Phó Tuấn và Đường Đường đang trò chuyện vui vẻ thì bị tiếng gõ cửa quấy rầy, hơn nữa anh còn nghe thấy giọng nói của người mà mình ghét nhất - Hạ Dục.
“Đường Đường, em ở đâu? Là anh đây...”
Phó Tuấn nghiến răng ken két, cái tên Hạ Dục này cố tình đúng không? Lần nào cũng tới quấy rầy anh và Đường Đường vào lúc then chốt.
Sao cái tên chết tiệt ấy luôn tới đúng lúc như vậy cơ chứ!
Nếu biết cậu ta phiền như thế này thì hôm qua anh nên mặc kệ cậu ta mới phải, để đám người kia theo dõi cậu ta mấy ngày
Đường Đường đã rúc vào chăn rồi, nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp.
Phó Tuấn cười khổ, đành phải đứng lên.
Hôm qua Lâm Mạc còn nói anh chưa thỏa mãn, bây giờ anh thấy mình không chỉ là chưa thỏa mãn, mà là có một bụng lửa không biết phải trút vào đầu.
Chính vì thế, giọng nói của anh cũng trở nên hằm hè: “Gọi gì mà gọi! Đang bận!”
Ngay sau đó, anh lại nghe thấy giọng Hạ Dục: “Cô chú, bác sĩ Phó cũng ở đây."
Đường Đường sợ đến mức suýt thì kêu lên, Phó Tuấn vội vàng bịt miệng cô lại.
Anh xua tay, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Đường Đường nước mắt lưng tròng, gật đầu với anh.
Hai người “lén lút” với nhau khoảng hai mươi phút, Phó Tuấn mới đi mở cửa.
Hạ Dục vẫn đang chờ bên ngoài.
Nhìn thấy Phó Tuấn đi ra, vẻ mặt của anh ấy rất lạ.
Phó Tuấn hạ giọng, hỏi: “ông bà Đường về rồi à? Cậu đã nói chuyện với họ rồi sao?”
Anh đang hỏi tới chuyện ngày hôm qua, Hạ Dục lắc đầu không nói gì.
Ở ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng trò chuyện, vợ chồng Đường Chử đi tới, vẻ mặt hơi căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông bà Đường đã nói là có việc gấp cần ra nước ngoài, nhưng mới ngày thứ hai đã trở về, cho dù bọn họ không đi xa thì cũng đâu thể trở về nhanh như thế được?
Trông Hạ Dục có vẻ cũng không hề hay biết, chẳng lẽ không phải vì chuyện hôm qua? Vậy rốt cuộc vợ chồng Đường Chử đang lo lắng chuyện gì?
“Bác Sĩ Phó.” Nhìn thấy anh, vợ chồng Đường Chử miễn cưỡng nở nụ cười: “Chào cậu.
Đường Đường sao rồi?”
Vẫn đang điều trị phục hồi.” Vừa nói, Phó Tuấn vừa đứng sang bên cạnh, để vợ chồng Đường Chử vào phòng.
Đường Đường ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn chén trà trong tay.
Cô hơi ngượng ngùng, cứ có cảm giác chuyện vừa rồi sẽ bị người khác phát hiện ra.
Vợ chồng Đường Chử nói vài câu qua loa với Đường Đường.
Sau đó, Đường Chử nói với Phó Tuấn: “Bác Sĩ Phó, tôi có mấy cậu muốn nói với cậu, cậu tới phòng làm việc của tôi một lát đi.”
Phó Tuấn khá ngạc nhiên, anh nhìn Đường Đường, Đường Đường cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn bố mình.
Cô cảm thấy lạ khi vợ chồng Đường Chử trở về đột ngột như thế, nhưng vì sao vừa về bọn họ đã vội vã tìm bác sĩ Phó để nói chuyện như thế?
Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Không phải là vì chuyện ngày hôm qua à? Phó Tuấn nhìn về phía Hạ Dục, nghĩ rằng có khi nào thằng nhóc này đã nói gì với vợ chồng Đường Chử không.
Cũng lắm thủ đoạn đó chứ!
“Bác Sĩ Phó?” Đường Chử lại hỏi một lần nữa: “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Có.” Phó Tuấn đồng ý: “Chúng ta tới phòng làm việc rồi nói.”
Điều khiến Phó Tuấn bất ngờ là sau khi vào phòng làm việc, vẻ mặt của Đường Chử thay đổi hẳn.
Ông ném một tấm chi phiếu cho anh, lạnh lùng nói: “Đây là khoản tiền khám bệnh còn lại, bác sĩ Phó, giao dịch của chúng ta kết thúc ở đây!”
Phó Tuấn ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Anh nhìn Đường Chử với vẻ khó tin: “Ông Đường, xin hỏi ý ông là sao?”
Đường Chử nhìn Phó Tuấn, khuôn mặt vô cảm, nói: “Bác sĩ Phó, cậu thừa hiểu ý tôi rồi mà.
Chúng tôi không cần cậu chữa bệnh cho Đường Đường nữa, cậu hãy nhận tiền rồi rời khỏi nhà họ Đường đi.”
Đúng là chuyện lạ, đang chữa bệnh yên ổn sao tự nhiên lại muốn kết thúc giao dịch? Nếu bệnh của Đường Đường chuyển biến xấu, hoặc là cảm thấy anh điều trị không có hiệu quả, không tin anh thì còn nghe được, nhưng rõ ràng bệnh của Đường Đường đang có chuyển biến tích cực, vì sao Đường Chử lại bảo anh đi?
Hơn nữa thái độ của Đường Chử...!thật sự không tốt chút nào.
Phó Tuấn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra là mình đắc tội với Đường Chử ở đâu.
Hôm qua còn nói chuyện tử tế với nhau, hôm nay đột nhiên trở mặt.
Đừng nói với anh vợ chồng Đường Chử vội vã trở về chỉ là vì nói chuyện này đấy nhé?
Thực sự khiến người ta khó hiểu.
Phó Tuấn nhìn tấm chi phiếu trong tay Đường Chử, thản nhiên nói: “Ông Đường, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý được không?”
Đường Chử nhíu mày: “Bác sĩ Phó, chuyện này còn cần giải thích nữa sao? Chúng tôi trả tiền chữa bệnh tại nhà cho anh, những chuyện khác không phải chuyện mà cậu nên quan tâm.”
Phó Tuấn hờ hững nói: “Ông Đường, ông nói vậy là sai rồi, Đường Đường là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với bệnh tình của cô ấy.
Hiện giờ cô ấy đang chuyển biến tốt dần lên, ngừng chữa trị thực sự là một hành động không khôn ngoan, trừ khi ông không muốn Đường Đường khỏi hẳn.”
Sắc mặt của Đường Chử hơi khó coi, một lát sau mới nói: “Chuyện đó không cần bác sĩ Phó lo, tôi sẽ tiếp tục mời bác sĩ điều trị cho Đường Đường.”
Phó Tuấn cười lạnh: “Ông Đường, nghe nói trước kia ông cũng từng dẫn Đường Đường đi khám không ít bác sĩ rồi, nhưng bệnh tình của cô ấy không hề tiến triển, tôi có lý do để hoài nghi về ông.
Ông thực sự không hy vọng chân Đường Đường khỏi hẳn sao? Hay là trước kia cũng như bây giờ, mỗi khi chân của Đường Đường có chuyển biến tốt là ông lại đổi bác sĩ?”
Sắc mặt của Đường Chử cũng thay đổi: “Phó Tuấn, cậu đừng có ăn nói quá đáng, cậu, cậu...!Thôi được, người thông minh không nói chuyện vòng vo, Phó Tuấn, cậu tới đây là vì mục đích gì, chúng ta đều biết rất rõ!”
Phó Tuấn lạnh lùng nhìn Đường Chử, trên môi hiện lên nụ cười trào phúng: “Tôi có mục đích gì? Ông Đường, ông nói xem, tôi có mục đích gì đây?”
Đường Chử cắn răng, nói: “Phó Tuấn, trong lòng chúng ta đều biết rõ chuyện năm đó, cho dù tôi có lỗi với cậu thì cũng không liên quan tới Đường Đường.
Con bé không biết gì hết, nó vô tội, cậu không thể bỏ qua cho nó được sao?”
Phó Tuấn cầm tấm chi phiếu trên bàn, phất qua trước mặt Đường Chử, cười lạnh: “Sao thế ông Đường, đây chính là lý do của ông à?”
Trên trán Đường Chử bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Phó Tuấn lại nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Đường Chử sầm mặt lại: “Phó Tuấn, có thù oán gì thì cậu cứ nhằm vào tôi là được, cậu ra tay với con gái tôi thì vui lắm sao?”
hó Tuấn nhìn tấm chi phiếu trong tay, rồi lại nhìn Đường Chử, ánh mắt thản nhiên, không nói rõ được là cảm giác gì, nhưng Đường Chử lại vô thức rùng mình một cái, lùi về sau hai bước: “Phó Tuấn, cậu, cậu đừng ép tôi!”
“Ra tay với con gái ông thì vui lắm sao?” Phó Tuấn cười, chậm rãi xé nát tấm chi phiếu: “Đường Chử, ông nói đúng rồi đó, ra tay với cô con gái bảo bối của ông thực sự khá là vui!”
Đường Chử hít sâu một hơi: “Được, được...!Cậu được lắm, quả nhiên tôi không đoán sai, cậu thực sự có ý đồ với Đường Đường!”
Phó Tuấn nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Vậy sao? Nhưng ông Đường này, thực sự là con gái ông vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, làm người ta rất thích...”
“Cậu, cậu...” Đường Chử tức đến mức cả người run lên: “Phó Tuấn, nếu cậu dám đụng tới Đường Đường, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”
Phó Tuấn cười lạnh: “Ông Đường, vậy thì phải xem thử ông có bản lĩnh ấy không đã!”
Sau khi nói ra câu ấy, Phó Tuấn rời khỏi phòng làm việc, không hề quay đầu lại.
Đường Chử phờ phạc ngồi xuống ghế, không khỏi đập vào mặt bàn, mắng một câu: “Tên Phó Tuấn chết tiệt đó! Có lý nào lại như thế!”
Một lát sau, bà Đường cũng tới phòng làm việc.
Nhìn thấy vợ mình, Đường Chử vội vàng đứng lên, hoi: “Đường Đường sao rồi? Bà đã nói với Đường Đường chưa?”
Bà Đường trợn mắt lườm Đường Chử, đột nhiên xông tới giảng cho ông một cái bạt tai, vừa khóc vừa mắng: “Cái đồ khốn kiếp! Ông có còn là người nữa không?! Ông nói đi, rốt cuộc ông đã tạo nghiệp gì vậy hả? Ông tạo nghiệp, vì sao lại để con gái tôi phải chịu báo ứng! Cái tên khốn kiếp, tất cả là tại ông, tất cả là tại ông cả đấy! Đường Đường biến thành như thế này đều là do ông hại!”
Sắc mặt của Đường Chử tái nhợt, không nói được một câu nào.
Bà Đường khóc nói: “Ông bảo tôi phải nói với Đường Đường thế nào đây? Tôi phải nói với con bé thế nào đây? Bao năm qua chân Đường Đường không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, bây giờ, bây giờ khó khăn lắm mới đỡ, có một tia hy vọng, ông...!ông lại muốn tự tay đánh tan hy vọng ấy...!Đường Chử, ông, ông muốn hại chết con gái mình ư...”
Càng nói, bà Đường càng kích động và đau lòng: “Nếu, nếu chân Đường Đường...!Nếu chân của Đường Đường không chữa khỏi được.”
Đường Chử chậm rãi đi tới bên cạnh bà Đường, đỡ lấy vai bà, an ủi: “Không đâu vợ à, chúng ta sẽ tìm được bác sĩ giỏi hơn...”
Bà Đường căm hận đẩy Đường Chử ra: “Ông nói thì đơn giản, mấy năm qua chúng ta đã tới bao nhiêu bệnh viện, khám bao nhiêu bác sĩ? Chân của Đường Đường thì sao, đã bao giờ có chuyển biến tích cực chưa? Nhiều năm thế rồi, Đường Đường không chờ nổi nữa, ông có biết không hả? Bây giờ có cơ hội để chữa khỏi, nhưng lại bởi vì...!Đường Chử, nếu không vì khi đó ông tạo nghiệp, Đường Đường có bị ông hại ra nông nỗi này không?”
Đường Chử cũng rất phiền lòng: “Cho dù bây giờ tôi bảo Phó Tuấn quay lại thì bà có yên tâm được không đây? Tôi bảo cậu ta quay lại, tiếp tục chữa trị cho Đường Đường, bà có yên tâm không hả? Ai biết cậu ta có nhân cơ hội trả thù hay không...!Tôi, tôi nào dám lấy hạnh phúc của Đường Đường ra đánh cược.”
Bà Đường giận quá hóa cười: “Ông không dám lấy hạnh phúc của Đường Đường ra đánh cược? Con bé còn hạnh phúc gì nữa? Tất cả hạnh phúc và hy vọng của nó đều bị ông hủy hoại hết rồi! Năm xưa tôi đúng là bị mù mới lấy ông! Ông còn muốn nói nói với Đường Đường thế nào nữa? Chuyện ông gây ra, vì sao tôi phải giải quyết giúp ông? Đường Chử, tự ông đi mà nói với Đường Đường, tôi cũng muốn xem thử ông sẽ ăn nói với con bé thế nào!”.