Gió nhẹ mang theo tấm rèm cửa trong căn phòng bay bay. Thổi đến một phòng tràn đầy hương hoa thơm ngát.

Nghê Ca đứng yên tại chỗ sửng sốt rất lâu.

“Nghê Nghê. Mình tới rồi đây! A…” Mạnh Viện vừa tới phòng hội học sinh liền bắt gặp một chàng trai ngồi xổm trước chồng sách “Đây là…”

“Anh là học sinh lớp 12. Tình cờ đi ngang qua đây” Tống Hựu Xuyên cười tự giới thiệu “Anh tiện đường nên giúp các em lấy sách qua luôn”

Mạnh Viện tất nhiên không có ý kiến “Vậy cảm ơn anh. Học trưởng!”

Chờ Tống Hựu Xuyên cùng các cô cùng nhau dọn sách mang đi. Mạnh Viện liền bát quái hỏi Nghê Ca “Nghê Nghê! Cậu vậy mà quen biết Tống Hựu Xuyên?”

“Ừ” Nghê Ca gật đầu “Nhà bọn mình là hàng xóm”

“Thanh mai trúc mã sao? Thật là làm người ta hâm mộ quá đi!” Mạnh Viện hai mắt đảo qua “Cậu chuyển trường tới nên không biết. Trường chúng ta có nhiều học sinh nữ từ khi còn học cấp 2 Nhất Trung đã đặc biệt thích Tống Hựu Xuyên cùng Dung Tự”

Nghê Ca ngoài ý muốn “Cấp 2?”

“Đúng vậy” Mạnh Viện cười to “Cấp 2 rất dễ dàng nảy sinh tâm tư thiếu nữ nha. Chẳng lẽ cậu lúc học cấp 2 không có thích bạn nam nào sao?”

Nghê Ca “…..”

Cái này cũng là một đề tài quá khó để nói. Mẹ Nghê từ khi còn nhỏ đã giáo dục cô học tập cho thật tốt. Đừng nghĩ đến chuyện khác. Cô liền nghe theo đó. Lúc học cấp 2 cho dù mẹ cô không ở bên cạnh thì khi ấy làm cho cô phải suy nghĩ nhiều cũng chỉ có 2 chuyện:

Một là, Dung Tự vì sao lại không hồi âm thư của cô? Anh còn sống không? =)))

Hai là, sáng mai ăn gì? Bữa trưa ăn gì? Bữa tối ăn gì?

“Bất quá, Dung Tự học trưởng thoạt nhìn bộ dáng tính tình thật không tốt. Trước kia có một bạn nữ tìm anh thổ lộ nhưng anh đều không phản ứng, siêu cấp lạnh lùng” Nghê Ca không tiếp lời. Mạnh Viện lại lẩm bẩm “Hơn nữa ở bên cạnh anh có đàn chị Lê….Không những với anh mà còn cùng Tống Hựu Xuyên giống như quan hệ cũng không tệ”

“Đàn chị?” Nghê Ca bắt được từ quan trọng, hiếu kỳ hỏi “Dung Tự có gian tình với người khác?”

“Đúng vậy. Chính là học sinh lớp 12 cùng lớp với anh ấy, Lê Tịnh Sơ. Tuy rằng không biết học trưởng có thích chị ấy hay không. Nhưng mà đàn chị hẳn là rất thích học trưởng…” Dừng một chút, Mạnh Viện cười nói “Chị ấy viết văn rất hay. Hình như còn lấy hình tượng của học trưởng viết không ít tiểu thuyết”

Lê Tịnh Sơ….

Đây là lần thứ hai Nghê Ca nghe được cái tên này.

“Bất quá, cậu nghĩ một chút đi. Dù là học ban tự nhiên, nhưng đàn chị lại viết văn siêu cấp thiên tài. Mặc dù học trưởng tính tình xấu nhưng vừa gặp mặt đàn chị liền lập tức trở thành chàng trai biết nghe lời…” Mạnh Viện cười bóp bóp khuôn mặt cô “Nghĩ đến cái giả thiết này không phải siêu cấp kích thích, giống như phim thần tượng trên truyền hình, làm rung động trái tim thiếu nữ sao?”

Kích thích? Nơi nào mà giống kích thích???

Nghê Ca không nói chuyện mà cười cười. Trong lòng có chút ác ý mà nghĩ:

Lấy anh làm hình tượng để viết tiểu thuyết có mà cái rắm…..

Nhưng mà hình như, cô cũng có chút chuyện xưa với nam chính. Lúc còn tiểu học cô liền bị anh đơn phương tuyên bố đính hôn đó!:))))

*****

Nghê Ca không nghĩ tới. Cô như vậy mà lại thật nhanh liền thấy được đàn chị “Siêu cấp phim thần tượng của trường cấp ba Nhất Trung”  Lê Tịnh Sơ trong truyền thuyết này

Sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự. Toàn trường chính thức khai giảng.

Nghê Ca sáng nay dậy trễ. Vội vàng chạy tới trường học. Vừa bước chân vào cổng trường thì tiếng chuông đã vang lên. Khi cô chạy đến sân điền kinh thì trên sân các học sinh đã xếp hàng để chuẩn bị làm nghi thức chào cờ. Cô nhìn thấy một cái bảng hiệu đề tên ban. Cũng không hề phân biệt liền vội vàng gia nhập vào đội ngũ.

“Mời các bạn chưa đứng vào đội hình nhanh chóng trở về đơn vị. Ủy viên thể dục nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ. Nghi lễ chào cờ lập tức bắt đầu. Mời các bạn học….”

Người điều hành lại một lần nữa thúc giục. Nghê Ca đứng ở trong đội ngũ. Cảm giác hàng phía trước phát sinh một trận xôn xao.

“Tôi không phải đã nói là đội hình xếp theo thứ tự từ thấp đến cao sao?” Thời điểm ồn ào mang theo một thanh âm trầm thấp của một chàng trai phát ra. Hơi thở ngày càng lớn, từng chút từng chút di chuyển đến hàng phía sau “Này cái bạn cao chỉ đến thắt lưng kia mau bước ra. Thấp như thế này còn dám đứng vào giữa hàng. Có biết hay không đội hình vì cậu nơi này đều bị lệch xuống….”

Đột nhiên dừng lại.

Nghê Ca sụp đổ giơ tay che mặt lại.

“Con mẹ nó, em…” Dung Tự khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ, sắc mặt vô cùng khó coi “Em như thế nào mà lại đứng ở đội hình của lớp 12?”

Nghê Ca “Xin…xin lỗi. Em có thể là chưa tỉnh ngủ”

Dung Tự trừng mắt nhìn.

Anh trong tay cầm một cuộn giấy cuốn lại thành cái ống, chọc chọc vào bạn nam đứng bên cạnh Nghê Ca.

“Này, này, ai vậy?”

“Học sinh mới không phân biệt được lớp học nên mới nhầm lẫn đứng vào đội hình chúng ta. Cậu nhìn một chút liền biết. Sao lại không nhắc nhở một chút?” Dung Tự trầm giọng nói.

“Không phải là học kỳ mới sao…” Bị chọc chọc khiến cho bạn nam đỏ mặt lên giải thích “Tôi tưởng cô ấy là bạn học mới. Lại nói, cô ấy xinh đẹp như vậy. Người ta đều tới đây, ai có thể không biết xấu hổ mà đuổi người đi được…”

Tống Hựu Xuyên ở bên cạnh cười không ngừng.

Dung Tự lạnh mặt xuống “Nói thêm câu nữa?”

Bạn nam kia lập tức im miệng.

Nghê Ca cho rằng tiếp theo bị chỉnh là mình liền run rẩy trốn ra sau.

Một giây sau liền bị anh kéo lại.

Dung Tự thanh âm không có cảm xúc gì. Giọng nói trầm thấp giống như đơn giản chỉ là một câu nhắc nhở “Đi xuống đứng ở cuối hàng đi”

Đứng ở chỗ này, thật quá chói mắt.

“….Em muốn trở về lớp học của mình. Anh chỉ cho em biết phương hướng là được”

Dung Tự ngẩng đầu nhìn về phía cột cờ. Thấy người kéo cờ đã vào chỗ.

“Nghi thức chào cờ chuẩn bị bắt đầu rồi. Đừng chạy lung tung”

“Ồ”

Nghê Ca ngoan ngoãn đi theo anh đến vị trí cuối hàng. Một đường vô cùng hấp dẫn ánh mắt của các bạn học nữ. Đều vô tình cố ý mà hướng cô nhìn qua –

“Đây là ai? Dung Tự biết sao…”

“Mẹ nó chứ! Bây giờ mấy đàn em cũng quá có tâm cơ rồi. Tôi lúc trước học lớp mười cũng không nghĩ đến chiêu này”

“A, tôi cảm thấy chắc chỉ là đi nhầm. Tôi lớp mười còn đi nhầm qua lớp các cậu khiến cho các cậu kinh hãi đó thôi”

…….

Bước chân Dung Tự hơi ngừng lại. Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua. Lập tức một mảnh liền yên lặng. Nghê Ca đi đến cuối hàng. Dung Tự ở bên người cô dừng bước.

Nghê Ca hơi giật mình “……”

Đây là muốn cùng cô đứng ở cuối hàng luôn sao?

Không đợi cô nghĩ nhiều thêm, nghi lễ chào cờ đã bắt đầu.

Lần đầu tiên chào cờ trong học kỳ mới nên cũng trịnh trọng một chút. Hiệu trưởng cùng thầy phụ trách như thường lệ nói triển vọng tương lai sau này, cuối cùng trước khi kết thúc. Liền gọi tên một người “Lớp mười hai ban một, Lê Tịnh Sơ”

Nghê Ca liền giật mình. Bên tai một tràng vỗ tay như sấm vang lên.

Cô vô ý thức ngẩng đầu. Phát hiện không thể thấy lễ đài. Liền không tự giác kiễng chân lên.

Dung Tự như có cảm giác. Mặt không biểu tình quay qua liếc mắt nhìn cô một cái.

Nghê Ca ‘……”

Cô cẩn thận hạ lại đôi chân mình xuống.

“Xin chào thầy cô và các bạn. Chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Em là Lê Tịnh Sơ đến từ lớp mười hai ban một”

Mặc dù người tạm thời không nhìn thấy nhưng qua giọng nói quả thực dễ nghe. Trên lễ đài cô chia sẻ kỳ nghỉ của mình là tham gia thi đấu kinh nghiệm cùng quá trình, cuối cùng không ngoại lệ mà tổng kết lại “…Nếu bạn muốn hiện tại thoải mái, vậy thì hãy đi ngủ. Nếu bạn muốn tương lai thoải mái, vậy hãy đi nỗ lực. Tôi tin tưởng các bạn học sinh lớp mười hai. Chắc chắn….”

Nghê Ca không nghe được hết câu thì điện thoại của cô rung lên. Cô sờ sờ túi. Cẩn thận mà quan sát biểu tình của Dung Tự một chút. Sau đó lén lút móc di động ra nhìn.

Trên màn hình là tin nhắn của Nghê Thanh gửi tới [ Tối nay anh phải tham gia bữa tiệc. Không thể đi đón em được. Nhưng mà không cần lo lắng. Anh từng cùng A Tự có nói qua. Cậu ta sẽ đưa em về nhà ]

Nghê Ca sửng sốt một chút. Còn chưa kịp phản ứng thì Dung Tự bên cạnh liếc mắt bắt gặp cô đang cầm điện thoại. Nhíu mày trầm giọng “Nghi lễ chào cờ còn chưa kết thúc. Cất di động vào ngay”

Nghê Ca hoang mang bối rối tắt di động lại.

Ngừng một chút cô lại nghĩ: Khoan đã, cô vì cái gì mà lại đột nhiên bối rối như vậy

Nghê ca “….”

Đêm nay cùng nhau về nhà. Cô thật sự sẽ không bị ném ở giữa đường. Sau đó liền phơi thây ở đó luôn chứ!

*****

Nghi lễ chào cờ cuối cùng cũng tới phân đoạn kết thúc. Lê Tịnh Sơ xuyên qua đám người hướng lớp mình đi tới. Nghê Ca lòng bàn chân đầy mồ hôi đang tính toán chạy đi.

Kết quả vừa đi được nửa bước đã bị Dung Tự nắm lấy cổ áo “Em lại chạy lung tung?”

“Em…” Nghê Ca suy yếu phản kháng “Em có thể tìm được lớp học”

Dung Tự không nói gì nhưng cũng không buông tay.

“A Tự” Giây tiếp theo cô nghe thấy được một giọng nữ. Theo vừa rồi ở trên phát biểu truyền ra cũng không có gì khác biệt. Chính là ở trong giọng nói cơ hồ ngọt ngào một chút.

Nghê Ca quay đầu nhìn một cái. Liền thấy một cái vóc dáng cao của một chị gái nhỏ.

Cô ta mặc một chiếc váy kẻ ô vuông  màu đỏ sọc đen đồng phục của trường. Áo sơ mi ngắn tay màu trắng. Trên cổ áo đeo một cái nơ. Tóc đuôi ngựa được cột cao lên. Bởi vì thân hình cao lưng lại thẳng tắp. Lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp. Liền nhìn đến ngực cũng phi thường đầy đặn.

Nghê Ca đột nhiên cúi đầu xem ngực mình “…..” 

=)))))))))

Lê Tịnh Sơ thấy Dung Tự đang túm lấy một cô gái, có chút kinh ngạc “Đây là….”

“Đây là Nghê Ca. Là cô gái nhỏ của đại viện chúng ta” Tống Hựu Xuyên cười nói ‘Dù sao sớm hay muộn cũng đều gặp mặt. Không bằng hiện tại đem giới thiệu một lần. Cô ấy mới chuyển tới đây. Học lớp mười”

Nghe cái tên này, Lê Tịnh Sơ rõ ràng sửng sốt một chút. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng khôi phục lại, cười nói “Xin chào, Nghê Nghê”

“Xin chào, đàn chị” Nghê Ca cũng cười chào hỏi.

Cô uốn qua uốn lại muốn làm cho Dung Tự buông cô ra. Lê Tịnh Sơ kỳ quái hỏi “Hai người đây là chuyện gì?”

“Đồ ngốc này lạc đường, không tim ra lớp học” Thanh âm Dung Tự thực lãnh đạm. Trong mắt lại mang theo một chút ngay cả chính mình đều không phát giác được ý cười “Tôi đang định từ mình đưa cô ấy trở về”

Anh vừa dứt lời. Nghi lễ đã kết thúc. Trước mặt đội ngũ nhao nhao sôi nổi giải tán.

Nghê Ca trước mắt sáng ngời “Anh đứng kéo em. Em nhìn thấy bạn học! Mạnh Viện!”

Mạnh Viện ánh mắt đảo qua. Nhìn thấy cô ánh mắt cũng sáng lên. Liền nhanh chóng đi qua.

“Vậy em cùng bạn học đi trước đây” Nghê Ca nhẹ nhàng đảo cảnh tay thoát ra “Anh Dung Tự, Anh Hựu Xuyên, đàn chị. Hẹn gặp lại”

Dung Tự đang muốn mở miệng thì Lê Tịnh Sơ cười nói “Hẹn gặp lại, Nghê Nghê”

Dung Tự liền ngậm miệng lại.

Trên đường trở về, Tống Hựu Xuyên cười hì hì “Hai ngày trước không phải hai người cãi nhau hay sao? Làm hòa rồi?”

Dung Tự làm bộ đá cậu ta “Lăn”

“Đừng nha. Cùng cô vợ nhỏ cãi nhau, làm hòa có gì mất mặt đâu? Đều không nói đầu giường cãi nhau cuối giường….”

“Đừng nói đùa nữa” Dung Tự đánh gãy cậu “Cô ấy mới vài tuổi. Mỗi ngày cậu lấy cô ấy ra trêu ghẹo”

“Hừ, nói giống như cậu không có như vậy nhỉ?”

Dung Tự không nói chuyện.

Ngày đó sau khi lấy sách trở về. Anh mới biết Tống Hựu Xuyên cùng Nghê Ca nói chuyện năm đó.

Kỳ thật lúc trước anh cũng không nghĩ quá nhiều. Cô khi đó còn quá nhỏ. Bởi vì sợ lạnh nên mỗi năm mùa đông cả người đều bọc từng lớp từng lớp giống như quả trứng. Đối với cô khi đó, anh luôn có loại cảm giác…Giống như là nuôi một đứa bé.

Tống Hựu Xuyên thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh lại tự hỏi như thế nào lại muốn cùng cô âm dương hòa hợp “Vậy nếu cậu không phải là phương diện kia, lúc trước sao lại cùng ba mẹ cô ấy nói muốn cưới cô ấy?”

Vấn đề này nhắc tới khiến cho Dung Tự có điểm mù mịt. Nếu như không phải là anh em nhắc đến. Anh thậm chí căn bản không nghĩ tới anh cùng Nghê Ca có quan hệ như thế nào. Anh cảm thấy chuyện này hết sức tự nhiên. Đều như nước chảy mây trôi. Dù là bảy năm trước khi phát sinh loại chuyện đó. Cô rời đi mà không có tin tức gì. Anh ở phương diện này ý nghĩ cũng không thay đổi. Trong tưởng tượng của anh, anh và cô, bọn họ sẽ như vậy lớn lên. Mặc kệ xảy ra chuyện gì. Cho dù tách ra thì cũng ở trong lòng của đối phương.

“Có thể là bởi vì…” Dung Tự ánh mắt lóe lên một cái, trong chớp mắt lại mờ mịt. Nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên đắm chìm trong một mảnh tình thương của người mẹ, có chút do dự nói “Tôi lúc đó nghĩ muốn nuôi đứa bé đi”

Tống Hựu Xuyên “…..”

*****

Nhưng mà bị coi là đứa bé Nghê Ca lại vô cùng không tín nhiệm người cha Dung Tự này.

Sau khi khai giảng, Bắc Kinh bắt đầu bước vào mùa thu. Nhiệt độ không khí tuy rằng không có giảm xuống nhưng mà thường thường cũng có cơn mưa.

Hôm nay trời lại mưa.

Mạnh Viện trước khi rời đi nhắc nhở cô:

“Thời tiết không tốt. Cậu quét dọn vệ sinh xong liền về sớm một chút nha. Đừng một mình ở trường học quá muộn. Không an toàn.

Nghê Ca hàm hồ “Được”

Kỳ thực cô thật sự rất muốn ở lại một hồi nữa. Nhưng mà để Dung Tự chờ lâu quả thực không tốt lắm.

Nhìn tin nhắn trong điện thoại chỉ đơn giản nói hai chữ “Xuống dưới”. Cô ủ rũ trả lời “Em đang xuống”

Sau đó kéo khóa cặp sách mang lên. Khóa cửa xuống dưới lầu.

Anh không nói đợi cô ở đâu. Cho nên Nghê Ca vừa đi vừa một đường nhìn quanh. Đi từ lầu bốn xuống lầu ba. Cô dừng chân lại. Có hai người đang đứng ở gần cầu thang lầu 3.

Lê Tịnh Sơ cùng Dung Tự.

“Kỳ nghỉ này tớ đi tham gia dự thi gặp rất nhiều bạn học thú vị”

Dung Tự “Ừm”

“Cuộc thi văn có một đề tài rất hay. Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể đưa cậu đi”

Dung Tự “Ừm”

“Sau khi trở về tớ muốn mời mọi người ăn một bữa cơm. Đã lâu không tụ họp qua… Cậu cảm thấy ở khách sạn tốt hay tự mình nấu tốt hơn?”

Dung Tự “Ừm”

Nghê Ca “…..”

Tên gia hỏa này là người máy sao? Thế nào mà lại ừ ừ liên tục như vậy, nói khác một chút liền không được??

Một giây sau, đột nhiên anh phát ra một tiếng thở dài “A”

Nghê Ca “…..?”

Thanh âm của anh trầm thấp mà thanh đạm mang theo hơi thở nhẹ nhàng. Không hiểu sao lại có chút gợi cảm.

Một giây sau, anh quay tới. Ánh mắt nhìn về phía cầu thang, thẳng tắp rơi xuống trên người Nghê Ca “Xuống đây đi”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play