Edit+Beta: Serenity

Vào sáng sớm ngày thứ sáu, người dân ở các thành phố khác đồng thời nhận được một tin tức.

Nội dung chính tin tức muốn nói đến là: Vì chất độc có nguy cơ truyền nhiễm cao nên chính phủ sẽ tạm thời phong tỏa thành phố, phòng ngừa sự lây lan dịch bệnh đến từ các thành phố khác.

Tất cả các chuyến bay, xe lửa, phương tiện công cộng đều bị dừng hoạt động ngay trong ngày, nghiêm cấm các địa điểm tụ tập ăn chơi đông đúc như trung tâm thương mại, khu vui chơi giải trí, còn nhà hàng chỉ có thể kinh doanh theo hình thức bán thức ăn mang về, nếu như các ca nhiễm vẫn duy trì trạng thái gia tăng liên tục thì rất có thể cả nước sẽ đi vào tình trạng đình trệ trên toàn diện rộng.

Tin tức này xuất hiện đúng lúc để giải thích lý do vì sao những chiếc xe quân đội có mặt trên đường cao tốc và các con đường quan trọng vào đêm hôm qua, họ muốn thiết lập rào chắn để ngăn sự xâm nhập từ các phương tiện ngoại tỉnh và không cho các phương tiện trong tỉnh đi ra ngoài.

Tin tức này vừa tuyên bố ra đã làm cho rất nhiều người mới ban đầu còn không để bụng trở nên bất an, hôm qua chỉ có một bộ phận nhỏ người dân tích trữ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hôm nay thì đã tràn lan trên các trang mạng, Trần Phi tin rằng siêu thị hôm nay sẽ bị ảnh hưởng nặng nề nhất từ trước đến nay bởi vì dòng người đông đúc!

Tại thành phố Trung Nam hôm qua chỉ có mấy trăm ca nhiễm, vậy mà hôm nay số ca nhiễm đã được xác nhận là tăng lên gấp 10 lần! Các bệnh viện tại thành phố Trung Nam cũng trở nên quá tải.

Nửa tiếng sau, Trần Phi nhận được thông báo nghỉ học, nhà trường kêu gọi tất cả các sinh viên hãy ở lại ký túc xá, đến giờ cơm chỉ cho một người đi ra mua cơm, còn những học sinh không trú tại ký túc xá thì không được đi vào trường học.

Những dân đi làm như Nam Cung Cẩn cũng nhận được thông báo nghỉ làm từ quản lý.

Suy nghĩ của Nam Cung Cẩn thay đổi rất nhanh, cô liên tưởng lại những hành động dị thường của Trần Phi mấy ngày nay, sau đó liền mặc kệ có phải Trần Phi đang làm chuyện bỉ ổi gì đó trong phòng hay không mà vọt thẳng vào trong phòng, kéo lỗ tai tên Trần Phi giờ phút này còn nằm ở trong chăn xem điện thoại!

“Trần Phi, có phải cậu biết cái gì rồi không?”

Nam Cung Cẩn thay đổi vẻ uỷ mị lười biếng hàng ngày, thay vào đó là nghiêm túc hỏi.

“Ai. . . Ai. . . Ai. . . Chị Cẩn mau buông tay ra, tôi không có mặc quần áo, có chuyện gì thì hai ta từ từ mà nói!”

Trần Phi tránh thoát khỏi bàn tay Nam Cung Cẩn, dùng chăn mền che lại toàn bộ cơ thể sau đó co quắp lại lăn tới đầu giường, bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Cẩn giải thích: “Chị Cẩn! Không gạt chị, đúng là tôi biết một chút nội tình, nhưng nếu như tôi nói với chị thì chưa chắc chị đã tin tưởng tôi!”

Nam Cung Cẩn nhíu đôi mi thanh tú, nhìn thấy phản ứng của Trần Phi như vậy cô càng xác thực suy đoán trong lòng, Trần Phi chắc chắn đã biết gì đó.

“Chị Cẩn, loại vi rút này vốn dĩ không đơn giản như các tin tức bên ngoài đã nói, ngày mai loại vi rút này sẽ hoàn toàn bạo phát, mà những người vì bị nhiễm bệnh chết đi cũng sẽ biến thành xác sống mà cắn người khắp nơi giống như zombies trong các bộ phim khoa học viễn tưởng mà chúng ta đã từng xem. Có thể chị sẽ cảm thấy những điều này nghe rất vô lý nhưng mà đây là sự thật, nói thật với chị, tôi đã thế chấp căn nhà để đổi lấy những vật dụng sinh hoạt bên trong phòng này.”

Sau một vài phút ngắn ngủi do dự, Trần Phi vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế, ngày mai đã là ngày thứ bảy, đến lúc đó cho dù hắn không nói thì mọi người cũng sẽ dần dần nhận ra, có điều hắn cũng không hy vọng Nam Cung Cẩn sẽ tin tưởng hắn, dù sao thì chuyện này cũng quá mức hoang đường.

Đôi mắt vũ mị của Nam Cung Cẩn không ngừng nhấp nháy, Trần Phi không phải là một người giỏi nói dối, mỗi lần nói dối hắn đều sẽ liếc hai mắt nhìn lên trên bởi vì lo lắng, thế mà lần này Trần Phi lại bình tĩnh dị thường, vậy có thể kết luận hắn đang nói thật.

Tuy nhiên, mặc dù Trần Phi đang nói thật nhưng muốn Nam Cung Cẩn tiếp nhận tin tức này trong lúc nhất thời thì không thể nào.

Nhìn bóng lưng Nam Cung Cẩn biến mất sau cánh cửa, Trần Phi phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn chỉ có một thân một mình, ăn no rồi thì không cần phải lo gì nữa, nhưng các cô gái như Nam Cung Cẩn và Mục Mỹ Tình lại không giống như vậy, bọn họ còn có cha mẹ và rất nhiều người thân khác cần phải chăm lo.

Đúng lúc này, Trần Phi nhận được điện thoại của ông chủ tiệm sửa xe, nội dung chủ yếu là thông báo cho Trần Phi xe đã sửa chữa xong, có thể tới lấy xe về và thanh toán số tiền còn lại, chỉ cần có xe thì tảng đá trong lòng Trần Phi đã có thể đặt xuống.

Mặc dù chính phủ đã đưa ra thông báo cấm các phương tiện công cộng, nhưng dù sao cuộc sống của những người dân trong thành phố vẫn còn phải tiếp tục, thế nên Trần Phi rất dễ dàng bắt được một chiếc taxi, lên xe không được bao lâu thì Trần Phi nhận được một cuộc điện thoại từ số di động lạ.

Trần Phi nhíu nhíu mày, tuy nhiên vẫn ấn nút bắt máy: “Xin lỗi. . . .Anh có phải là Trần Phi hay không?”

Ngay khi điện thoại vừa được kết nối thì một giọng nữ lễ phép kèm theo chút lo lắng vang lên.

“Là tôi, có chuyện gì không?”

Trần Phi nghĩ người phụ nữ gọi cho hắn là một nhân viên bán hàng nên giọng điệu không hề thân thiện cho lắm, cũng không phải là Trần Phi chán ghét ngành nghề tiếp thị qua điện thoại này, mà là những người này luôn gọi điện làm phiền người khác bất kể thời gian hay địa điểm nào.

“A. . . . Chuyện là tôi có nghe nói hôm qua anh Trần có mua rất nhiều thứ bên trong siêu thị, tôi chỉ muốn hỏi anh có thể bán lại cho tôi được không? Tôi có thể ra giá gấp đôi thị trường để mua lại!” Người phụ nữ trong điện thoại cũng không bị thái độ của Trần Phi ảnh hưởng đến mà ngược lại thái độ còn trở nên cung kính hơn mấy phần.

Giá gấp đôi! Không thể không nói, điều kiện mua bán này đúng là rất hời, không một ai có khả năng chống cự lại được. Nếu là bình thường, chỉ có những người ngu ngốc mới không đồng ý bán đi, dù là Trần Phi thì cũng sẽ thế, đây chính là một cuộc mua bán 1 lời 10, thậm chí lợi nhuận sau khi chuyển tay có thể lên tới con số mấy trăm vạn, nhưng nếu là trong thời kỳ tận thế, khi mà nhân loại có thể bị huỷ diệt bất cứ khi nào mà nói, cho dù có dùng một cái đồng hồ có giá hàng triệu đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể đổi được nửa túi gạo bị mốc.

“Xin lỗi, tôi sẽ không bán, cho dù có ra giá gấp mười cũng sẽ không bán.”

Trần Phi mạnh mẽ từ chối, nhất là câu nói cuối cùng kia, hoàn toàn không cho người phụ nữ trong điện thoại có cơ hội thương lượng.

Trong khoảng thời gian Trần Phi nghe điện thoại thì tài xế taxi liên tục ho khan, Trần Phi nhíu chặt mày, phải biết rằng tất cả các triệu chứng trong giai đoạn mắc phải loại vi rút zombies này đều giống như các triệu chứng cảm mạo thông thường: đau đầu, nhức mỏi toàn thân, ho khan, phát sốt, khó thở,..v…v

Người đàn ông lái xe taxi là một ông chú trung niên có chút mập mạp, ông nhận ra được Trần Phi đang nhìn mình qua kính chiếu hậu thì vội vàng cười giải thích: “Ha ha. . . . Anh bạn không cần khẩn trương như vậy đâu, tôi chỉ bị cảm thông thường mà thôi, không phải cái chất độc TZ cảm cúm gì đó đó.”

Trần Phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười để đáp lại tài xế, tuy nhiên trong lòng hắn cũng không quá lo lắng sẽ bị mắc bệnh, nếu như “Trần Phi 12 năm sau” có thể xuyên không trở về cũng có thể chứng minh sau khi mắc bệnh thì hắn đã thành công chống lại loại virus đó, nó cũng không thể tồn tại bên trong cơ thể hắn được nên đây cũng là lý do Trần Phi dám không mang theo khẩu trang mà nghênh ngang đi ra ngoài.

Đinh. . . . .

Hệ thống: ‘Kiểm tra chất độc bên trong cơ thể ký chủ, hệ thống thống trị tận thế bên trong đang khởi động. . .’

Đinh. . . . .

Hệ thống: ‘Hệ thống khởi động thành công, bắt đầu trói chặt ký chủ. . .’

Đinh. . . . .

Hệ thống: ‘Thành công trói chặt ký chủ, kích hoạt nhiệm vụ hệ thống thống trị tận thế, nhiệm vụ thứ nhất: vượt qua thời gian 24 giờ sau bị chất độc xâm nhập mà không trở thành người bị nhiễm bệnh. Nhiệm vụ thứ hai: Tiêu diệt 50 xác sống.’

Hệ thống: ‘Hoàn thành tất cả nhiệm vụ sẽ kích hoạt thành công Hệ thống thống trị tận thế.’

Giọng nói đột ngột vang lên trong đầu khiến cho Trần Phi sợ hãi đến mức suýt nữa ném bay điện thoại trong tay, may mắn đây là một giọng nữ ngọt ngào mang theo một chút tài trí chứ nếu là giọng nói khàn khàn của một bà lão thì rất có thể Trần Phi đã bị dọa đến tè ra quần vì tưởng mình gặp quỷ mất.

Mặc dù tài xế lái xe cũng thấy hành động khác thường của Trần Phi nhưng mà ông không quá để ý, lực chú ý của ông lúc này đang bị hấp dẫn bởi một cửa hàng tạp hoá, trước cửa hàng có ít nhất bảy tám chục người đang điên cuồng tranh giành gạo và bột mì, thậm chí có hai người phụ nữ còn lao vào đánh nhau vì giành giật một túi gạo, tình huống vô cùng căng thẳng!

“Khụ khụ khụ. . . Đám người này sao lại điên cuồng như vậy, gạo và bột mì thì có gì mà phải tranh đoạt.”

Tài xế taxi nhỏ giọng lầm bầm, hiển nhiên ông không nghĩ ra lí do vì lại phát sinh một chuyện hoang đường như vậy.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, Trần Phi cảm thấy vô cùng vui mừng!

Hệ thống!

Giọng nói vang lên trong đầu hắn lúc nãy là của hệ thống!

Sau nhiều ngày như vậy thì cuối cùng hệ thống chết tiệt kia cũng xuất hiện! Cho dù là ai đi nữa cũng không thể ngờ được cách để khởi động hệ thống lại là chất độc!

Trần Phi vô tình liếc mắt nhìn người tài xế còn đang lái xe, đương nhiên hắn đã bị lây nhiễm từ người tài xế này, nhưng tính toán thời gian sau khi hắn lên xe đến giờ cùng lắm chỉ mới năm phút đồng hồ, vậy thì tốc độ truyền nhiễm bệnh từ người sang người của loại virus này cũng quá nhanh rồi!

Theo lý mà nói Trần Phi còn muốn tặng cho ông chú lái xe này một câu chửi tục, nè nha lúc nãy còn rất hào hùng tuyên bố mình chỉ là bị cảm mạo thông thường, thậm chí còn đem chiếc xe taxi bốn chỗ này chạy khắp thành phố, cũng không biết ông chú này đã truyền nhiễm biết bao nhiêu người rồi.

Nhưng mà dù sao cũng nhờ ông chú này lây nhiễm cho hắn mới có thể khởi động hệ thống, Trần Phi là một người ân oán rõ ràng, lấy công bù tội thì hắn cũng không muốn tính toán nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, cái nhóc “Hệ thống thống trị tận thế” này cũng thật là bá đạo!

Dù chưa biết hệ thống này có thể làm gì nhưng Trần Phi cảm thấy ít nhất thì cái tên của nó cũng đã đủ ngầu!

Thậm chí Trần Phi đã bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh hắn thật vất vả mà vượt qua mọi chông gai dưới sự trợ giúp của hệ thống, sau đó trở thành kẻ thống trị thời kỳ tận thế này! Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, nếu như nhớ không lầm thì nhiệm vụ thứ hai để kích hoạt hệ thống là giết 50 xác sống! Không phải là 5 mà chính xác là 50 xác sống!

Cmn, cái hệ thống này đang đùa với hắn sao!

Theo các motips thông thường trong tiểu thuyết thì không phải là sau khi nhân vật chính lấy được hệ thống thì bắt đầu đại sát tứ phương hay sao? Vậy thì tại sao cái hệ thống này của hắn vừa mới xuất hiện đã bắt hắn phải hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt gì đó vậy? Vừa mở miệng đã bắt Trần Phi hắn phải giết 50 xác sống, đây mà là hệ thống thống trị tận thế gì chứ, rõ ràng là hệ thống lừa người trong thời kỳ tận thế mà!!

“Này, cậu trai trẻ, đã đến tiệm sửa xe rồi!” Giọng nói của người tài xế lái taxi đã đem Trần Phi từ trong ảo tưởng kéo về thực tại, hắn quét mã thanh toán xong liền bước xuống xe rồi đi về phía tiệm sửa xe.

Vừa bước xuống xe, Trần Phi đã nhìn thấy sắc mặt có chút lo lắng của ông chủ trẻ tiệm sửa xe.

Nhìn thấy Trần Phi, ông chủ trẻ bước nhanh đến bên người hắn, giọng nói vội vàng: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau đến xem chiếc xe sau khi cải tiến như thế nào đi!”

Ông chủ trẻ vừa nói vừa dẫn Trần Phi đến nhà máy phía sau cửa tiệm.

Không thể không nói, năng lực cải tiến cũng như sửa chữa của nhà máy này tuyệt đối là đứng đầu, về cơ bản chỉ cần bạn đưa ra yêu cầu cải tiến có thể thực hiện được thì những công nhân nơi đây đều có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chiếc xe này của Trần Phi sau khi cải tiến trở thành một cái xe hàng lớn, nhìn bên ngoài có vẻ dở dở ương ương, không nhìn ra đây là một cái xe hàng nữa, sau khi thùng xe bị cải tạo thành hình thức như một cái rương xe hàng càng giống như một cái toa hàng nhỏ, có điều ở cả hai phương diện tính năng và động lực thì không gì sánh bằng.

Theo yêu cầu của Trần Phi, mặt trước và mặt sau xe đã được lắp đặt thêm một tấm chắn lớn, phía trên là một tấm thép dày, dù cho ngoại lực va chạm mạnh đến đâu cũng có thể chống lại hết cỡ.

Kính là bộ phận dễ vỡ nhất của xe, nếu là bình thường thì lắp đặt kính chống đạn sẽ có hiệu quả lớn nhất, tuy nhiên bây giờ điều kiện có hạn, Trần Phi chỉ có thể nghĩ đến cách dùng thép hàn lại nối thành ô vuông bên ngoài cửa xe, vậy thì cho dù kính có vỡ đi cũng không sợ zombies xông vào trong xe.

Dù ông chủ trẻ có chút băn khoăn nhưng vẫn vô cùng tận lực đem tất cả các công năng sau khi cải tiến giới thiệu cho Trần Phi, bất luận là khoang sau xe hay là lều vải tự động trên nóc xe, tất cả đều có chất lượng tốt nhất thỏa mãn yêu cầu của Trần Phi.

Xét đến vấn đề nhiên liệu tiêu hao bên trong xe, cho dù Trần Phi không có yêu cầu gì thì những công nhân cải tiến chiếc xe này cũng đã tự động mở rộng dung tích bình xăng đến mức lớn nhất, đồng thời bổ sung thêm một bình xăng phụ, thậm chí sau khi cải tiến có thể chứa đựng tới 300 lít để phục vụ cho chuyến đi dài.

Sau khi thủ tục kiểm tra hoàn tất, Trần Phi rất vui vẻ chuyển số tiền còn lại cho ông chủ, sau này hắn không cần khẩn trương nữa, chỉ cần leo lên cái bệ siêu cao của chiếc xe này lẩn trốn, trong mắt Trần Phi thì chiếc xe bọc thép sau khi được cải tiến này chính là chìa khoá để hắn có thể dựa vào sau khi loại vi rút này bùng phát, dựa vào nó thì hắn mới có thể thành công lao ra ngoài thành phố giữa sự vây bọc của những xác sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play