Edit: Peach

Beta: Nhậm Đình Thư

Trên đường về phủ, Đào Hoa bất giác cắn móng tay suy nghĩ, chẳng lẽ ngay từ đầu khi lên kế hoạch chạy trốn đã bị phát hiện?

Sau đó cũng không ngăn cản nàng chạy trốn còn gieo hy vọng cho nàng, cuối cùng cứng rắn bắt nàng vào lưới, diệt đi tia hy vọng cuối cùng này.

Ngọn lửa nội tâm của Đào Hoa hô to: “Cái này cũng quá xấu tính! “Nghĩ vậy nàng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Người bên cạnh hình như có một chút buồn ngủ, hai mắt đã nhắm lại hàng mi khẽ nhếch theo hô hấp nhẹ nhàng quạt động như bướm vũ.

Đào Hoa thầm nghĩ: Hắn sinh ra thật đẹp, tính tình cũng rất tốt, ta hết lần này tới lần khác chạy trốn như vậy có phải là không tốt lắm hay không.

Cứ như vậy ở trong lòng tự giãy dụa cũng về đến phủ.

Người trong Tần phủ đang gấp đến nháo nhào, sao lại đột nhiên không thấy người nữa? Quay đầu lại thấy nhi tử mình vui vẻ đi đến, phía sau còn có vị nữ tử giống như Đào Hoa.

“Thỉnh an lão phu nhân.”

Đào Hoa quỳ xuống nhận sai nhưng đầu gối còn chưa kịp chạm đất đã bị đỡ lên.

“Làm cái gì vậy.”

Tần lão phu nhân nhanh tay đỡ nàng dậy, trừng mắt liếc nhìn nhi tử nhà mình một cái, có phải ngươi làm gì nàng?

Một tay kéo con dâu mình đưa vào trong phòng, nhất định là con dâu nhà mình vừa mới đến lạc đường, con trai nhà mình dạy dỗ nàng.

“Ngươi đừng sợ a.”

Tần lão phu nhân vỗ lưng Đào Hoa an ủi nàng, sợ kinh hãi đến con dâu vừa qua cửa.

Mà lúc này Đào Hoa vẻ mặt mờ mịt, không phải mình vụng trộm chạy trốn bị phát hiện sao, vì sao hiện tại lại giống như Tần Vân Tích làm sai, mà mình mới là người chịu ủy khuất?

“Ta không sao.” Đào Hoa vội vàng nói. Kế hoạch chạy trốn lần này xem như lại thất bại nữa, mình rốt cuộc khi nào mới có thể chạy ra ngoài

Ôi, ôi!

Tần lão phu nhân ôm Đào Hoa như là một hài tử hiểu chuyện gặp vấn đề khó nói còn tự mình gánh vác, đợi lát nữa nhất định mắng tiểu tử thối kia một trận, dám khi dễ con dâu của mình!

Tần lão phu nhân sau khi rời đi lại sai người đưa chút điểm tâm cho Đào Hoa, những vải vóc mới đưa trong phủ cũng cho người làm cho nàng mấy món xiêm y mới, nha hoàn bên cạnh lại phái tới mấy người sợ lại phát sinh chuyện không thấy người.

Nha hoàn bên người Tần phu nhân đều rất tủi thân, rõ ràng là chủ tử muốn chạy trốn chúng ta muốn ngăn cản cũng ngăn không được a.

Tần Vân Tích bị mẹ mình mắng một trận lại bị phổ cập một ít điển cố yêu thê, hắn bức bách bất đắc dĩ đành phải nhận phạt.

Buổi tối dùng bữa xong Đào Hoa ngồi trong hoa viên ngẩn người, trong đầu lập kế hoạch lần sau chạy trốn, hoàn toàn không chú ý tới Tần Vân Tích đến gần, vẫn còn ở bên kia lẩm bẩm.

Đào Hoa nghe được tiếng bước chân tới gần chỉ cho rằng Ninh nhi đến gọi nàng trở về, nên chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh để cho nàng ngồi cùng mình xem trăng.

“Ninh nhi, ngày mai chúng ta đi chợ dạo một chút là được rồi. Bên kia có một nhà bán hạt dẻ đặc biệt ngon, lại đi thủy kiều bên kia cửa hàng có bán tranh thì chúng ta đi xem.”.

Đào Hoa vỗ đùi giống như nhớ tới cái gì đó!

“Cửa hàng mà ta thường lui tới hình như có bản vẽ mới ra, chúng ta đi mua một ít về giấu đọc trộm chắc chắn sẽ không phát hiện, ngươi thấy được không, Ninh… Nhi.”

Vừa quay đầu mới phát hiện chỗ nào có Ninh Nhi vẫn ngồi bên cạnh nàng không lên tiếng, người chăm chú nghe nàng nói từ đầu đến cuối đều là Tần! Vân! Tích!

Hiện tại nàng một lòng nghĩ làm thế nào để tìm một lý do uyển chuyển chạy đi thì tốt hơn, nhưng căn bản nàng chưa kịp tìm lý do, Tần Vân Tích đã mở miệng.

“Xem ra phu nhân, rất thích đi ra ngoài.”

Giọng điệu không có nhiệt độ của hắn làm cho người ta không nắm được tâm trạng của hắn, đây rốt cuộc là vui vẻ hay là khổ sở hay là ý tứ khác.

“Đây không phải là lần đầu tiên đến, sao lại tò mò muốn nhìn xung quanh.”

Đào Hoa tìm một lý do tự cho là không què quặt để trả lời, lý do này chính nàng cũng không tin, mấy ngày nay đều vì chạy xung quanh tìm hiểu tin tức về con thuyền.

“Ngày mai, vi phu bồi phu nhân cùng đi.”

Lời định nói ra bị Đào Hoa nuốt xuốnh, nàng chỉ muốn một mình yên lặng hỏi thăm tin tức, hắn đi mình còn tìm hiểu gì được nữa.

“Ta đột nhiên lại cảm thấy hôm nay đã mệt mỏi, ngày mai không ra ngoài nữa.”

Cầu xin Tần đại ca không cần đi theo ta nữa, mấy ngày nay ta nhất định an phận thủ thường ở nhà không gây chuyện!

“Vậy cũng tốt, vi phu quả thực có chút bận rộn không thể bồi phu nhân.”

Đây là muốn buông tha cho mình sao!!! Tuyệt vời, sau khi an phận một vài ngày ta vẫn còn là tiểu thần tiên hạnh phúc!

“Ngày mai, phu nhân dẫn vi phu đi dạo chợ đi.”

Lão hồ ly gian xảo! Hóa ra là ở đây chờ đợi! Tần Vân Tích nhìn biểu tình trên mặt phu nhân nhà mình nén cơn cười, phu nhân nhà mình thật đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play