Chương 17
Băn khoăn
« Giang Dụ Tiệp, muốn ngủ thì về phòng mà ngủ. » – Tử Giác có phần thiếu kiên nhẫn đẩy đẩy người đang ngồi trên salon trước TV, gật đầu liên tiếp như gõ mõ.
« Hả? » – cậu chàng đột nhiên bị gọi hốt hoảng ngẩng đầu, vẫn mơ màng chưa hiểu lắm tình trạng của mình.
Thỏ Trắng đang ngủ đến mê man, đột nhiên bị đánh thức vẻ mặt cậu ta ngái ngủ ngơ ngơ ngác ngác, chẳng hiểu sao thần thái ấy của cậu ta lại khiến Tử Giác trống ngực tăng tốc vùn vụt.
« Muốn ngủ quay về phòng mà ngủ. »
« Ơ... » – Dụ Tiệp đưa tay lên xem đồng hồ, ngáp ngắn ngáp dài: « Nhưng mình đang đợi xem chương trình Discovery lúc 12h30p, nửa tiếng nữa là đến rồi. »
Tử Giác lườm một cái đầy coi thường. Bỏ lỡ thì chết ai? Rõ ràng buồn ngủ đến rũ mắt mà còn cố.
« Cậu ngồi đó ngủ gà ngủ gật còn cãi. »
« Có tí xíu... nhưng mà bây giờ tỉnh táo rồi. » – Giang Dụ Tiệp cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, nặn ra nụ cười méo mó: « Tiểu Giác muốn ngủ cứ đi ngủ trước đi, mình chờ xem xong sẽ tắt đèn. »
« Tôi không định ngủ. » – Tạ Tử Giác hơi ngập ngừng: « Ngày mai, tôi không có tiết. »
Dự định xem TV một chút, cậu tính sẽ đi ngủ muộn, không nghĩ Dụ Tiệp cũng vậy. Hôm nay cậu thức chỉ vì không muốn ngủ sớm chứ không đặc biệt chờ đợi chương trình gì, nếu có ngồi xem cùng Dụ Tiệp cũng không sao. Có điều cậu không sao tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đang bị Dụ Tiệp chiếm tới quá nửa kia được...
Tim cứ đập bùm bụp, hình như lại mới tăng thêm vài nhịp.
« Ừ!!! » – dường như hiểu ý tứ của câu 'ngày mai không có tiết', Dụ Tiệp ngồi sát về một phía tay ghế, nhường cho Tử Giác một chỗ ngồi rộng rãi hơn. Cậu ta ngáp một cái cực lớn, xoa xoa hai tròng mắt cố gắng đánh thức chính mình. Hết xoa mắt trái lại dụi mắt phải...
« Này, không được làm thế! » – Tử Giác nhịn không được giật lấy cánh tay đang tự ngược đãi đôi mắt.
'Ơ' một tiếng, Dụ Tiệp ngơ ngác nhìn Tử Giác, không hiểu tại sao người ta lại ngăn tay mình? Cũng lại bởi vì vẫn chưa tỉnh hẳn cho nên ánh mắt vẫn mơ hồ.
Vài giây không tiếng động.
Cảm thấy hình như lại rơi vào màn sương xấu hổ, Tử Giác vội vàng buông tay. Cậu lại suy nghĩ xa xôi nữa rồi.
« Đừng có dụi mắt nhiều, làm thế sẽ khiến mắt bị đau. » – nhịp tim lại dồn dập, cậu cố gắng lắm mới gian nan thốt được vài từ, rồi không biết nên nói tiếp như thế nào.
« Hử... » – ngược lại, Giang Dụ Tiệp ậm ừ vài tiếng, buông tay. Mỗi lần được Tiểu Giác quan tâm, rất vui vẻ.
« Không phải Tiểu Giác muốn xem TV à? » – thấy người đứng trước mặt mình vẫn chưa ngồi xuống, Dụ Tiệp mơ màng hỏi.
«Ừ... » – do dự...
Giang Dụ Tiệp cười cười nhìn rồi kéo tay cậu ngồi xuống. Lại còn đặt điều khiển TV vào tay cậu: « Cho cậu xem. »
Sau đó tựa đầu lên vai cậu, dường như muốn tiếp tục ngủ.
« Này ! » – Tạ Tử Giác gượng gạo dịch người, hạ vai xuống thấp hơn nhưng không dám đẩy 'dây leo' trên người ra. Từ khi nào Tử Giác lại trở nên cẩn thận, chú ý đến mức này, tất cả là nhờ cái hôn nhẹ hôm trước tặng cho.
***
Nếu chiểu theo chiều hướng tốt đẹp khi ấy, lẽ ra đã phải có một nụ hôn đẹp long lanh, lãng mạn điển hình mới đúng. Đáng tiếc, giây tiếp theo lập tức tình huống trở thành vui quá hóa buồn.
Khi Dụ Tiệp cúi xuống hôn đột ngột khiến Tử Giác giật mình, theo phản xạ đẩy con sói đội lốt thỏ trước mặt mình bắn ra xa. Giang Dụ Tiệp ngã bịch xuống đất, đầu đụng vào cạnh salon 'bụp' một tiếng thật to, sao vàng bay quanh đầu, tai ong ong. Tử Giác sợ đến quên mất đó chính là kẻ phút trước còn định sàm sỡ mình, lập tức kéo lên, xoa xoa đầu kiểm tra thì đã thấy đầu người ta u lên một cục tướng.
Thực sự rất to, hơn nữa sau mười mấy giây gọi cậu ta vẫn đờ đẫn, không phản ứng, chỉ thừ người nhìn khiến tim Tử Giác muốn đóng băng. Mặc dù sau đó thêm chục giây nữa Dụ Tiệp cố nhịn đau mà cười, bảo rằng không việc gì, thật may đầu không bị chảy máu, nhưng Tử Giác rất áy náy, lại còn lo lắng: « Đôi khi không chảy máu còn nguy hiểm hơn nhiều. »
Dụ Tiệp không còn cách nào khác là hết lời an ủi Tử Giác, mà xét ra, nếu nói lỗi hẳn phải là lỗi của mình vì ngay từ đầu là Dụ Tiệp sai trước.
Tóm lại, nụ hôn đáng ra ngọt ngào lại tiến triển thành một trận hỗn loạn. Một người liên tiếp xin lỗi còn người kia cuống quýt an ủi. Tận cho đến hôm qua, Tạ Tử Giác mới nhớ tới nguyên nhân của vấn đề. Vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu không có cách nào đối diện với người ta. Còn Giang Dụ Tiệp trước sau như một, vẫn thoải mái cười cười, nói nói những câu đầy ẩn ý trêu chọc, vẫn khiến trái tim cậu đột nhiên hoạt động mất kiểm soát...
***
Tâm cảnh chuyển biết rồi, không hiểu sao, so với ngày xưa càng khó đối mặt với Thỏ hơn.
Tạ Tử Giác càng lúc càng mất tự nhiên, ngay chính cậu cũng cảm thấy chịu không nổi. Cậu cũng muốn nói chuyện cùng người ta thoải mái, cũng muốn thỉnh thoảng nói vài câu mập mờ đáp trả Dụ Tiệp, thử nhìn xem cái kẻ da mặt dày kia có lúc nào biết đỏ mặt hay không. Chỉ có điều, không có cách nào. Cậu kiểu gì cũng mất tự nhiên, không biết phải mở miệng nói câu đùa giỡn như thế nào mới đúng, không biết làm sao đáp trả mấy câu đầy ẩn ý của Dụ Tiệp, ngay cả phải lấy thái độ nào để đối diện với tình cảm chân thành mình dành cho người ta cậu cũng không biết.
Đáng ghét... Nhịn không được đành trừng mắt liếc cái kẻ đang thoải mái dựa vào người mình ngủ ngon lành: Đều là vì cậu ta!
Rất muốn đẩy Dụ Tiệp ra nhưng lại không dám. Hậu quả mấy hôm trước vẫn còn khiến cậu hãi hùng, đụng vào đầu là chuyện cực kì nghiêm trọng cho nên càng không dám tùy tiện đẩy Thỏ nữa.
« Giang Dụ Tiệp... » – nhẹ nhàng di chuyển bả vai, y như rằng Thỏ hốt hoảng mở mắt.
« Ụi!!! Đã đến giờ rồi à? »
« Không phải. » – nghiến răng: « Cậu có định đi ngủ không hả? »
« Mình phải đợi chương trình lúc 12 rưỡi mà. »
Cậu ta vẫn thản nhiên dựa vào vai Tử Giác, chỉ hơi ngẩng lên đáp lời khi nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt người bên cạnh. Nhìn thấy tai Tử Giác đỏ ửng, Dụ Tiệp cũng tỉnh dần.
Tử Giác làm bộ như không hề cảm thấy hơi ấm đang phả vào mặt...: « Cậu chờ kiểu này là muốn vừa xem vừa ngủ hả? » – đã buồn ngủ đến độ này còn không chịu đi ngủ? Bớt xem một chương trình thì chết ai?
« Tẹo nữa là mình tỉnh ngay thôi. » – thực ra giờ cũng tính là tỉnh rồi, Tử Giác tai đỏ hồng nhìn thật đáng yêu.
« Gần đây cậu đang làm cái gì? »
Mặc dù Dụ Tiệp luôn thu xếp để về đúng giờ với Tử Giác nhưng cậu ta thường ngủ rất muộn, có khi nửa đêm Tử Giác dậy lấy cốc nước hoặc đi W.C vẫn thấy phòng bên cạnh sáng đèn.
« Học bài thôi. Có rất nhiều sách cần phải đọc. », không nhịn được mà ngáp một cái thật to, tất cả cũng do cậu ta tham lam đăng ký học quá nhiều lớp.
« Phải đọc đến khuya như vậy hả? », làm gì mà lần mò đến tận bốn năm giờ sáng nữa? Sinh viên như Thỏ đúng là quá quý hiếm.
« Ừ, có nhiều môn đòi hỏi cao, tài liệu đọc hai ba lần mới hiểu. Còn phải lập đề cương luận văn... », do đam mê mà chọn quá nhiều môn ngoại khoá, lại còn đặt nhiều tạp chí tài liệu đọc thêm, bất kì điểm nào cũng muốn xem và hiểu kĩ càng cho nên mặc dù ngày nào cũng học đến khuya Dụ Tiệp cũng không thấy ngại.
« Cậu học quá khuya đấy. » – phụ bạc sức khỏe, tự mình ruồng rẫy bản thân, thật sự là... Tử Giác vừa xót xa, vừa bực mình vì cậu ta không biết bảo vệ sức khỏe.
Giang Dụ Tiệp khóe miệng mim cười, càng hướng người bên cạnh dựa sát vào.
« Này... » – tai cậu lại nóng thêm, « ...trời đang nóng lắm đấy! »
« Tiểu Giác... » – Thỏ đem mặt cọ cọ vào vai cậu: « Cục u trên đầu hình như hết đau rồi ý. »
Lại chỉ vào nơi mấy ngày trước bị ngã. Tạ Tử Giác ngẩn ra, tay vô thức đưa ra xoa, cảm nhận rõ ràng một vết sưng thũng ở đó. Nhất định rất đau, nhưng chưa từng thấy cậu ta oán thán một câu, cũng chưa một lần trách cậu. (tự làm tự chịu còn dám kêu sao =)))
Ngực lại nhói đau. Ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên vết thương tổn kia, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, dường như hy vọng làm như thế có thể giảm bớt đau đớn.
Động tác ấy làm Dụ Tiệp rất dễ chịu, thoải mái ậm ừ một tiếng, càng dụi dụi sát vào người bên cạnh.
Phải vài giây sau Tử Giác mới sực tỉnh hiểu được cái tên kia lại giở thói được voi đòi tiên, được đằng chân lân đằng đầu mà dựa sát vào mình, một tay còn vòng ra sau lưng khoác lên vai, đúng là kiểu dán sát không khác gì băng dính.
Trống ngực lại tăng, vấn đề là cậu không làm sao mở miệng quát Thỏ, thực ra có nói cũng như không. Cậu không thích tiếp xúc gần gũi với người khác giống thế này, tuy nhiên nếu đối phương là Giang Dụ Tiệp... Thực sự không hề ghét, chỉ là nhịp tim cứ ngày một gia tốc, không sao kiểm soát nổi.
Bỏ qua. Quyết định mặc kệ, dựa chán đến lúc mỏi cậu ta khác phải buông.
Lặng yên xoa xoa chỗ đau trên đầu Dụ Tiệp, Tử Giác giả vờ như không biết hành động mờ ám của cậu ta mà bắt đầu cầm điều khiển chỉnh tới chỉnh lui.
Qua một lúc, cánh tay Dụ Tiệp khoác lên vai cậu dần dần buông lỏng, rơi xuống ngang hông. Vị trí này, trời, còn nguy hiểm hơn trước nha. Đúng vị trí nhạy cảm mà như có như không đụng chạm thế này, Tử Giác vô thức rụt người lại. Người bên cạnh đương nhiên ngủ say tít, không hề hay biết, cậu tức giận nhưng lại không nỡ đánh thức chỉ đành « Hừ! » một tiếng, ra sức bấm bấm điều khiển. Đổi qua đổi lại nhưng tâm trí không sao tập trung vào màn hình trước mắt.
Tử Giác cũng quên mất phải đánh thức Dụ Tiệp dậy xem Discovery, đợi đến khi cậu buồn ngủ quá đành phải lay tỉnh người bên cạnh thì lãnh một tiếng kêu thảm thiết. Nhìn thấy Thỏ cuống cuồng cậu có cảm giác thú vị hệt như xem hài kịch.
« Tiểu Giác, vì sao cậu lại không gọi mình? »
« Tôi làm sao biết cậu ngủ giỏi như heo vậy. »
« Là vì tựa vào cậu rất thoải mái mà. »
« Ngu ngốc! Hừ! »
Có ai đó một bên tai lại bắt đầu đỏ.
***
Vì tai nạn ngoài ý muốn đó nên đối với trò ăn đậu hũ của Dụ Tiệp, Tử Giác chung quy cũng không dám manh động kháng cự lại. Được voi đòi tiên vốn là bản chất của phần đông, Giang Dụ Tiệp cũng không ngoại lệ. Từ những tiếp xúc vô tình hàng ngày đã tiến thành ôm thân mật.
Kỳ thật mấy cử chỉ hành động này của Thỏ vốn là những điều Tử Giác cấm kị. Y theo tính cách của cậu hẳn sẽ là một hồi giông bão nổi lên. Có điều gần đây cậu lại không thấy khó chịu chút nào, đúng ra là cậu cam chịu. Yên lặng tiếp nhận, không phản ứng chống đối nhưng cũng không hồi đáp.
Dần dần, cảm giác hai người thực sự như đôi tình nhân đang sống chung vậy. Thường thường là Giang Dụ Tiệp cười cười sát lại gần, sau đó ôm, ghé vào tai nói những câu ngọt ngào, nhìn người ta đỏ mặt mắng mắng lại mình. Tử Giác sẽ phát hồng từ mặt đến tai, nghiêm mặt thoáng tỏ ý chống cự, sau đó lộ ra vẻ vừa ngượng vừa bất đắc dĩ nhưng không giãy thoát ra... Mập mờ đến cực giới, tuy nhiên ẩn giấu phía dưới là sự lo sợ bất an.
Không khí mặc dù tốt nhưng sự tình không rõ ràng luôn làm lòng người không yên.
Chẳng ai thích sống trong trạng thái trắng đen bất định, hành động trước mắt rõ ràng nhưng cảm giác lại không chắc chắn. Lo lắng bất an theo thời gian tích tụ ngày một nhiều, sắp đến lúc Dụ Tiệp không làm sao chịu đựng nổi. Có điều không chịu được thì phải làm gì? Cậu ta chẳng có thể làm gì khác hơn là cứ để cuộc sống trôi.
Tạ Tử Giác chỉ yên lặng tiếp nhận, thoạt nhìn tựa hồ không ghét nhưng cũng chẳng đồng ý, cách ứng xử như vậy khiến Giang Dụ Tiệp bất an đến cực điểm.
Cậu đối với mình cũng là có tình cảm đúng không? Là có hay không? Hy vọng rằng mình sẽ không thất bại...
Không dám mở miệng đặt câu hỏi. Tạ Tử Giác ghét nhất bị tra hỏi bức bách rồi nổi nóng lên, đó không phải chuyện tốt. Nhưng nếu không hỏi, trong lòng bất ổn, nôn nóng bao phủ ngày đêm.
Giang Dụ Tiệp xuống xe bus, thong thả quay về phòng trọ, trong đầu óc chỉ toàn nghĩ về Tạ Tử Giác.
Dạo này cậu không thường chạy xe máy, đi học thường đi xe bus hoặc xe điện. Như thế trên đường đi có thể tranh thủ thời gian đọc sách, thêm chữ nào hay chữ nấy. Lúc trước Tử Giác nghe Thỏ nói như vậy mắt mở to, tràn đầy ngưỡng mộ, toát lên vẻ 'Đúng là học sinh ngoan có khác, quả nhiên là tận dụng thời gian hoàn hảo'... khiến cho mỗi lần nhớ lại, Dụ Tiệp không khỏi cười tủm tỉm, kiểu mặt đấy của Tiểu Giác thật quá đáng yêu.
Đi tới gần nhà cậu nghe thấy giọng một cậu con trai đang gào toáng lên: « Tạ Tử Giác! Tạ Đại Ca! Tạ Tử Giác! Tạ .... » liên thanh không ngừng.
Đã xảy ra chuyện gì? Giang Dụ Tiệp kinh ngạc nhìn kẻ lạ mặt đang đứng trước mắt, không biết phải làm thế nào.
« Ui! Này! » – người kia xoay người nhìn vẻ mặt của cậu, cười bắt chuyện.
Mặc dù ngần ngừ nhưng cậu vẫn lễ phép đáp lại: « Chào cậu. »
Gia giáo lễ phép như thế là sản phẩm của 'thầy' Tử Giác. Nếu trước kia cậu đối với việc người lạ bắt chuyện mặc dù cũng vẫn tươi tỉnh nhưng cũng chỉ cười, gật đầu đáp lại rồi bỏ đi. Từ khi biết Tử Giác, bị cậu ta cằn nhằn mấy lần: « Người khác nói với mình cái gì mình phải đáp lời, cười cười là kiểu cách gì chứ, nhớ chưa? » – mặc dù không hiểu nhiều lắm nhưng cậu không dám trái lời. Tới khi nhập học rồi được bạn bè thầy cô trong khoa đều khen « lễ phép, biết ứng xử » cậu mới hiểu đó đúng là quy tắc giao tiếp cơ bản.
« Xin hỏi, ở đây có ai tên Tạ Tử Giác không bạn? »
Người xa lạ cười vui vẻ quay sang hỏi Dụ Tiệp. Tử tế, lịch thiệp, không có gì đáng ngại – Dụ Tiệp thầm đánh giá – nhưng Tử Giác ở chính xác tầng mấy còn không biết, chắc không phải người thân quen, liệu có nên nói cho cậu ta biết hay không?
Nếu đáp: « Việc gì! Làm cái gì mà gọi toáng lên vậy, cậu là ai? » – có đủ lịch sự không?
Còn đang do dự tính toán trả lời thế nào thì người kia đã nhảy chồm lên, chạy ào về phía trước:
« Ôi, Tạ đại ca! » – vẻ mặt cực kì phấn khích ôm lấy Tử Giác. Ôm rất chặt. Khiến cho cả hai người sững sờ.
Tử Giác là đột nhiên bị ôm, vạn phần kinh ngạc. Người kia, Dụ Tiệp thì trong lòng kêu gào: « Buông tay ngay cho tôi! »
Người lạ hóa ra là bạn từ thủa còn thơ của Tử Giác. Ngày xưa là bạn khá thân, đến quốc trung gia đình chuyển qua định cư tại Mỹ nên mất liên lạc. Lần này trở về Đài Loan, vì đi tìm bạn nên mới đến Đài Bắc theo lời hướng dẫn của mẹ Tử Giác, có điều không nhớ rõ số phòng, gọi di động cũng không được nên đành đứng dưới sân gọi to tên bạn.
Tạ Tử Giác đối với cái ôm đột ngột nọ không hề phản đối, mặc kệ tên kia tha hồ ôm phải ôm trái, bá vai bá cổ. Lại còn vui vẻ quay sang giới thiệu với Dụ Tiệp đây là A Hoành, sau đó kéo bạn về phòng riêng tâm sự thật lâu và giữ gã ở lại qua đêm.
Giang Dụ Tiệp đứng bên nghe hai người nói chuyện, dùng toàn tiếng địa phương, thậm chí thỉnh thoảng Tử Giác còn đệm vài câu tiếng lóng của đám sinh viên. Đột nhiên phát hiện ra Tiểu Giác chưa từng sử dụng tiếng địa phương với mình, đương nhiên càng không có nói đệm. Có lẽ đây mới là 'đùa giỡn thân mật' giữa hai người bạn thân, mối quan hệ như thế làm Thỏ ghen tị, khiến cho tâm tình mẫn cảm của cậu ta phát hiện ra sự thật: 'Tử Giác chưa bao giờ dùng phương thức thân thiết để giao tiếp với mình, luôn dùng ngôn ngữ phổ thông'. Cho nên khi Tạ Tử Giác cùng A Hoành dùng tiếng lóng, thổ ngữ nói chuyện nhìn thân mật tựa như hai đứa trẻ con, Giang Dụ Tiệp nhịn không được nghĩ đến: Mình thì sao? Trong lòng Tử Giác mình có vị trí như thế nào? Chỉ là một đứa em yếu đuối cần chăm sóc dạy dỗ chu đáo chăng?
Mà tên A Hoành này cũng kì lạ, nói quốc ngữ còn lơ lớ vừa nghe đã biết sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng nói thổ ngữ lại lưu loát vô cùng, không lẽ ở nước ngoài hắn gặp được đồng hương, ngày ngày rèn luyện nói tiếng địa phương?
Bị ghen tuông làm mờ mắt, Thỏ cứ như thế đem A Hoành bôi bác trong lòng vạn lần.
A Hoàng ở lại chơi ba ngày, hai ngày đầu Tiểu Giác của Thỏ đột nhiên biến thành người khác. Hết đưa tên kia đi thăm thú xung quanh, về đến nhà cũng là trò chuyện không ngừng. Thỏ nhẫn, nhẫn, nhẫn a. Nhẫn từ chuyện tên xấu xa kia thỉnh thoảng lại phấn khích ôm lấy Tử Giác, nhẫn cả những khi gã dám ngồi dựa vào Tử Giác nói chuyện. Phải nhẫn nại, mặt không đổi sắc bởi Thỏ còn muốn giữ thể diện cho Tiểu Giác.
Nhất định phải tựa vào người ta mới có thể chuyện trò sao? Tiểu Giác có vô số bạn bè cũng chẳng có ai giống cái gã này, hơi một tẹo lại động tay động chân. Vài lần Giang Dụ Tiệp thiếu chút nữa mù quáng mà xông lên tách hai người họ ra.
May mắn làm sao Thỏ không thật sự mất khống chế trước khi cái bóng đèn kia rời đi. Cậu nhịn mất ba ngày. Người trong lòng bị kẻ khác ôm ôm ấp ấp mà chỉ có thể hậm hực tức tối, bực bội tích lũy những ba ngày...
Sau khi vị khách kia đi Dụ Tiệp cùng Tử Giác thu dọn phòng khách, kê lại bàn trà, ghế salon vốn được dùng làm giường ngủ tạm cho khách về vị trí cũ. Thỏ len lén liếc mắt nhìn Tử Giác một cái, âm thầm thở hắt một hơi, cục nghẹn nơi yếu hầu mới dần tiêu đi.
Đúng ra anh bạn kia vốn là người vui tính lại lễ phép, điều duy nhất đáng ghét là cứ thích ôm chặt người khác mỗi khi phấn khích. Ôm cũng chẳng sao, coi như một cách bộc lộ cảm xúc đi, nhưng đối tượng lại là Tiểu Giác – người Dụ Tiệp thích cho nên bảo sao cậu ta có hảo cảm với gã được. Ngoài ra, tần suất kích động của gã hơi nhiều nha.
Còn Tử Giác, tại sao khi tên kia ôm không hề phản ứng còn mình ôm lại bị đẩy ra, còn bày ra khuôn mặt khó chịu nữa? – so sánh xong trong lòng không tránh khỏi buồn bực.
Không phải, là rất rất buồn bực.
« Xong, cảm ơn! Phiền cậu rồi. »
Sau khi kê dọn lại phòng đâu vào đấy, Tử Giác thoải mái thở phù phù, quay sang người vẫn giúp mình nói cảm ơn. Cũng thật ngại với Dụ Tiệp quá, A Hoành đến đây ở ba ngày cũng phiền toái đến sinh hoạt của cậu ta nhiều.
Dụ Tiệp liếc nhìn Tử Giác, cảm thấy tâm tình rơi xuống đáy vực.
« Sao vậy? Có chuyện gì thế? »
Dụ Tiệp lắc đầu, không đáp.
« Cậu bị làm sao vậy? » – Tạ Tử Giác bước đến gần, đứng trước mặt cậu ta, trong lòng nghĩ nghĩ xem bạn mình có phải bị ốm, sao lại mệt mỏi như vậy?
« Tiểu Giác... »
« Ừ? »
« ...không có gì! »
« Cậu rốt cuộc bị làm sao? » – Tử Giác sờ sờ đầu Thỏ. Mát lạnh, hơn nữa mùa hè, không hề nóng chút nào. Vì hành động của cậu mà Dụ Tiệp run lên, lập tức không kìm được chạy tới ôm lấy Tử Giác.
« Này!!! »
Cảm giác được người ta lại đẩy mình ra, Dụ Tiệp càng buồn. Lại xiết mạnh hơn, vùi đầu vào hõm vai Tử Giác.
« Rốt cuộc cậu bị cái quỷ gì thế? » – Tử Giác không hiểu Thỏ bị làm sao lại phát bệnh 'đòi ôm', theo phản xạ muốn đẩy ra.
« Tiểu Giác~ » – âm thanh rầu rĩ của Giang Dụ Tiệp truyền đến: « Mình thực sự rất rất thích cậu. »
Tử Giác ngẩn người ra, động tác dừng lại.
« Mình thực sự rất thích cậu. » – Dụ Tiệp nặng nề nhắc lại lần nữa.
Tử Giác không biết nói thế nào cho phải, im lặng.
« Tại sao lại không thích mình ôm? » – Giang Dụ Tiệp lẩm bẩm tự nói.
Tôi, tôi nào có? – thiếu chút nữa Tử Giác buột miệng trả lời.
« Cậu ấy ôm cậu chưa từng phản kháng, mình ôm cậu lại đẩy ra và còn khó chịu nữa. » – giọng Dụ Tiệp đầy tủi thân.
Cái gì? Kì quái! Còn nữa, cậu ấy là ai? – Tử Giác bĩu môi sau đó lại nghĩ đến 'cậu ấy' ở đây có thể chỉ A Hoành vừa mới đến chơi mấy hôm, nhịp tim lại tăng lên,
Đồ ngốc, A Hoành là bạn, quan hệ chỉ là bạn bè đơn thuần đương nhiên bị người này ôm sẽ chẳng có cảm giác gì, cùng làm là giật mình thôi. Còn Giang Dụ Tiệp, cứ mở miệng là nói 'mình thích cậu', mà cậu cũng có tình cảm đặc biệt với Thỏ... xét kiểu gì hai người cũng không thể giống bạn bè bình thường.
A Hoành ôm đương nhiên sẽ không làm cậu ngượng như bị Dụ Tiệp chạm vào – những câu như thế này Tử Giác chắc chắn không có khả năng nói ra miệng. Tim đập như trống trận, trong lòng cậu âm thầm mắng Thỏ là đồ đần, đồ ngốc trăm triệu lần nhưng mà vẫn không thốt lên lời.
Giang Dụ Tiệp lại hoàn toàn không hiểu tâm tình đối phương chỉ biết ôm chặt, mặt cọ cọ lên mặt người ta. Kề sát vào tai mà liên tục hỏi: « Tại sao? Tại sao? »
Hơi thở cứ như thể thổi vào tai Tử Giác, cảm giác tê tê ngưa ngứa làm cậu không nhịn được lui người. Động tác này lại khiến Dụ Tiệp hiểu lầm Tiểu Giác lại trốn tránh mình.
Liên tiếp mấy ngày nghĩ quanh quẩn, lo lắng tích tụ dường như đạt tới giới hạn khó chịu đựng nổi khiến Dụ Tiệp gần như mất khống chế. Cậu ta buông Tạ Tử Giác, đem trán mình đụng nhẹ vào trán đối phương:
« Mình thật sự không biết phải làm sao bây giờ? » – Giang Dụ Tiệp hốt hoảng buột miệng: « Mình thực sự rất thích cậu, thật sự rất thích rất thích. Cậu nói xem mình phải làm gì? Mình không biết phải tiếp tục như thế nào! Rút cục cậu có thích mình hay không? Nếu thích, theo cá tính của cậu khi mình ôm chắc chắn sẽ không đẩy ra phải không? Hay là vì cậu ghét mình nhưng ngại không nói? Không thích cứ nói thẳng mà, chẳng sao hết, mình có thể thu tay lại! Mình không muốn bị cậu ghét bỏ. Mình rốt cuộc phải... »
« Cậu tỉnh lại cho tôi! » – Tạ Tử Giác đột nhiên cắt đứt tràng lẩm bẩm giống như đang bị tự kỷ của Dụ Tiệp. Câu nói: « Mình không biết phải tiếp tục như thế nào... » làm Tử Giác kinh hãi. Đột nhiên có điểm sợ hãi khó hiểu.
Nhìn người đứng trước mặt đang ôm chặt mình, vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa bất lực...
Vốn do mình bức người ta đến nỗi này sao?
Tử Giác cảm thấy mình không biết phải làm sao. Không biết nên hay không nên nói điều gì, chỉ có thể buột miệng quát loạn.
Đầu óc Giang Dụ Tiệp lúc này sớm đã u mê hỗn loạn. Bị ghen tị, nông nóng, bất an, đau lòng... chừng ấy tâm tình đan cài xoắn lại thành một mối trong người. Phát tiết tâm tình vài tiếng lại bị quát nạt, suy nghĩ trong chớp mắt trống rỗng.
Phòng thủ không bằng tấn công, Dụ Tiệp đột nhiên xiết chặt vòng hay hung hăng hôn Tử Giác.
Cuống quýt, mạnh mẽ mà lại như bộc phát tâm tình, hoặc như là muốn đòi đối phương một cái gì đó cho nên không một chút dịu dàng, cuồng nộ lại như cướp đoạt. Môi áp mạnh lên môi đối phương, theo bản năng mút chặt, đầu lưỡi tùy tiện xâm nhập.
Tạ Tử Giác ngây ngẩn, căn bản không dám nghĩ người này dám làm thế. Ý thức được bản thân đang bị xâm phạm, theo phản xạ cậu giơ tay lên đẩy người đối diện ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh lần trước cũng vì giật mình đẩy Dụ Tiệp dẫn đến kết quả đầu cậu ta u lên một cục.
Bởi thế chần chờ, tay vẫn đặt trên vai đối phương.
Đầu lưỡi Giang Dụ Tiệp khẽ quét qua khiến cho cậu nhẹ nhàng run rẩy.
Có đáng đẩy ra không? So với tình cảm của bản thân lúc này, hiển nhiên cậu không thể trả lời ngay lập tức. Cậu nhận ra bản thân với Dụ Tiệp cũng mang một loại tình cảm khác với tình bạn thông thường, nhưng liệu nó có đủ để đáp lại tình cảm Dụ Tiệp trao cho cậu hay không? Sự nhiệt tình, sự cố chấp và cả tình cảm Dụ Tiệp dành cho cậu quá nhiều, làm sao cậu có thể đủ tự tin khẳng định chắc chắn rằng mình sẽ không làm Dụ Tiệp thất vọng.
« Mình không biết phải làm sao bây giờ. » – Câu nói Dụ Tiệp vừa thầm thì bên tai lại vang lên. Một sự bất an khó hiểu gờn gợn trong lòng cậu. Cậu ấy sẽ từ bỏ sao?
Tử Giác đột nhiên nhận ra, thực ra bây giờ cậu không đẩy ra không phải vì tai nạn lần trước mà là sâu thẳm trong tim cậu chưa từng nghĩ đến thoát khỏi người ta. Ở khía cạnh nào đó, hậu quả tai nạn lần trước cũng chỉ là một cái cớ cậu tự thôi miên mình mà thôi.
Cho nên cánh tay đặt trên vai Dụ Tiệp vốn là muốn đẩy ra lại bỗng nhiên buông xuống.
Giang Dụ Tiệp khe khẽ cắn môi dưới Tử Giác, sau đó đầu lưỡi cuốn lên, càn quét, tựa hồ ép đối phương hoặc phải đáp lại hoặc dứt khoát trực tiếp đánh cho cậu một trận quên tất cả luôn cho rồi.
Mặc dù Dụ Tiệp vốn chẳng có kinh nghiệm, lại mạnh mẽ vội vàng áp đến, không biết khống chế nhưng xúc cảm từ tiếp xúc môi lưỡi lại thật đặc biệt, kì lạ và xốn xang lắm...
Những gì là nên hay không nên, có thể hay không thể, hậu quả hay kết quả... toàn bộ đều bay lên chín tầng trời! Tử Giác mặc cho bản năng quyết định.
Vốn cánh tay đã buông lỏng lại nắm chặt lại, và, người nào đó cũng tặng trở lại cho ai kia một nụ hôn vụng về nhưng cũng không kém kịch liệt .
Cảm ơn Hiên Nhi, sau hơn một năm pj nghỉ em vẫn nhiệt tình với Thỏ và chị.