“Đàn em cũ sao?” Giọng điệu của Tạ Quan Tinh có chút nghi ngờ.
“Đúng rồi.” Ôn Nhiễm gật đầu: “Chị với cậu ấy học trung trường cấp 3 cho nên cũng coi là đàn em cũ đi, vả lại trước kia cậu ấy còn tặng hoa cho chị nữa.”
“Đàn chị vẫn còn nhớ rõ cậu ta sao?” Giọng nói của Tạ Quan Tinh rất trôi chảy không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Bàn tay bên trong túi áo cậu âm thầm nắm chặt.
“Nhớ rõ gì chứ?”
Tạ Quan Tinh chậm chạp trả lời: ” Nhớ rõ gương mặt cậu ta lúc tặng hoa cho chị.”
Ôn Nhiễm híp mắt, lắc đầu trả lời: “Không nhớ rõ, có điều khi đó cậu ấy quả thật không đẹp trai như bây giờ. Nếu không thì chị đã không thể không có chút ấn tượng nào với cậu ta rồi.”
“Đàn chị thích hoa cậu ấy tặng sao?” Tạ Quan Tinh tiếp tục hỏi.
Tuy Ôn Nhiễm không hiểu lý do vì sao Tạ Quan Tinh cứ mãi tập trung xoay quanh vấn đề này nhưng cô không ghét giọng điệu hỏi tội của cậu nên rất thành thật trả lời.
“Hoa hồng champagne rất đẹp, có điều nhiều quá.”
Tạ Quan Tinh dừng một chút mới nói tiếp: “Có thể hắn muốn dành những gì tốt nhất cho đàn chị.”
Ôn Nhiễm cảm thấy khó hiểu với những gì Tạ Quan Tinh vừa nói.
Không biết đáp lời thế nào cô chỉ có thể nói: “Chắc là vậy.”
“Có điều chị không thích mẫu người như vậy.” Ôn Nhiễm nghĩ đến cách ăn mặc của Lục Trực Dịch: “Chạy theo xu hướng thời trang quá.”
Tạ Quan Tinh mỉm cười, má lúm đồng tiền nhanh chóng hiện ra: “Tại sao vậy đàn chị, không phải những người con trai có phong cách thời trang sành điệu thường rất đẹp trai sao?”
Ôn Nhiễm nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng chị không thích mẫu người như vậy.”
“Nhưng mà cậu ấy nhìn có vẻ rất tự tin lại còn đẹp trai nữa, không giống em dù muốn add wechat với chị cũng không dám.” Giọng điệu tự ti, nhụt chí của Tạ Quan Tinh thật sự khiến người khác đau lòng.
Đèn đường chiếu xuống một bên sườn mặt của cậu, bên còn lại thì bị bóng của tán cây che khuất. Cậu giống như thiên sứ vô tình bị ngã xuống trần gian, bơ vơ lạc lõng. Trông rất đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu.
Ôn Nhiễm lập tức cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng an ủi cậu: “Chỉ là add wechat thôi không có gì đâu, chị sẽ không tán gẫu với cậu ấy đâu.”
“Nhưng cậu ấy đã kết bạn với đàn chị thành công rồi…” Tạ Quan Tinh nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Cậu ấy đúng là mẫu người khiến người khác yêu thích.”
Ôn Nhiễm không dám uống một ngụm trà sữa nào nữa.
Cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, ngay lúc này thật sự không biết làm sao.
“Vậy chị để cậu ấy vào danh sách hạn chế là được rồi, em đừng nghĩ nhiều nhé, có được không?” Ôn Nhiễm luống cuống hỏi Tạ Quan Tinh.
“A Nhượng, em đừng so sánh bản thân với người khác, em đã rất tuyệt rồi.” Ôn Nhiễm thật lòng mà nói, Tạ Quan Tinh đơn giản, lương thiện đã là điều rất hiếm có vào thời buổi bây giờ rồi.
Ôn Nhiễm thật sự thẳng tay kéo Lục Trực Dịch vào danh sách hạn chế không chút do dự.
Tâm tư của Tạ Quan Tinh vừa tỉ mỉ vừa mẫn cảm, tuy Ôn Nhiễm không biết nguyên nhân là gì nhưng cô không muốn thấy biểu cảm buồn bã của cậu.
Vậy mà cô lại thích thể loại cún con đáng thương như này.
–
Buổi chiều ngày hôm sau.
Phòng luyện tập.
Ôn Nhiễm lau mồ hôi trên cổ, cô đang nói chuyện phiếm với Dương Tiểu Mạn thì có một bạn học chạy đến nói với cô: “Ôn Nhiễm, giáo viên gọi cậu kìa.”
Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn nhìn nhau một cái, Dương Tiểu Mạn lập tức oán giận: “Lại kêu cậu đi làm gì không biết nữa? Không phải lại muốn thay đổi động tác đó chứ?”
“Để tớ đi xem thử.” Ôn Nhiễm đặt khăn lông xuống.
Lý Mộng Giác đang xem sách, lúc Ôn Nhiễm đến trước cửa bà ấy cũng vừa gấp sách, lại ngẩng đầu lên: “Em đang hẹn hò.”
Bà ấy là khẳng định chưa không phải đang hỏi.
Ôn Nhiễm hơi hoang mang, vẻ mặt có chút mù mờ: “Không có ạ.”
Lý Mộng Giác gật đầu: “Lời nói trước đây, cô hy vọng em không quên. Cô hy vọng dù em có yêu đương cũng không làm trễ nải việc tập luyện, nếu không thư đề cử năm sau e rằng cô không thể viết cho em được.”
“…”
Ôn Nhiễm thu lại vẻ mặt mờ mịt, gật đầu nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi cô.”
Nhìn thấy Ôn Nhiễm uể oải ỉu xìu quay về, Dương Tiểu Mạn nhanh tay lấy từ trong túi ra một viên kẹo vị sầu riêng: “Ăn kẹo lập tức vui vẻ.”
Ôn Nhiễm đẩy tay cô ấy ra: “Tớ không có tâm trạng.”
Dương Tiểu Mạn nhìn về Lý Mộng Giác ở chỗ kia: “Cô ấy nói gì với cậu vậy?”
Ôn Nhiễm nâng mắt, nhạt nhạt mỉm cười đáp lại: “Căn bản chính là muốn nói nếu tớ hẹn hò cô ấy sẽ không viết thư đề cử cho tớ.”
Dương Tiểu Mạn mơ hồ: “Tại sao chứ?”
“Cô ấy cho rằng tớ hẹn hò sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tập luyện. Cô ấy sẽ luôn cảm thấy mọi chuyện đều do tớ hẹn hò, vậy thì thư đề cử cô ấy chắc chắn sẽ không viết.” Ôn Nhiễm đu lên xà khiến cơ thể lắc lư, cô chầm chậm nói.
Dương Tiểu Mạn hết nói nổi: “Nhưng mấu chốt cậu lại không hề hẹn hò.”
“Cô ấy vẫn cho rằng như vậy.” Ôn Nhiễm chợt nhớ lại đôi mắt như cún con của Tạ Quan Tinh dưới ánh đèn đường đêm qua, cô chầm chậm nói: “Dù không có thư đề cử tớ vần có thể đậu.”
Ôn Nhiễm nhìn về phía Lý Mộng Giác, cô nghĩ gì đó rồi lại bổ sung: “Nếu không được thì tớ nhờ mẹ tớ viết.”
Dương Tiểu Mạn: “!!!”
Dương Tiểu Mạn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Cậu có mẹ mà không dựa dẫm, lại muốn tự dựa vào chính bản thân?”
Ôn Nhiễm thu hồi tầm mắt: “Cậu không hiểu đâu.”
Sau khi tan học Dương Tiểu Mạn ở trong phòng thay đồ vừa thay đồ vừa nghịch điện thoại. Ôn Nhiễm cũng đang thay đồ thì bất ngờ có một bạn học thò đầu qua tặc lưỡi nói: “Ôn Nhiễm, hương vị của đàn em thế nào?”
Ôn Nhiễm chậm chạp ngẩng đầu, vẻ mặt mù mờ. Chờ đến khi cô phản ứng lại mấy bạn học đã hihi haha kéo nhau đi hết.
“Cậu mau xem diễn đàn đi.” Ánh mắt của Dương Tiểu Mạn vô cùng kỳ lạ, hào hứng còn mang theo chút nhiều chuyện, nhưng bên trong sự nhiều chuyện lại có chút thương cảm.
“Ôn Nhiễm ngồi lên ghế, mở diễn đàn ra xem.
Trên trang chủ có một bài đăng nóng nhất đó chính là.
[ Nữ thần nam đại vậy mà lại hướng ma trảo về phía em trai nhỏ ngây thơ của Đại học Y! Cái này là do nhân tính biến mất hay đạo đức bị chôn vùi???!!!! ]
Ôn Nhiễm: “…”
Có rất nhiều bình luận trong bài đăng.
Nhưng đa số đều là thành phần ăn dưa.
[ Ôn Nhiễm mặc như vậy thật sự là quá đẹp. Nguyện một ngày trở thành cún con! ]
[ Nếu có thêm một chiếc băng đô nữa!!!! Ôi mẹ ơi thần tiên! ]
[ Không phải Ôn Nhiễm là vì Tạ Quan Tinh mới ăn mặc đẹp thế này đó chứ? Lâu rồi tôi chưa thấy Ôn Nhiễm mặc đồ dịu dàng thế này, nghe mọi người nói cô ấy muốn theo đuổi hình tượng sexy. ]
[ Tạ Quan Tinh đúng là được hời mà! Hắn xứng sao? ]
[ Không phải đâu, Tạ Quan Tinh có chỗ nào thua kém đâu? Đủ điểm để đỗ đại học y Bắc Kinh đó nha! ]
[ Đại học y Bắc Kinh? Cậu nói đùa chứ gì, nếu vậy sao hắn còn tới trường đại học tổng hợp của chúng ta làm gì? Tuy học viện y ở đây cũng nổi tiếng nhưng chắc chắn không so được với đại học y Bắc Kinh nha! ]
[ Nói không chừng là vì Ôn Nhiễm đó. ]
[ Suy đoán này không có cơ sở, cấp hai Tạ Quan Tinh học ở trường khác sao có thể quen Ôn Nhiễm, vậy nên không có khả năng cậu ấy đến Nam Đại là vì Ôn Nhiễm ]
[ Không phải đâu, một học bá siêu cấp như vậy sao có thể nhìn trúng Ôn Nhiễm chứ? Chỉ vì Ôn Nhiễm là một cái bình hoa sao? ]
[ Sao Ôn Nhiễm lại giống cái bình hoa? Tôi thấy mẹ cậu còn giống cái bình hoa hơn đó. ]
[ Nếu so sánh với Tạ Quan Tinh chẳng phải là cái bình hoa sao? ]
[ Hơn nữa sau này Tạ Quan Tinh chính là tiền đồ rộng mở, còn Ôn Nhiễm thì có gì chứ. À có một người mẹ giỏi giang và một gương mặt xinh đẹp. ]
[ Xin cho nói một câu, tôi không thấy mặt Ôn Nhiễm xinh đẹp chỗ nào cả. ]
[ Tuy tôi cũng chửi Ôn Nhiễm là bình hoa nhưng tôi không cho phép ai nói nhan sắc của cô ấy khó coi! ]
[ Tôi khuyên thật, ai mà thấy Ôn Nhiễm xấu thì nên đi khoa mắt khám thử đi. ]
[ Tạ Quan Tinh vì sao lại thích Ôn Nhiễm? Tôi cảm thấy cô ấy cũng thường thôi mà, sao nhiều người cứ thấy cô ấy đẹp. ]
[ Tôi cũng rất thắc mắc. ]
[ Điều khiến tôi nghi ngờ nhất chính là. Một cậu nhóc sạch sẽ như Tạ Quan Tinh sao lại thích một người có hoàn cảnh gia đình như Ôn Nhiễm. ]
[ Hình như tôi nghe thấy có mùi dưa rồi ]
[ Gia đình thế nào? Nói cho rõ đi người anh em? ]
[ Đức phật bảo không thể nói, nếu nói sẽ nhận được thư của luật sư ngay. ]
[ Tôi chỉ muốn biết Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh thật sự là đang hẹn hò sao? ]
[ Khẳng định là đúng luôn. Cậu thấy học mặc đồ đôi không, trong tay Ôn Nhiễm là trà sữa mà trong tay Tạ Quan Tinh lại là túi đựng trà sữa. ]
[ Nhìn tấm ảnh thứ hai đi, là Ôn Nhiễm đưa điện thoại cho Tạ Quan Tinh xem đó. Chứng minh điều gì, là bạn trai nhỏ ghen rồi nên Ôn Nhiễm mới để cho cậu ấy kiểm tra điện thoại đó. Ôi thật là ngọt ngào quá đi mất! ]
[ Trí tưởng tượng của lầu trên thật phong phú! ]
[ Mặc kệ các người nói thế nào, nhìn mấy tấm ảnh này là có thể thấy hai người họ đang hẹn hò rồi! ]
[ Vậy là họ thật sự hẹn hò rồi đúng không, đúng không? ]
[ Chắc là vậy ]
[ thất tình 1 ]
[ thất tình 2 ]
[ thất tình 10086 ]
[ thất tình +n số ID. ]
…
Ôn Nhiễm cho rằng lần này cũng như lần trước, mấy chuyện tào lao này sẽ kết thúc sau hai ngày. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại càng lúc càng lớn.
Mới đầu là bạn học nhắn tin Wechat hỏi cô có phải thoát kiếp cô đơn rồi không, tiếp đến là giáo viên chủ nhiệm lớp trêu ghẹo, sau đó Ôn Tân Nhĩ cũng hỏi cô và Tạ Quan Tinh có phải tiến triển thêm một bước rồi không…
Ôn Nhiễm: “…”
Tới Dương Tiểu Mạn luôn ở bên cạnh cũng nghi ngờ hỏi Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, chắc cậu sẽ không giấu tớ lén lút hẹn hò đâu đúng không?”
Tuy Ôn Nhiễm cũng từng nghĩ sẽ tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ của cô và Tạ Quan Tinh, nhưng không phải vào lúc này, cũng không muốn sự việc rùm beng như vậy.
Còn nữa, nếu cô thật sự hẹn hò thì có đến mức này không? Ồn ào đến mức ai nấy đều biết sao?
Ôn Tân Nhĩ nghe Ôn Nhiễm giải thích xong cũng trầm ngâm một lúc lâu: “Không thì hai người biến giả thành thật đi. Dù sao từ đầu chẳng phải chị đã có ý đồ với Tạ Quan Tinh rồi hả?”
Chàng trai ngốc nghếch đang đeo tai nghe chơi game, vừa nghe Ôn Nhiễm than thở cuối cùng lại đưa ra một lời khuyên như vậy.
Ôn Nhiễm trợn mắt: “Muốn hẹn hò cũng không phải theo cái kiểu bị người khác ép hẹn hò thế này.”
“Có gì khác nhau đâu chị?” Thẳng nam Ôn Tân Nhĩ lại lần nữa lên tiếng.
“Em thấy Tạ Quan Tinh rất để ý đến chị đó, chị vội vàng phủi sạch quan hệ với cậu ấy thế này nhất định cậu ấy sẽ rất đau lòng.” Ôn Tân Nhĩ nói.
Ôn Nhiễm ở đầu dây bên kia tức đến mức uống liên tục mấy ngụm nước to: “Chị cảm thấy là có người ở sau lưng cố ý quạt gió thêm củi, trước đây có tin bát quái cũng chẳng lớn đến mức này.”
“Mỗi ngày đều có người hỏi chị, làm sao thuần phục được cún con.” Ôn Nhiễm có chút nói lắp, bản thân cô còn tự cảm thấy cạn lời.
“Vậy chị thuần phục bằng cách nào?” Ôn Tân Nhĩ mất tập trung.
Bá chủ thả một chiêu thức lớn trực tiếp diệt sạch cả đoàn. Ôn Tân Nhĩ đấm một cái lên đùi mình, rống to một tiếng “Lợi hại!”
Ôn Nhiễm trực tiếp treo điện thoại của cậu nhóc.
Cô biết nếu Ôn Tân Nhĩ mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, dù sao cũng là một tên ngốc suốt ngày chỉ biết chơi game.
Vừa ngắt điện thoại của Ôn Tân Nhĩ thì tin nhắn Wechat của Tạ Quan Tinh lại đến.
[ Tạ Quan Tinh: Đàn chị, em ở bên dưới ký túc xá có mấy lời muốn nói với chị. ]
Chỉ là mấy dòng chữ chứ không thấy mặt Tạ Quan Tinh, nhưng trong đầu Ôn Nhiễm vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cậu.
Khẳng định là giống hệt mèo con ngây thơ vô tội, nhiều người bàn tán như vậy nhất định cậu rất sợ hãi.
Tạ Quan Tinh nhận được tin nhắn trả lời của Ôn Nhiễm mới ôm cặp sách ra khỏi thư viện.
Cậu mặc một chiếc sơ mi màu xanh và một chiếc quần thể thao màu xám nhạt. Khi gương mặt cậu không có biểu cảm gì thì trông có chút lạnh lùng.
Từ trên cầu thang đi xuống, đèn ở hai bên không sáng lắm, cậu vừa hay bắt gặp vài bạn nam đang đi lên.
Tạ Quan Tinh theo thói quen đi né sang một bên lại vô tình đụng phải một người đang đi lên.
Tạ Quan Tinh mù mờ ngẩng đầu.
Bạn nam kia cười nhạo một tiếng: “Thì ra Ôn Nhiễm thích loại người giống mày sao?”
Tạ Quan Tinh không trả lời, cậu chỉ im lặng chịu đựng những lời nói cười đùa châm biếm của bọn họ, bóng dáng vô cùng hiu quạnh.
Mấy người này có quen biết ở trường, trong nhà lại có tiền. Có mấy người đang định đi xuống cầu thang thấy cảnh tượng như vậy cũng vội vàng quay ngược lại, không thì cũng chọn thang máy.
Bọn họ cũng không ức hiếp Tạ Quan Tinh, đều là sinh viên cả rồi, sao có thể trẻ con không có đầu óc vậy chứ.
Vẻ mặt bọn họ thân thiện, giống như đang thương lượng. Nhưng giọng nói nghe có chút chói tai chẳng mấy tốt lành.
“Ánh mắt Ôn Nhiễm không được tốt ha, một người mềm yếu như này cũng chọn.” Nam sinh đó cười cười: “Cậu như vậy sao tôi yên tâm giao Ôn Nhiễm cho cậu được?”
Tạ Quan Tinh cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn: “Em với đàn chị không phải đang hẹn hò.”
Bộ dạng điềm tĩnh không nhanh không chậm của cậu làm người khác ngưỡng mộ, cũng làm bọn họ nổi giận.
“Không có? Cậu nói không có sao?” Nam sinh đó hỏi lại: “Trước khi cậu tiếp cận Ôn Nhiễm thì phải nghĩ đến rồi chứ, cậu và cô ấy không giống nhau. Cô ấy là nữ thần của bọn tôi, cậu nghĩ cậu xứng sao?”
“Anh Lâm đừng nóng mà, nói không chừng Ôn Nhiễm bị nó lừa thôi. Cái loại người bên ngoài đơn thuận thật ra lại có bụng dạ đen tối.”
“Ôn Nhiễm là mắt mù hay đầu óc có vấn đề mà lại xem trọng cậu chẳng biết nữa?” Nam sinh được gọi là Lâm ca thở dài: “Tôi theo đuổi cô ấy lâu như vậy, cô ấy thích gì tôi cũng mua cho cô ấy, còn cậu tặng cô ấy được gì? Cậu dựa vào cái gì chứ?”
Tạ Quan Tinh chậm rãi nâng mắt lên nhìn, cậu hỏi cong môi: “Em không cần mua cho chị ấy cái gì chị ấy cũng vẫn thích em.”
Giọng nói của cậu không lớn nhưng khiến mọi người ở đây đều ngơ ra.
Thằng nhóc này nói cái quần què gì vậy?
Nó điên rồi sao?
Nói gì mà không cần mua gì cho Ôn Nhiễm thì Ôn Nhiễm cũng thích nó? Chẳng lẽ, Ôn Nhiễm thật sự thích kiểu người thế này?
“Cậu nói lại lần nữa!”
Tạ Quan Tinh bị ấn vào tường, tấm lưng đập vào mặt tường cứng rắn đau đến mức làm cậu hơi nhăn mặt.
Từ nhỏ cậu chưa từng bị ức hiếp, nhưng lúc này cậu cảm thấy sự ức hiếp này thật ngọt ngào. Bởi vì ai nấy đều cho rằng đàn chị là người của cậu.
Cậu rất thích cảm giác này.
“Em nói.” Tạ Quan Tinh hất cằm, ánh mặt mạng theo chút khinh thường: “Em nói em không giống mọi người, mọi người cũng không giống em. Bởi vì đàn chị thích em.”
Cậu vừa dứt lời lập tức hưởng trọn một đấm, Tạ Quan Tinh hơi lảo đảo, trong miệng cậu nhanh chóng nghe thấy mùi máu tanh. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn bên dưới, xác định không thấy bóng dáng của nữ thần mới ngẩng đầu lên.
“Rất thích, thích cái bộ dạng thẹn quá hóa giận này của các người.”
Bọn họ chưa nghe rõ Tạ Quan Tinh nói gì đã thấy cặp sách ở trên vai cậu tuột xuống, cậu cầm cặp đứng dậy, đá thẳng vào bụng anh Lâm.
Người đó gần như là quỳ xuống ngay lập tức, cú đá này hoàn toàn không giống người đá mà giống một bao thép hơn. Từ xa nhanh chóng lao đến, đạp vào bụng khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn vỡ tan, thần trí mơ màng.
Lâm Phân ngã nhào ra đất, mấy nam sinh còn lại vội vàng chạy tới đỡ hắn.
Đỡ Lâm Phân đứng lên, bọn chúng lại muốn nhào vào đánh Tạ Quan Tinh.
Chẳng qua còn chưa kịp ra tay đã thấy cặp sách của cậu rơi xuống đất, còn cậu thì đang đưa tay ôm đầu.
Mấy người trước mặt vô cùng ngạc nhiên.
Vẻ mặt hung ác lúc nãy của Tạ Quan Tinh hoàn toàn biết mất chẳng còn lại gì, lông mi cậu run rẩy, giọng nói tủi thân vô tội.
Giống bé trai bị ức hiếp khiến ai thấy cũng phải đau lòng.
“Quan hệ của em và đàn chị thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu, em sẽ giữ khoảng cách với đàn chị mà.” Tạ Quan Tinh thấp giọng nói.
Cậu vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng dép lê của nữ sinh bước lên cầu thang.
Giọng nói của Ôn Nhiễm lạnh tanh: “Các người dám đụng vào người của tôi? Các người muốn làm gì?”
Ôn Nhiễm che chở trước mặt Tạ Quan Tinh, cậu ở sau lưng cô chậm rãi thả tay xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ chiến thắng.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT