Nhìn
thấy một màn này, Trần Phi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay người
lại đã bị Nam Cung Cẩn bắt được biểu cảm này.
Vẻ
mặt của Trần Phi cứng đờ trông có hơi lúng túng, nhưng Nam Cung Cẩn lại đắc ý hếch
cằm lên, nụ cười như hồ ly xuất hiện trên khuôn mặt.
"Chậc
chậc chậc badboy đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ rơi vào kết cục bi thảm công dã
tràng! Chân đạp nhiều thuyền như vậy, thật đúng là không biết mình có mấy
chân!''
Lưu
Cuồng Long dựa vào tường, nhìn biểu cảm xì hơi của Trần Phi, khuôn mặt của cô ấy
tràn đầy đắc ý cười trên nỗi đau của người khác.
Trần
Phi lạnh lùng liếc nhìn Lưu Cuồng Long, hừ lạnh một tiếng, dẫn Ngô Cương đi về
phía những xác sống bị chiếc xe thu hút, Ngô Cương lúc này không kìm được sự tò
mò trong lòng, vừa đi theo Trần Phi đã đứng bên cạnh bát quái nói:
"Anh
tiểu Trần, cậu ra ngoài đi dạo làm gì mà lại mang theo hai người về? Người phụ
nữ kia tuy nhìn gầy gò suy dinh dưỡng, nhưng tuyệt đối là mỹ nhân. Anh tiểu Trần,
lão Ngô tôi coi như bội phục một mình cậu!
Trâu
bò!!!"
Trần
Phi vẫn luôn cau mày, thầm nghĩ trong lòng nhất định phải hố Lưu Cuồng Long một
lần, nếu không trong lòng sẽ luôn cảm thấy ngột ngạt, Lưu Cuồng Long chết tiệt
kia luôn nhằm vào hắn ở khắp nơi, hắn sao có thể không báo thù!
"Trâu
em gái anh! Tên béo đáng chết!
Anh
nói nhảm như vậy sao không trở thành chó săn đi!" Trần Phi nghiêng đầu trợn
mắt nhìn Ngô Cương, sau đó nói tiếp:
"Thật
đáng thương, cha bọn họ vì cứu hai đứa trẻ dẫn dắt xác sống rời đi, vừa lúc tôi
gặp phải tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng chứ!"
Ngô
Cương gật đầu vì hắn rất rõ chuyện này, nhớ đêm ngày hôm đó nếu không có đám
người Trần Phi ra tay, trong lòng Ngô Cương biết rõ mình đã sớm bị xác sống gặm
nhấm từ lâu, về sau lại còn gia nhập đội ngũ xác sống và cùng đi xác sống tấn
công những ngư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.