Edit: Er
Beta: TH
Tối hôm ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến, Triệu Cải Cách vô cùng vui vẻ tới bệnh viện trực đêm.
Hạ Tiểu Mãn muốn tiễn anh ra cửa nhưng anh không muốn, lấy lý do buổi tối không an toàn từ chối cô, để cô tiễn đến cửa là được.
Trong lòng Hạ Tiểu Mãn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng ngọt ngào như mật.
Đến trước cửa, cô ôm anh một cái, sau đó nhân cơ hội cho tay vào túi áo anh, bỏ chìa khóa buổi chiều cô vừa đánh vào.
Vì ngại nên cô mới lén đưa cho anh, lại vừa hay bị người ta tóm được.
Triệu Cải Cách nắm hai tay cô, lấy chìa khóa trong túi ra.
“Ơ!” Anh kinh ngạc thì không nói nhưng còn cố ý kêu lên.
Hạ Tiểu Mãn lập tức dừng lại, nhanh tay cướp chìa khóa lại, nói: “Không muốn thì thôi, đưa cho em!”
Sao Triệu Cải Cách có thể để cô lấy lại được, giữ chặt chiếc chìa khoá trong lòng bàn tay, báo cho cô biết đã hết hy vọng.
Anh cười khom lưng hôn một cái lên mặt cô, được hời còn khoe, nói: “Cảm ơn vợ đã ban thưởng!” Sau đó anh ra cửa.
Hạ Tiểu Mãn thực sự vừa tức lại vừa ngọt ngào.
Do Tình tổ chức hôn lễ vào 20/6.
Tới tháng sáu, Hạ Tiểu Mãn bận rộn với cô ấy mấy ngày.

Đầu tiên, cô là bạn thân nên thời gian này sẽ phải tâm sự với cô ấy một chút, đi thử váy cưới với cô ấy.

Thứ hai, cô cũng là phù dâu, vì để hôn lễ diễn ra tốt đẹp nên cô không thể không đi thử trang phục phù dâu, tập luyện một chút trước khi hôn lễ diễn ra.
Cộng với công việc cũng không thể bỏ, cho nên nhiều nhất chỉ có thể thừa dịp tan làm hoặc ngày nghỉ cuối tuần, cảm giác y như một con quay, lúc nào cũng xoay tròn.
Từ lúc Triệu Cải Cách nghe nói cô muốn làm phù dâu cho Do Tình thì ánh mắt lúc nhìn cô luôn là lạ, thậm chí còn có một lần hỏi cô, “Chồng của bạn em còn thiếu phù rể không? Nếu có thì anh có thể tới làm phù rể.”
Vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn kỳ dị nhìn anh, không biết nói gì: “Anh với anh ấy có quen biết gì đâu mà muốn làm phù rể cho người ta?” Nói xong cô nhấc mông lên ngồi cách xa anh ra, không muốn trả lời anh.
Anh lại vui vẻ đuổi theo, vô cùng chính đáng nói: “Anh có quan hệ gì á, không phải bạn gái anh làm phù dâu trong hôn lễ cậu ta sao?”
Hạ Tiểu Mãn ghét bỏ liếc anh một cái, không muốn trả lời anh, nói: “Cứ mơ mộng đi, cho dù như vậy, hôn lễ của người ta anh sẽ không thể làm phù rể đâu.”
Triệu Cải Cách nghe vậy thì bất mãn nói thầm câu gì đó, sau đó hỏi, “Không làm phù rể, vậy anh có thể tới uống rượu mừng không.”
Hạ Tiểu Mãn trưng ra vẻ mặt “anh hai, anh thật là nhiều tiền” nhìn anh, không hiểu sao anh lại nhất định muốn tới dự hôn lễ.
Vẻ mặt Triệu Cải Cách thì lại “đứa nhỏ này thật không dễ nuôi” nhìn cô, còn giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô, căn dặn một câu, “Làm phù dâu cũng được nhưng không được uống rượu.”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Không uống rượu thì làm phù dâu kiểu gì?

Triệu Cải Cách nghiêm túc nhìn cô, nói: “Anh sẽ tới đó, tới nhìn em.”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Thật không biết giữ ý, mời ngài tới tiêu tiền.
Triệu Cải Cách lại vỗ vỗ đầu cô, vẻ mặt “em biết điều là tốt”, sau đó vui mừng rời đi.
Hạ Tiểu Mãn: “…” Thật muốn đạp anh một cái
Việc làm và thời gian nghỉ ngơi của phù dâu cơ bản giống cô dâu, nên trước hôn lễ một ngày, Hạ Tiểu Mãn đã bỏ rơi Triệu Cải Cách, đến nhà Do Tình.
Sau đó, ba giờ sáng đã phải dậy, trang điểm cùng cô dâu.
Do Tình là cô dâu, trang điểm phải kỹ càng hơn cô, Hạ Tiểu Mãn sắp xếp xong xuôi đâu đấy Do Tình mới trang điểm được một nửa.
Thế là, phù dâu ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, còn cô dâu phải ngồi bên cạnh ngửi thức ăn, ngồi im chờ trang điểm.
Do Tình bị mùi thơm hấp dẫn, nhưng lại không thể ăn, nóng nảy kêu lên: “Hạ Tiểu Mãn! Cậu đừng quá đáng! Trời đất có quả báo đấy, chờ cậu kết hôn, cho dù tớ không làm phù dâu cũng sẽ tới ăn thật nhiều đồ ăn trước mặt câu!”
Hạ Tiểu Mãn cười híp mắt, xoa miệng một chút: “Sao cậu lại vậy chứ? Cậu không phải có thể ăn sau khi trang điểm sao? Tớ là do quá đói bụng nên mới ăn trước một chút.” Sau đó nói với cô ấy: “Có phải cậu khẩn trương không?”
Do Tình im lặng một chút, thừa nhận, tội nghiệp nhìn cô nói: “Chị em tốt, chút nữa trông cậy vào cậu, nhớ nhắc nhở tớ đừng bị trẹo chân.”
Hạ Tiểu Mãn phì một tiếng làm cô ấy chọc cười, khiến thợ trang điểm cũng cười theo.
Trang điểm xong, chuẩn bị đến lúc chú rể đón cô dâu, bận rộn một hồi, cuối cùng chú rể cũng đã tới đón cô dâu tiến vào lễ đường ở khách sạn.
Trên đường tới khách sạn, Hạ Tiểu Mãn nhận được tin nhắn wechat của Triệu Cải Cách, hỏi lúc nào nhân vật chính mới đến.
Người này đã được sắp xếp thành nhà rể đi đón dâu, đành phải tới nơi tổ chức hôn lễ trước, nhưng lại không biết ai là người nhà của cô dâu và chú rể.

Sau khi xong lễ nghi, mặc kệ là người nhà chú rể hay cô dâu, đều liến thoắng tiếp chuyện.
Anh cũng không phải là người hướng nội, nếu như trong trường hợp khác, cho dù đó là người xa lạ, anh cũng có thể tới trò chuyện với người đó.
Nhưng đây lại là hôn lễ, người dự hôn lễ không phải là bảy cô tám dì họ hàng nhà gái cũng là họ hàng nhà trai.

Chị gái, chị dâu, em rể gì gì đó, dù sao cũng là người quen của nhà trai nhà gái, thông thường người trong nhà lúc nói chuyện đều là: “À, tôi là anh họ của chú rể, tôi là…?”
Hỏi quan hệ trước rồi mới bắt đầu trò chuyện tình cảm qua lại với nhau.
Nếu có người hỏi anh, anh phải nói sao mới được? Tùy tiện nói một câu, nhỡ như đang trò chuyện mà không thể tiếp lời nữa thì sao? Nếu nói thẳng ra, anh là bạn trai của phù dâu cô dâu…
Người ta sẽ cho rằng anh đúng là cậu ấm nhà giàu.
Thời buổi này bạn trai phù dâu mà được mời thì phải tùy vào người đó là ai nhỉ?
Vì để tránh cho chuyện trở nên không thể lường trước, Triệu Cải Cách tự tìm một chỗ khuất nào đó, chờ bạn gái đang làm phù dâu đến.
Đây chẳng phải rất nhàm chán sao.
Không nhịn được mà quấy rối cô.

Ban đầu Hạ Tiểu Mãn còn trả lời anh hai câu, sau đó phát hiện người này đơn giản chỉ là đang buồn chán nên lập tức không để ý tới anh nữa.
Bận rộn từ sáng tới trưa, cô cũng rất mệt mỏi, chỉ bảo anh sắp đến rồi, bảo anh tự tìm chỗ ngồi, cô không có thời gian đến gặp anh đâu.
Nghĩ đến bộ dạng anh phải cố chịu, Hạ Tiểu Mãn lập tức không nhịn được bật cười trên nỗi đau của người khác.
Ai bảo anh nhất định phải tới chứ.
Xe hoa rất nhanh đã tới khách sạn, một màn nổ pháo giấy vang dội, cô dâu chú rể lại bị tách ra, mỗi người đến phòng thay quần áo thay lễ phục.
Sau đó hôn lễ bắt đầu.
Hạ Tiểu Mãn là bạn thân của cô dâu, đứng trên đài cầm nhẫn cưới cho cô dâu chú rể.
Triệu Cải Cách ngồi ở dưới xa xa nhìn cô.
Cảm giác thời gian dường như quay lại 7 tháng trước.
Cũng là đám cưới, cô cũng là phù dâu, cũng đứng trên khán đài tươi cười dịu dàng xán lạn, cả người được ánh đèn chiếu xuống càng trở nên chói loá, rạng rỡ như viên ngọc.
Chỉ khác đó là, lần này nếu cô uống say, anh có thể quang minh chính đại mà giấu cô vào lòng mang đi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Tiểu Mãn vội vã vào nhà vệ sinh, sau đó cô muốn đi mời rượu cùng Do Tình.
Bởi vì sốt ruột, lúc đi ra cô không chú ý nên suýt nữa va phải người ta, vừa mới nói câu: “Xin lỗi…”
Người suýt bị cô suýt va phải, nhiệt tình kêu lên, “Ấy, Tiểu Mãn à.”
Hạ Tiểu Mãn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là người quen, cô cười đáp lại: “Xin chào, không ngờ lại gặp anh ở đây, anh cũng tới tham gia hôn lễ sao?” Là Lê Huy, chồng của An Tư Vũ.
Lê Huy gật đầu, nói: “Tôi và chú rể là bạn hồi đại học, vừa rồi ở dưới đài nhìn thấy cô nên muốn tới chào một câu, không ngờ lại gặp được ở đây, đã lâu không gặp.”
Hạ Tiểu Mãn có chút lúng túng gật gật đầu.
Là rất lâu không gặp.
Kỳ thực cô và anh ta cũng chỉ gặp mặt hai ba lần, không quen lắm.
An Tư Vũ là đồng nghiệp trước đây của cô, năm ngoái kết hôn vào mùa thu nên không tìm được phù dâu, gọi nhờ cô tới.

Cô thì thế nào cũng được nên đã đồng ý, sau khi hôn lễ kết thúc, hai bên cũng không liên hệ nhiều, tất nhiên cũng không gặp anh ta.
Trái lại Lê Huy lại có ý muốn nói chuyện cùng cô, cười nói: “Vừa rồi phía dưới tôi có nhìn thấy Triệu Cải Cách, chắc là tới cùng cô nhỉ? Tôi không ngờ hai người lại yêu nhau đấy…”
Hạ Tiểu Mãn không ngờ anh ta cũng quen Triệu Cải Cách, lại biết chuyện của hai người họ, nghe vậy thì hơi ngẩn người, nhất thời không đáp.
Anh ta lại nói: “Lúc trước ở hôn lễ của tôi và Tư Vũ, tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cô cũng biết là có ý với cô, sau đó còn chủ động đưa cô về nhà… Không ngờ, cậu ta thật sự theo đuổi cô…”
Hạ Tiểu Mãn nghe vậy thì bối rối, vô thức hỏi ngược lại: “Hôn lễ? Anh ấy đưa tôi về nhà?”
Lê Huy hình như cũng bị phản ứng của cô làm hơi mù mịt, nhưng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, lần trước cô tới làm phù dâu cho Tư Vũ, không phải uống say sao, là Triệu Cải Cách đưa cô về nhà đó, cô… Không nhớ sao?” Lời nói có chút ý thăm dò.
Hạ Tiểu Mãn ngớ người một chút, sau đó mới phản ứng “ồ” một tiếng, gật đầu, cười nói: “Anh xem đầu óc tôi này, nghĩ ra, lần đó đúng là vậy… Là anh ấy đưa tôi về nhà …”

Lê Huy lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng hai người đã xảy ra chuyện gì…”
Hạ Tiểu Mãn lại ngơ ngác, không tiếp lời anh ta nữa.

Cũng may hôm nay cô là phù dâu, anh ta cũng biết cô bận nên không nói thêm, hai người tạm biệt nhau.
Hạ Tiểu Mãn vừa đi, vừa nhớ tới lời của Lê Huy nói.
Hôn lễ năm ngoái của An Tư Vũ, Triệu Cải Cách đã tới sao?
Sau khi cô uống say, người đưa cô về nhà hôm đó không phải là phù rể mà là anh?
Hạ Tiểu Mãn có cảm giác thế giới thật khó lường, không dám tin, sao có thể chứ?
Lần đầu tiên hai người họ gặp mặt không phải ở quán vằn thắn sao?
Vì chuyện này mà Hạ Tiểu Mãn không yên lòng, dẫn tới lúc mời rượu hơi thất thần.
Do Tình thấy vậy thì lén đụng cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy? Đi vệ sinh một chút rồi về mà như mất hồn thế kia, không thoải mái à? Bà dì đến sao?”
Hạ Tiểu Mãn vốn định lắc đầu nói mình không sao.
Nhưng tâm trạng cô không thể ổn được, nhất là khi cô biết Triệu Cải Cách đang ngồi ở bàn dành cho khách kia, bây giờ rất muốn đến hỏi anh rốt cuộc Lê Huy nói có thật không.
Thấy trạng thái của Do Tình rất tốt, nghĩ không biết tửu lượng của cô ấy hơn cô bao nhiêu, xác nhận cô ấy không cần mình đỡ rượu hộ nên do dự “ừm” một tiến, thừa nhận mình không thoải mái.
Quả nhiên Do Tình bảo cô đi nghỉ ngơi.
“Đi đi, vốn tớ đã không trông chờ cậu đỡ rượu hộ tớ, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Sau đó còn khẽ cười nói bên tai cô: “Tớ biết anh chàng đẹp trai họ Triệu tới, nghe nói còn là khách, nhìn bao lì xì của anh ta nên tạm thả cậu đi đó.”
Hạ Tiểu Mãn lập tức đỏ mặt, đuối lý, bỏ lại cô ấy đi tìm Triệu Cải Cách.
Buổi tiệc rất lớn, Hạ Tiểu Mãn không tìm thấy, xuống phòng khách khách sạn thì gửi tin nhắn cho Triệu Cải Cách.
Lovely cat: [Anh đang ở đâu? Ăn gì chưa?]
Ngồi bên cạnh một đám người không quen biết, căn bản Triệu Cải Cách không thể động đũa, nên cầm di động chờ mèo con nhà mình lúc nào mới liên lạc với chủ.
Thấy điện thoại hơi rung, nhìn tin nhắn của cô, tâm trạng Triệu Cải Cách lập tức tốt hơn, cong môi bắt đầu trả lời tin nhắn.
Cải cách: [Chưa ăn gì hết.

Em thì sao? Lúc nào hết bận?]
Anh đoán cô tám phần là cũng chưa ăn.
Lovely cat: [Em ở phòng khách dưới lầu, anh xuống đây đi.]
Triệu Cải Cách chợt nhíu mày, cất điện thoại đi, đẩy ghế ra đứng lên, chào mấy người ngồi cùng bàn một tiếng rồi xuống lầu tìm vợ.
Hiện giờ mới qua 12h trưa, bên ngoài trời sáng chưng, trong đại sảnh lại ít người nên Triệu Cải Cách liếc mắt một cái là thấy Hạ Tiểu Mãn vẫn đang mặc lễ phục.
Anh nhìn nhìn bả vai đang hở kia, không vui lắm hừ lạnh.
Đến gần cô, anh ngửi ngửi, cảm thấy mùi rượu không nồng lắm mới hỏi, “Không uống nhiều lắm sao?”
Hạ Tiểu Mãn nhớ đến chuyện lúc nãy Lê Huy nói, lúc này chính là thời điểm mẫn cảm, nghe anh hỏi chuyện cô uống rượu trước, cô suy nghĩ một lát, sau đó mới thành thật trả lời, nói: “Ừm, Do Tình không cho em uống.”
Triệu Cải Cách lập tức vui vẻ, ôm vai cô nói: “Quả nhiên không mất lì xì oan.” Sau đó nói tiếp: “Em chưa ăn gì đúng không? Chúng ta đi chỗ khác ăn nhé.”
Hạ Tiểu Mãn nhìn anh, gật đầu.

Triệu Cải Cách có chút kỳ lạ, sao cô lại không có hứng thú nói chuyện, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô mệt, nhìn cô một lượt, hỏi: “Không cần đổi quần áo sao?”
Hạ Tiểu Mãn nói: “Sáng sớm bận quá nên quần áo em để hết ở chỗ Do Tình rồi, giờ không thể trở lại thay, cứ như vậy đi.”
Triệu Cải Cách nhìn cô, ôm cô nói: “Vậy chúng ta về nhà trước.” Cô hay ốm, thế nào cũng phải đưa cô về nhà thay đồ trước.
Hạ Tiểu Mãn không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt kì lạ nhìn anh, nhưng lại không mở miệng nói.
Trên đường, Triệu Cải Cách lái xe, tâm trạng rất vui vẻ, thậm chí còn hát ngâm nga.
Hạ Tiểu Mãn cười hỏi: “Hôm nay là ngày kết hôn của bạn thân em, anh vui như thế làm gì chứ?”
Triệu Cải Cách cười liếc nhìn cô một cái, nói: “Nhìn vợ của anh mặc đẹp như thế, sao có thể không vui vẻ?”
“Ồ~” Hạ Tiểu Mãn như đang suy nghĩ gật đầu, ngồi thẳng lên, làm bộ như không có gì hỏi một câu, “Có phải anh đang tiếc vì em không uống say không? Như vậy thì lúc đưa về nhà còn có thể kiếm chác đúng không?”
Ngay từ đầu Triệu Cải Cách đã phản ứng không kịp, vô thức hừ cười nói: “Thân phận anh bây giờ, muốn kiếm chác còn cần thừa dịp em uống say sao?”
“Ồ ~~ Ra là vậy…” Bốn chữ này còn cố tình kéo dài.
Triệu Cải Cách đột nhiên tỉnh ngộ, không thể tin được quay đầu nhìn cô.
Nhưng chỉ thấy ý cười tự nhiên trên sườn mặt cô, hình như vừa rồi cô không có ý ám chỉ cái gì.
Trong lòng Triệu Cải Cách lập tức bồn chồn, nghĩ chẳng lẽ do anh quá mẫn cảm sao? Do dự một chút rồi ngồi thẳng lại lái xe.
Sau đó, anh cũng không nói gì, bạn gái cũng im lặng.
Sau khi tới dưới lầu nhà Hạ Tiểu Mãn, Triệu Cải Cách vừa mới dừng xe, đang định xuống mở cửa thì cô kéo dây an toàn, đột nhiên quay người hỏi anh: “Anh từng nói, lúc trước ở quán vằn thắn anh không mang tiền, muốn vay tiền em, thật ra là chiêu trò lừa bịp, muốn thêm WeChat của em?”
Lúc cô hỏi chuyện này, cười vô cùng xán lạn, như cô phát hiện bí mật gì đó.

Triệu Cải Cách cảnh giác, dừng lại động tác muốn mở cửa xe, nhìn chằm chằm cô, mặt mày đáp một tiếng, “Đúng vậy.”
Hạ Tiểu Mãn vô cùng đắc ý vui vẻ cười rộ lên, hỏi tiếp: “Thực ra… Đó không phải lần đầu chúng ta gặp nhau đúng không?”
Triệu Cải Cách cuối cùng cũng hiểu ra, cô đã biết gì.
Nhìn bộ dạng cô cười xán lạn đắc ý như vậy, anh cũng thấy lòng mềm mại, nghiêng người dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, cười thừa nhận nói: “Không sai, không phải là lần đầu tiên gặp.”
Hạ Tiểu Mãn nhướng mày, như một chuột nhỏ vô tình rơi vào hũ mật, cười ngọt ngào mà tự đắc nói: “Cho nên… Hai chúng ta không phải là vừa gặp đã yêu, mà là từ lâu anh đã có ‘mưu đồ’ với em?”
Triệu Cải Cách bị cách dùng từ của cô làm buồn cười, cúi thấp đầu xuống.
Cũng có chút ngượng ngùng, đầu lưỡi lướt qua hàm, anh nghiêng người hôn cô một cái, sau đó nhìn cô, cười nói:
“Đúng, chính là mưu đồ đã lâu, vợ đã hài lòng chưa?”
Hạ Tiểu Mãn cắn môi nhìn anh, hai mắt cong tựa mảnh trăng non.
Triệu Cải Cách mê đắm nhìn, tuy đang là ban ngày, nhưng anh thấy như ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời rơi vào đáy mắt cô mỗi khi cô mỉm cười, vì anh mà rạng rỡ.
Sau đó, anh sẽ tận hưởng những năm tháng dịu dàng và ngọt ngào ấy.
Anh không nén nổi, cười nhẹ đẩy cô xuống ghế phụ, hôn cô thật sâu.Cuộc đời biết bao lần gặp gỡ, cùng người, cùng cảnh, cùng sông, cùng sao trời biển rộng.
Lại chỉ có một người, chính là em, vừa gặp đã không thôi thương nhớ, muốn mạnh dạn theo đuổi, đến gần rồi lại cẩn thận giấu đi tâm tư ấy.
Bạn đã gặp người đó chưa?
Cầu cho mỗi tiểu thiên sứ, sớm hay muộn đều có thể gặp được người bên mình đến cuối đời.HOÀN CHÍNH VĂN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play