Kẻ bịt mặt đứng cạnh Phó Tuấn nhìn anh nhưng không nói gì, chỉ giữ khẩu súng trong tay lên.
Ý của hắn đã rõ lắm rồi, không muốn chết thì đừng nói nhiều.
Đường Đường núp đằng sau, sợ hãi túm chặt áo Phó Tuấn.
Phó Tuấn cũng rất lo lắng, chủ yếu là lo cho Đường Đường.
Mấy kẻ bịt mặt này không rõ lai lịch thế nào, cũng không biết mục đích của chúng là gì, trông không giống một vụ cướp bình thường, lẽ nào là...!bắt cóc?
Bắt cóc ai đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất là bắt cóc Đường Đường.
Anh và Hạ Dục đều là người tới từ vùng khác, bọn bắt cóc không thể biết tình hình gia đình bọn họ được, hơn nữa Đường Đường không chỉ là dân bản xứ, mà điều kiện gia đình còn rất tốt.
Rất có thể bọn bắt cóc đã theo dõi lâu rồi, chờ vợ chồng Đường Chử vắng mặt để bắt cóc Đường Đường.
Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện không có ai, cho dù bọn bắt cóc bắt bọn họ đi thì cũng không có ai biết.
Vả lại, cho dù biết thì chắc cũng vô dụng thôi, trông lũ bắt cóc này không phải dạng tử tế, ai biết bọn chúng có tùy tiện gϊếŧ người không.
Càng nghĩ, Phó Tuấn lại càng lo lắng.
Những kẻ bắt cóc như thế này đa phần là những kẻ liều mạng, lấy được tiền thì cũng có thể sẽ gϊếŧ con tin.
Đường Đường không đi lại được, muốn chạy trốn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, Phó Tuấn hỏi dò: “Cô ấy là bệnh nhân của tôi, không tiện đi lại, chi bằng để cô ấy ở lại đây được không?”
“Ở lại?” Tên cướp cười hê hê: “Ở lại rồi nhỡ nó bảo cảnh sát thì sao? Bố nó đi theo bọn tao!”
Lũ bắt cóc không đôi co với bọn họ, lôi bọn họ ra khỏi văn phòng, đi theo lối thoát hiểm xuống hầm đỗ xe.
Dọc đường đi, đúng như suy đoán của Phó Tuấn, bọn họ không gặp một ai cả.
Đến hầm đỗ xe, mấy tên bắt cóc trói tay bọn họ lại nhét bọn họ vào một chiếc xe MPV.
Phòng ngừa bọn họ chạy trốn, trong xe có hai tên ngồi đằng trước, ba tên ngồi đằng sau, Phó Tuấn, Đường Đường và Hạ Dục ngồi giữa, hơn nữa Đường Đường chỉ có thể ngồi trên đùi Phó Tuấn.
Thấy Đường Đường sợ đến mức mặt mày tái nhợt, nước mắt trào ra, anh nhỏ giọng an ủi cô: “Đường Đường đừng sợ, có anh ở đây rồi, không sao đâu.”
Trước khi lái xe, bọn bắt cóc bịt mắt ba người lại.
Bọn họ chỉ cảm nhận được rằng chiếc xe liên tục rẽ ngoặt, chạy một đoạn đường dài, khoảng một tiếng sau mới dừng lại.
Mấy tên bắt cóc tịch thu các thiết bị liên lạc trên người bọn họ, sau đó thô bạo đẩy bọn họ vào một căn nhà.
Không biết căn nhà này đã bỏ hoang bao lâu rồi, đi vào là ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Ba người bị bắt phải đi xuống cầu thang, đến khi vào hầm rồi mới được tháo bịt mắt ra.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn lắt léo, tia sáng nhập nhèm, bọn họ mất một lúc lâu mới quen dần.
Đây là một tầng hầm không lớn, lúc này ba người đang đứng giữa phòng.
Đằng trước có một cái bàn, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn bọn họ, đằng sau còn có một đám tay sai.
Phó Tuấn càng nhìn lại càng thấy nghi hoặc, không hiểu lũ bắt cóc này muốn làm gì.
Nếu là bắt cóc thì càng ít người sẽ càng bí ẩn, bọn chúng chuẩn bị nhiều người như thế làm gì? Phân công hợp tác với nhau à? Lẽ nào đây là một đường dây bắt cóc chuyên nghiệp?
Nhưng anh nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không giống những kẻ bắt cóc thông thường, ngược lại còn giống xã hội đen hơn.
Nhưng sao xã hội đen lại bắt cóc Đường Đường? Đã dính líu tới xã hội đen thì đa phần là có thù có oán, không thể có chuyện vô duyên vô cớ bắt cóc người ta được.
Lẽ nào Đường Chủ đắc tội bọn chúng trên phương diện kinh doanh?
Phó Tuấn còn đang phỏng đoán thì Hạ Dục đã hô lên thất thanh: “Phùng Thiên, là anh!”
Hạ Dục biết người đó à?
Phó Tuấn nghi ngờ, quay đầu nhìn Hạ Dục.
Người đàn ông ngồi đối diện âm trầm nói: “Chào ngài công tố viên.”
Hạ Dục sầm mặt, lạnh lùng nói: “Phùng Thiên, anh có ý gì đấy hả?”
Phùng Thiên khoanh tay, ngả người vào thành ghế, nở nụ cười âm hiểm: “Ngài công tố viên đoán xem.”
Hạ Dục nghiến răng, không trả lời hắn ta.
Chuyện này là sao? Lẽ nào mục đích của lũ bắt cóc này là Hạ Dục?
Phó Tuấn vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận: “Hạ Dục, rốt cuộc chuyện này là sao hả? Tốt nhất cậu hãy nói rõ ra cho tôi!”
Anh còn tưởng những kẻ này muốn bắt cóc Đường Đường, tống tiền vợ chồng Đường Chử, hóa ra là nhằm vào Hạ Dục!
Liên lụy anh đã đành, lại còn liên lụy cả Đường Đường nữa! Người của xã hội đen đều là những kẻ tàn ác, chuyện gì cũng có thể làm được, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết bọn chúng muốn làm gì, nhưng nếu không đạt được mục đích, rất có thể chúng sẽ gϊếŧ người bừa bãi.
Hạ Dục đanh mặt, không nói một lời.
Người tên là Phùng Thiên nhìn Hạ Dục, chậm rãi nói: “Công tố viên Hạ, chuyện mà tôi nói lần trước cậu suy xét sao rồi? Mấy ngày nữa xét xử, có cần tôi cho cậu thêm thời gian để từ từ cân nhắc không?”
Hạ Dục hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Phùng Thiên, gằn từng chữ một: “Phùng Thiên, anh có ý gì hả? Anh đang uy hϊếp tôi sao?”
“Uy hϊếp?” Phùng Thiên cười ha ha: “Ngài công tố viên nói quá lời rồi, sao tôi dám uy hϊếp cậu cơ chứ? Cậu là công tố viên cơ mà! Tôi chỉ muốn cậu suy xét thêm về đề nghị hợp tác của tôi lúc trước thôi, chuyện đó sẽ có lợi cho cả hai bên, cậu thấy có đúng không?”
Hạ Dục lạnh lùng nói: “Vậy thì anh đánh giá quá cao về tôi rồi, chuyện đó tôi không làm được.”
Phùng Thiên nở nụ cười: “Công tố viên Hạ, cậu biết nói đùa quá đấy.
Tôi biết rằng trên tòa án, quan tòa mới là người tuyên án, nhưng có một số thứ quan trọng, cảnh sát sẽ giao cho cậu trước mà, cậu nói xem có đúng không? Đối với cậu, đây chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Hạ Dục sầm mặt không nói gì.
Phó Tuấn đã hiểu ra rồi, tên Phùng Thiên này muốn giao dịch gì đó với Hạ Dục, hình như là vì vụ án mà mấy ngày nữa sẽ xét xử.
Anh có ấn tượng về vụ án ấy, bị cáo là trùm xã hội đen ở bản địa, cũng coi như một kẻ tội ác tày trời.
Lần này cảnh sát phải đi nằm vùng mới bắt quả tang được, còn thu thập được không ít chứng cứ.
Nếu tội danh được thành lập, chắc chắn tên trùm xã hội đen đó sẽ bị đưa lên ghế điện, tử hình là cái chắc.
Có nghĩa là lúc này cấp dưới của tên rác rưởi đó muốn nghĩ cách cứu hắn ra à?
Nếu thế thì phiền toái thật rồi.
Bọn chúng là những kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, bây giờ bắt cóc ba người họ tới đây, rất có thể chúng sẽ dùng tính mạng của anh và Đường Đường để uy hϊếp Hạ Dục, Hạ Dục sẽ rơi vào tình thế khó xử.
Anh ấy không đồng ý, đám người này sẽ gϊếŧ bọn họ, còn nếu đồng ý, rất có thể tên rác rưởi mắc tội ác tày trời trong trại tạm giam sẽ được phán vô tội.
Sắc mặt của Hạ Dục rất khó coi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phó Tuấn và Đường Đường, trong mắt toát lên vẻ lo âu, xem ra cũng nghĩ tới vấn đề này rồi.
Phùng Thiên lại mở miệng: “Ngài công tố viên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, hy vọng cậu đừng để tôi chờ quá lâu, nếu không tôi cũng không dám chắc là mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Dứt lời, Phùng Thiên nói với cấp dưới của mình: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài giải sầu, để ngài công tố viên có thời gian suy xét.”
Hạ Dục sa sầm mặt mày, không nói một câu nào.
Lúc đi tới bên cạnh Hạ Dục, Phùng Thiên nở một nụ cười ấm trầm, khiến người ta rùng mình.
Sau đó, hắn ta nhìn Đường Đường trong lòng Phó Tuấn, bước chân bỗng chững lại.
Phó Tuấn giật mình, ôm Đường Đường lùi về sau mấy bước, nhìn Phùng Thiên với vẻ mặt cảnh giác.
Phùng Thiên chép miệng thở dài: “Cô bé đáng yêu quá, tôi thật sự không nỡ ra tay.”
Nói đến đây, hắn dừng lại giây lát, sau đó lại nhìn Hạ Dục, cười một tiếng đầy ẩn ý, hỏi: “Cậu thì sao, ngài công tố viên?”
Ánh mắt âm trầm như rắn độc ấy khiến Đường Đường dựng hết tóc gáy, rồi lại sợ không dám khóc, chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng kìm nén, không dám phát ra một âm thanh nào.
Hạ Dục không thể kiềm chế cơn tức được nữa.
Anh ấy xông tới, túm cổ áo Phùng Thiên, quát lớn: “Nếu anh dám động tới Đường Đường, đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
“ồ.” Phùng Thiên cười khà khà: “Cô bé này tên là Đường Đường à? Cái tên ngọt quá, chậc chậc, lẽ nào đây là bảo bối của công tố viên Hạ? Ngài công tố viên, nếu thể thì tôi càng phải khuyên nhủ cậu rồi, cần gì phải cố chấp như thế, đúng không? Không cẩn thận là sẽ làm liên lụy tới bạn bè và người cậu thích...!không đáng chút nào cả.”
Phùng Thiên cười ha ha, dẫn đám tay sai ra khỏi hầm.
Phó Tuấn vội vàng buông Đường Đường xuống, cởi dây thừng buộc trên tay cô ra.
Làn da non mềm của cô bị sợi dây thừng thô ráp siết đỏ cả lên, Phó Tuấn thật sự rất đau lòng.
Đường Đường cũng không nhịn được nữa, nhào vào lòng anh khóc lớn tiếng.
Phó Tuấn vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, nhưng lúc này bọn họ đang ở dưới hầm, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay, bên ngoài còn có người canh chừng, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Với tình hình này, nếu Hạ Dục không đồng ý với điều kiện của lũ bắt cóc, chúng sẽ không thả bọn họ ra.
Tên Hạ Dục chết tiệt này, chọc vào những kẻ nào thể không biết! Thừa biết bên cạnh mình có những thành phần nguy hiểm như thế mà còn quấn lấy Đường Đường, cậu ta không biết như vậy sẽ mang tới nguy hiểm gì cho cô sao?
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Phó Tuấn ôm Đường Đường, nhỏ giọng an ủi cô, không để ý tới Hạ Dục ở bên cạnh.
Thấy Đường Đường như vậy, Hạ Dục cũng rất khó chịu.
Anh ấy đấm mạnh vào tường: “Lũ khốn!”
Phó Tuấn lẳng lặng nhìn anh ấy, hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
Hạ Dục hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi biết anh đang nghĩ gì...!Hơn nữa tôi còn biết rõ thủ đoạn của những kẻ đó hơn anh, cho dù bây giờ tôi đồng ý, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho anh và Đường Đường, ít nhất cũng phải đợi đến khi tên khốn kia được phán vô tội mới thả hai người đi khỏi đây...”.