc đến tới giờ cậu ta chỉ làm duy nhất một việc là giúp Ôn Nhiễm lấy một ly nước. 

Hôm nay Ôn Nhiễm sẽ múa bài khổng tước. 

Tấm vải màu lam mềm mại bao bọc cả cơ thể, làn váy bất đối xứng, một bên dài đến tận mặt đất, một bên thì chỉ tới đầu gối. Cẳng chân trắng nõn tinh tế vì vậy mà lộ ra, lúc múa ba lê không thể đeo giày nên ở trong cánh gà Ôn Nhiễm chỉ có thể đi dép lê. Lục Trực Dịch cúi đầu lập tức nhìn thấy mấy ngón chân xinh xắn của cô sơn màu xanh xanh, cùng màu với cả ngón tay. 

Ôn Nhiễm búi tóc lên, tạo thành một búi tóc rất đẹp nhưng cũng rất tinh xảo. Cô còn gài lên một cây trâm màu xanh dương, giữa búi tóc được điểm thêm ba chiếc lông vũ theo đường chéo. 

Vầng trán trơn bóng lộ ra, lông mi vừa dài vừa đẹp, trên lông mi của cô dính một vài hạt kim tuyến lấp lánh. Chỉ cần cô vừa ngước mắt lên thì ánh mắt sẽ trực tiếp đi vào tận đáy lòng người khác. 

Thật sự xinh đẹp kiêu ngạo như một con khổng tước. 

Đây là một bài múa đơn, nhưng không nhìn ra Ôn Nhiễm có chút luống cuống nào. 

Ôn Nhiễm dựa vào ghế bấm điện thoại, ánh mắt Lục Trực Dịch nhìn cô có chút thất thần.

Nhìn được một lúc, Lục Trực Dịch cất tiếng hỏi: “Đàn chị, chị vẫn còn liên lạc với Trần Phủ Án sao?” 

Ôn Nhiễm có chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã lắc đầu: “Không có.” 

Vốn cô còn đang nghi ngờ vì sao Lục Trực Dịch lại biết Trần Phủ Án, nhưng nghĩ lại Lục Trực Dịch học cấp ba cùng trường với mình thì cô không thấy kỳ lạ nữa. 

“Anh ấy sắp về nước rồi, còn hẹn bạn học cũ đi ăn nữa. Em với anh ấy cùng khoa nên cũng được mời, anh ấy biết em học ở Nam Đại cùng chị nên muốn nhờ em chuyển lời mời đến chị.” Lục Trực Dịch vốn không muốn hỏi, cậu ta nghĩ hay người đều đã chia tay rồi anh ta còn bám lấy đàn chị làm gì.

Nhưng gia thế của Trần Phủ Án quá lớn, ngoài mặt thì Trần Phủ Án nhờ Lục Trực Dịch giúp đỡ nhưng thực chất chính là đưa ra mệnh lệnh.

Ôn Nhiễm cúi đầu, mặt chẳng chút biểu cảm: “Không đi.” 

Bàn tay vẫn nhét trong túi áo của Lục Trực Dịch nhanh chóng ấn ngắt cuộc gọi. Nghe thấy đáp án rồi Trần Phủ Án chắc cũng nên từ bỏ ý định đi thôi. 

“Sau này những chuyện liên quan đến cậu ta đừng nói với tôi.” Ôn Nhiễm nhìn Lục Trực Dịch: “Tôi không muốn nghe.” 

Lục Trực Dịch ngơ ngác “dạ” một tiếng đáp lời. 

Ôn Nhiễm nhanh chóng quay về dáng vẻ không quan tâm thường ngày. 

Nhưng cậu ta lại thấy bản thân bị tổn thương.

Ôn Nhiễm không quá giống trong tưởng tượng của cậu ta, cô cũng sẽ nổi giận.

Phía bên ngoài MC đã bước lên sân khấu. 

Ôn Nhiễm tập trung nhìn điện thoại, nhanh nhẹn trả lời tin nhắn. 

[ Dương Tiểu Mạn: Nói cho cậu biết việc này quan trọng lắm nè. Tớ với Tạ Quan Tinh chỉ ngồi đây khoảng 30 phút đã có 6 người đến tìm em ấy xin Wechat rồi, trong đó còn có hai nam nữa. ]

[ Dương Tiểu Mạn: Tạ Quan Tinh được nhiều người để ý lắm, tớ ngồi bên cạnh mà như đứng đống lửa ngồi đống than. Vậy mà cậu còn không tới ra oai sao? ]

[ Ôn Nhiễm: Sao tớ phải tới ra oai. ]

[ Dương Tiểu Mạn: Hai người không phải đang trong giai đoạn mập mờ sao? Cậu tới làm gì? Công khai tuyên bố chủ quyền chứ còn làm gì! ]

[ Ôn Nhiễm: Công khai chủ quyền cái quỷ ý, Tạ Quan Tinh cũng chưa từng nói gì với mình cả, công khai gì chứ? Tớ bị điên à? ]

[ Dương Tiểu Mạn: Cậu biết chỗ ngồi của tớ phải không, ra đây đi tớ đem đồ ăn cho cậu nè. ]

[ Ôn Nhiễm: Oke. ]

Ôn Nhiễm thích múa, mà trước khi lên sân khấu hai ngày cô bị cấm sử dụng muối cacbohydrat, trong ngày cũng chỉ được uống nước. Nhưng trước khi lên sân khấu cũng sẽ ăn lót dạ chút gì đó. Trước đây đều là Dương Tiểu Mạn đi cùng cô, cô ấy sẽ mang theo đồ ăn. Ôn Nhiễm không tự mình mang bởi vì cô sợ bản thân không khống chế được mà ăn vụng. 

Nhưng hôm nay đi với cô lại là Lục Trực Dịch, cậu ta đương nhiên không biết thói quen này của Ôn Nhiễm.

“Tôi đi ra ngoài chút.” Ôn Nhiễm lấy chiếc áo sơ mi trên giá treo khoác lên người, cô khom lưng đi ra ngoài. 

Bên trong sân rất tối, chỉ có trên sân khấu mới có đèn. Dù mọi người có thấy người trong cánh gà đi ra cũng chẳng biết là ai, nhìn như thế nào. 

Dưới chân là đôi dép lê lớn, Ôn Nhiễm mặc váy có chút vụng về đi xuống bậc thang. 

Đi chưa được hai bước, bên cạnh bậc thang đã xuất hiện một người. Cậu thở gấp, nhanh chóng khom lưng kéo tà váy bị Ôn Nhiễm dẫm ra. 

Ôn Nhiễm ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô cố nhìn rõ người trước mặt là ai. Không ngờ lại xuất hiện gương mặt hiền lành vô hại của Tạ Quan Tinh.

Không biết có phải do ánh đèn mờ ảo hay do hơi thở của người kia quá chân thật, làm cho Ôn Nhiễm sinh ra ảo giác. 

Cô nhìn thấy gương mặt Tạ Quan Tinh xuất hiện biểu cảm chiều chuộng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Đàn chị mặc đồ như vậy đi lại không tiện đâu. Chị đừng đi lung tung.”

Bên cạnh đó vậy còn nhanh chóng dúi bánh kẹo vào lòng bàn tay cô.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play