Editor: TTTN
Đao Tử ngây người nhìn ý cười trêu tức trên mặt Trần Phi, ở trong tiểu đội Nhân Hùng bọn họ mặc dù anh ta không bằng đội trưởng Hàn Đông Quân người tiến hóa, nhưng anh ta lại là người có thân thủ nhanh nhất trong sáu tên đội viên, nếu không thì anh ta đã không thể trở thành đội phó đội trưởng.
Vậy mà với kỹ năng của mình, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy Trần Phi ra tay như thế nào, tốc độ này khiến Đao Tử cảm thấy khiếp sợ, e rằng ngoại trừ đội trưởng tiểu đội Tật Phong kia thì trong toàn bộ khu vực an toàn không ai có thể có được tốc độ để địch nổi.
Lúc này Đao Tử mới biết người thanh niên trước mặt dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, anh ta cau mày giận dữ nhìn chằm chằm Trần Phi
“Thằng nhóc, cậu cũng là người tiến hóa!”
Trần Phi thu hồi hai khẩu súng lục đang xoay tròn trong tay, nhưng trong miệng không thèm để ý chút nào đáp lại:
"Có thể đúng... hoặc có thể không, tôi chưa khảo nghiệm nó, thì sao?
Tôi không phải là người tiến hóa, các người liền tùy ý bắt nạt chúng tôi, nếu tôi là một tiến hóa, các người liền muốn ra vẻ đáng thương? Có phải các người cũng quá tự cho là đúng?"
Sắc mặt Đao Tử hơi đổi, vẻ mặt âm u hừ lạnh một tiếng:
"Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo! Đội trưởng Ngô Lăng Phong của tiểu đội Tật Phong, anh ta gặp đội trưởng chúng tôi cũng phải nhún nhường ba phần, trong số những người tiến hóa tốc độ trong khu vực an toàn, chẳng qua họ chỉ là loại người nhập lưu có sức mạnh thấp nhất!''
Đối mặt với mỉa mai Trần Phi dửng dưng đáp:
"Không sao, lót đáy thì lót đáy, chỉ cần tôi có thể ức hiếp được loại người cáo mượn oai hùm, vậy tôi cũng bằng lòng!"
"Cậu..."
Sắc mặt Trần Phi sa sầm, giọng nói hắn ta cũng trở nên trầm thấp theo:
"Không phải các người đều đến đây để tìm mặt mũi sao?
Ha ha... Vậy thì tôi sẽ nói cho các người biết các người không thể tìm được trận này trừ khi nhờ đội trưởng của mình tự thân đến gặp!"
Sắc mặt Đao Tử u ám bất định, mặc dù lời nói của Trần Phi kiêu ngạo nhưng đúng là sự thật, dù người tiến hóa yếu đến đâu bọn họ cũng không thể chống lại được.
Cứ như vậy một nhóm người ban đầu uy hiếp hùng hổ xông tới, nhưng cuối cùng kết quả họ rơi vào sấm to mưa nhỏ đầu voi đuôi chuột, điều điều này không khỏi làm nhóm người vây xem cảm thấy rất nhàm chán.
Đao Tử không muốn lấy lại khẩu súng lục bị Trần Phi cướp đi, để không phải rơi vào cảnh tự làm nhục bản thân, nhưng nếu thằng nhóc này không biết điều, vậy bọn họ cũng không thể đơn giản dạy cho cậu ta một bài học liền qua chuyện.
Đao Tử xoay người định cùng mọi người rời đi, nhưng Trần Phi đã vươn tay túm lấy cổ áo Dương Khải.
"Này? Tôi mới thấy đây không phải là anh Khải sao! Sao anh lại tay không đến thăm cửa? Anh thật không lễ phép! Tôi không thích những người không lễ phép, nhìn họ tôi chỉ thấy ngứa tay.”
Dương Khải không nói nên lời: Ông đây chỉ là người hầu thôi, vì sao mày cứ nhìn chằm chằm ông đây không thả?
Nhưng mà, Dương Khải chỉ có thể kìm nén những lời này trong lòng, trong lòng cằn nhằn vài câu, vẻ mặt hoàn toàn mất đi vẻ kiêu căng phách lối trước đây.
Dù sao hắn cũng là một người bình thường không còn cách nào chống lại với người tiến hóa, đến lúc đó khi các thần tiên đánh nhau thì chính những người nhỏ bé như họ phải chịu thiệt thòi, bất kể là phe nào, họ cũng không thể đắc tội được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT