Chương 14

Hạnh phúc là những điều giản dị

Trong ngày - Trong đêm

Ngày tháng ồn ào

Tử Giác về đến nhà rồi có phần thay đổi.

Dụ Tiệp rất biết đúng mực, trước mặt người nhà của cậu tuyệt không làm hành động nào mập mờ, nhưng mà thỉnh thoảng khi chỉ có hai người Tử Giác vẫn giẫy tay ra, không cho cậu ta nắm.

Cậu ta nào có ý gì đâu, chỉ là muốn cầm tay Tiểu Giác nắm một phút thôi, trước kia Tiểu Giác sẽ không từ chối, tại sao sau khi về tới nhà lại xa xa cách cách như thế?

Dụ Tiệp không hiểu Tử Giác lại suy nghĩ điều gì? Lại ngần ngại điều gì? Hoặc là nói, để ý cái gì?

Mặc dù trước đây đối với cậu ta làm vài hành động thân mật mờ ám thì cũng chỉ có vẻ mặt thẹn thùng, còn bây giờ lại là cảm giác không được tự nhiên, muốn trốn tránh, thậm chí là vẻ mặt không chịu nổi.

Tại sao cậu lại muốn trốn tránh mình vậy?

Chính bản thân cũng biết có đôi khi hành vi của mình có phần thái quá, sẽ làm cậu không thích hoặc mất tự nhiên, nhưng mà mình cũng rất cố gắng sửa chữa, uốn nắn bản thân theo rồi mà. Tại sao vẫn cứ muốn trốn tránh mình?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu lập tức Dụ Tiệp bật cười. Cười nhạo bản thân mình đúng là dưa bở, vơ vào.

Tại sao Tiểu Giác không thể trốn tránh mình? Người ta một lời hứa hẹn cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí ngay khi mình bày tỏ Tiểu Giác cũng chưa từng chấp nhận...

Chưa từng.

Cho nên, lấy điều gì để ràng buộc người ta phải thế này thế kia. Người ta có thể lập tức cách xa, lập tức rời bỏ mình cũng chẳng cần lý do chi hết. Người ta có thể thoải mái mắng mình là đồ ngu ngốc, có thể tự do xa cách, có thể...

Cảm giác đau, buồn nghẹn lên cổ. Uể oải ngồi xổm xuống, Dụ Tiệp thấy toàn thân vô lực, mỏi mệt.

Nhìn con kiến bò bò trên mặt đất, đột nhiên cậu ta nghĩ: « Nếu mình chỉ là con kiến thì tốt rồi! » – con kiến, chung quy lại sẽ chẳng biết cái gì vốn là yêu. Nếu có thể như vậy thì tốt rồi – bất giác suy nghĩ thật hồn nhiên, nhưng quả thực rất chi là coi thường con kiến đó Thỏ ạ.

« Làm sao lại ngồi đây? Bị rớt cái gì à? »

Thanh âm Tử Giác vọng từ trên đầu, Dụ Tiệp chỉ hờ hững ngẩng đầu nhìn một chút lập tức lại cúi xuống.

« Không có. »

« Vậy thì đứng lên! »

« Không. »

« Cậu bị làm sao vậy? » – Tử Giác hình như thở dài một hơi.

« Mình nghĩ muốn làm con kiến. »

« Cái gì? Cậu muốn làm... cái gì? » – Tử Giác hoang mang hoảng hốt, tưởng rằng mới ù tai nghe nhầm. Câu đó là người bình thường sẽ nói sao?

« ... » – Dụ Tiệp không đáp lời, trong óc bắt đầu tự hỏi mình vừa mới rồi là bị làm sao thế này? Tại sao lại nghĩ « Nếu không thích Tử Giác thì tốt rồi? »

Một điểm cũng không tốt?

Cho dù bây giờ người ta đối với mình xa cách, cho dù căn bản không xác định được tâm ý người ta, chỉ cần biết tình cảm của mình. Thích, là rất thích đi...

Vì là mình thích người ta cho nên cam nguyện, cần kiên cường đấu tranh mới đúng, làm sao vừa mới có chút khó khăn đã ủ rũ ngồi đây?

Giang Dụ Tiệp nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, hít sâu một hơi, đứng lên: « Mình nghĩ, phải trở thành người được Tiểu Giác yêu mến nhất! »

Mỉm cười đối với Tử Giác nói một câu, quả nhiên mặt cậu biến sắc còn vành tai đỏ hồng, cau mày, bày ra khuôn mặt 'Cậu bệnh à':

« Xin người, cậu không biết đây là đâu à? » – rồi nhanh chóng xoay người sang nơi khác khiến cho Dụ Tiệp không nhìn được vẻ mặt của cậu.

« Tại cửa nhà cậu. Làm sao vậy? »

« Trời ạ, ngay tại cửa nhà tôi, cho nên tôi van cậu nghiêm túc một chút. » – nói xong quay lưng vào nhà, để lại một chú thỏ kinh ngạc, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Sau một hồi thẫn thờ Thỏ bỗng nhiên tỉnh ra.

Rốt cục cũng hiểu, là vì kiêng kị người nhà biết...

Nếu không bởi vì câu nói này Thỏ thật sự sẽ không đoán được vì lý gì mà khi về nhà thái độ của Tiểu Giác là xoay chuyển như vậy.

Chỉ là vì gia đình sao?

Nếu không bởi vì thái độ kia của Tiểu Giác, Thỏ hoàn toàn không bắt đầu tự hỏi, tự suy đoán linh tinh rồi thành ra khủng hoảng tinh thần... Nhưng cũng vì thế mà cậu ta mới bừng tỉnh mà nghĩ tới một sự thật nghiêm trọng.

Không tốt rồi, hai người đều là nam... Làm sao cậu ta có thể quên phứt vấn đề này đây.

Trước kia cũng có nghĩ tới, nhưng rồi lại quên, không hề để trong lòng. Quá chú tâm vào việc theo đuổi người ta, Thỏ đã quên không nghĩ tới việc chú ý tới quan điểm, cảm giác của Tiểu Giác...

Rốt cuộc nên làm như thế nào cậu mới có thể thích mình đây?

Là phải làm sao đây? Cho dù chỉ cần một chút xíu tình cảm của cậu thôi....

Trong người thật buồn bực. Mất bao nhiêu công sức, cố gắng bao ngày trời bây giờ té ngửa ra hầu hết là tính sai phương hướng, cảm giác không thể dùng từ bực bội thông thường mà miêu tả được.

Rốt cục cần phải làm như thế nào thì mới có thể khiến có người ta vui, khiến cho người ta chú ý tới mình hơn một chút, rồi tiếp theo có thích mình một chút đây?

Rốt cuộc nên làm gì bây giờ mới được?

***

Hình như không ai nhận ra tâm tư buồn bực của Giang Dụ Tiệp, không khí xung quanh ồn ào tới mức có hét cũng chẳng ai nghe được.

Trong phòng khách gia đình ông bà Tạ, mấy ông giời con đang tranh nhau cái TV.

« Xem tin tức! » – cậu bốn Tạ Tử Đàn nói.

« Em muốn xem MTV! » – cậu năm Tạ Tử Lương cầm điều khiển chuyển tới kênh MTV.

« Xem hoạt hình cơ ơ ơ ơ! » – hai em út song sinh kêu to.

« Kệ mày, bật tin tức ngay! »

« Không cho, điều khiển là của em, xem MTV! »

« Nhức cả đầu! Đây là cái kiểu tôn ti trật tự gì hả? Anh bảo xem tin tức là xem tin tức, hiểu chưa? Nhạc nhẽo ba cái thứ vớ vẩn! »

« Kệ xác em, em thích xem MTV em cứ bật đấy, làm sao? » – Tạ Tử Lương vì sở thích bị chê bai mà nhảy lên chồm chồm.

« Xem hoạt hình đi iiiiiiii! » – hai anh em sinh đôi nhất loạt kêu gào.

Trận tranh cãi dường như không có điểm dừng. TV chỉ có một cái, làm thế nào chiều ý hết thảy. Nếu TV mà có chân, chắc đã sớm bị mấy tên tiểu quỷ nhà này dọa cho sợ chạy mất dạng.

Tạ Tử Thành – cậu hai nhà họ Tạ ở trong bếp cùng nấu cơm tối với Tạ Tử Giác. Ban đầu Giang Dụ Tiệp cũng tính chiếm vị trí đó nhưng bị Tử Giác xua xua tay đuổi ra ngoài, bảo cậu ta là khách, chỉ cần ra phòng khách ngồi chơi xơi nước, chờ ăn là được rồi.

Giang Dụ Tiệp thắc mắc, tại phòng trọ ở Đài Bắc, Tạ Tử Giác đều gọi mình vào phụ cơm nước, làm sao bây giờ trở về nhà ở Cao Hùng thì lại trở thành một 'khách – ngồi chờ mâm được dọn ra' vậy?

Cậu ba nhà họ Tạ vẫn đang ở tại Bình Đông (Pintung) không về nghỉ. Ngày hôm qua có gọi điện về nhà, lúc tạm biệt có ném lại với Tử Giác một câu:

« À! Anh, em có kết bạn với một bạn trai, cậu ta rất giống anh đó, hôm nào đưa về nhà chơi để anh gặp mà xem! »

Tạ Tử Giác kinh ngạc hồi lâu, sau đó nổi trận lôi đình.

« Mới nứt mắt ra, kết bè kết đảng bạn trai bạn gái cái gì? »

Mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân phơi phới, có kết bạn bè bằng hữu với một bạn trai thì cũng có gì quá đáng đây? Giang Dụ Tiệp không thể hiểu Tử Giác bực mình cái gì?

Chung quy lại cảm giác vẫn là Tiểu Giác về nhà rồi thì bận bịu tối mắt, có cả đám lóc nhóc em và cả một cái nhà cần chăm sóc. Với đám nhóc này Tử Giác như là ba, cái gì cũng phải phiền tới cậu, ngay cả cậu em thứ ba có đơn giản chơi cùng một người bạn giông giống anh mình cũng có thể làm cậu bận tâm. Còn mình thì sao? Tiểu Giác có chú ý rằng mình vì cậu mà sầu não, vắt hết óc, dồn hết tâm tư không? – Giang Dụ Tiệp kìm không được cười chua chát.

Trước TV đám tiểu quỷ vẫn ầm ĩ không thôi, khăng khăng tranh giành đòi nghe tin tức, xem MTV, hoạt hình, tranh tới tranh lui. Không một ai để ý tới người khách đang ngồi âu sầu một xó trên sopha.

« Ầm ĩ quá! »

Tạ Tử Giác tay vung vẩy chiếc sạn, đi vào phòng khách quát to một tiếng, lập tức cái đám đang nháo nhào tranh giành lập tức câm nín. Quả nhiên là uy danh huynh trưởng. Giang Dụ Tiệp dứt khỏi cơn sầu triền miên, toàn bộ sự chú ý tập trung trở lại 'người thương' giờ đang tức giận như núi lửa đang phun.

« Bất kể xem cái gì, muốn ăn cơm thì lập tức đi dọn bát đũa, lau sạch bàn ăn ngay! » – Tạ Tử Giác dứ dứ cái sạn, nói.

Mấy tên tiểu quỷ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu không tên nào dám hó hé cãi lại đạo thánh chỉ anh hai mới ban nhưng cũng không nỡ rời TV...

« Ơ, ừm... để mình làm cũng được. » – Giang Dụ Tiệp đứng dậy, lại bị Tạ Tử Giác ngăn lại...

« Không được, đây là việc của mấy đứa. Hơn nữa cậu đang là khách, làm sao có thể để cậu đi lau dọn bàn. »

Phất tay ý bảo Giang Dụ Tiệp cứ việc ngồi xuống, Tạ Tử Giác bắt đầu điểm danh: « Tạ Gia Tuyền, đi lấy khăn lau bàn. Tạ Tử Dương, đi sắp bát, phải nhớ sắp thêm cho anh Dụ Tiệp một bộ. »

Bị chỉ đích danh hai bé út song sinh mới rồi còn nhảy loi choi tranh điều khiển TV đòi xem phim hoạt hình đều « Vâng... » một tiếng, bĩu bĩu môi rời đi.

Hai kẻ không bị sai phái tiếp tục trở lại cuộc chiến 'nghe tin tức hay xem MTV' cái nào có ý nghĩa hơn.

Tạ Tử Giác vừa quay lưng trở lại nhà bếp, Giang Dụ Tiệp nhìn theo bóng lưng của cậu mà trong lòng âm thầm trào lên một cảm giác tủi thân. Tại vì làm khách ở đây nên chẳng được phép động tay vào việc gì, khoảng cách với Tạ Tử Giác thật xa xôi mà...

Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhận ra chính mình thật sự không hiểu rõ Tạ Tử Giác. Hàng ngày cậu ta biết chỉ là Tử Giác khi ở riêng hai người, mà điều này chỉ là một phần con người của Tử Giác. Còn Tử Giác của gia đình, của nơi mà Tử Giác đã trưởng thành thì cậu ta chưa chứng kiến....

Với gia đình, Tử Giác thực sự như người ba thứ hai của các em.

Khi cậu trở về, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chuyển tới cậu gánh vác. Từ chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho đến việc bé út bị bạn bắt nạt chạy về nhà khóc tu tu cũng đều một tay cậu xử lý...

Giang Dụ Tiệp đứng bên cạnh nhìn mà thật ngưỡng mộ. Cậu ta lục lọi trong ký ức từ nhỏ đến lớn, trong suốt quá trình trưởng thành của mình không có lấy một lần hình bóng các anh trai bên cạnh, thậm chí còn không nhớ ra ngoại trừ mấy câu chào hỏi khi chạm mặt thì đã từng nói điều gì khác nữa không, thực sự bi thảm a.

Lại bỗng nhiên có một cảm giác tự hào đến lạ, nhìn xem, người mà mình thích rất tài giỏi, một tay có thể chống đỡ, chăm sóc cả gia đình. Nhưng cũng lại xót xa, Tiểu Giác chăm sóc chu đáo sáu đứa em, thế nhưng chính Tiểu Giác thì ai quan tâm?

Cái nhà này, tựa hồ việc ỷ lại vào Tiểu Giác là việc đương nhiên vậy. Cậu ấy chỉ là anh cả, đâu có phải trụ cột gia đình?

Thật mong muốn, thật hy vọng Tiểu Giác có thể ỷ lại vào mình, tựa như các em ỷ lại vào cậu ấy vậy, Giang Dụ Tiệp thở dài.

Mới nghĩ đã thấy không có khả năng – cứ nhìn vào tình hình hiện tại thì rõ.

Cười chua chát.

Bản thân muốn trở thành người để cậu có thể dựa vào, muốn thương cậu, muốn cậu cũng biết được cảm giác được người khác che chở quan tâm như thế nào chứ không phải lúc nào cũng gồng mình lên nỗ lực nhưng lại không được phép biểu hiện sự mệt mỏi như bây giờ...

Ngày trước cũng từng đến nhà Tử Giác chơi, ngồi làm khách hồi lâu, lại cũng từng trò chuyện cả buổi cùng ba mẹ và các em của cậu, cũng từng thấy cậu khi ở cùng gia đình. Nhưng xưa đâu bằng nay, tâm tư khác nên cái nhìn cũng chẳng còn giống. Cho nên bất ngờ lại nhận ra một Tử Giác thật khác.

Khi hai người ở tại Đài Bắc, Tạ Tử Giác vốn là một sinh viên bình thường. Cậu bề ngoài rất thoải mái, ăn mặc tự nhiên không câu nệ, là người rất phóng khoáng (ngoại trừ những vấn đề liên quan đến tiền bạc =.="), mang đôi phần uy nghiêm của anh cả, rất giữ lời, rất quan tâm chăm sóc người khác nhưng tính tình nóng nẩy, hơi thiếu kiên nhẫn...

Khi ở cùng gia đình, Tạ Tử Giác một vai gánh vác vai trò anh cả của sáu người em, hoàn toàn không có cảm giác thanh niên bồng bột sôi nổi như các bạn cùng tuổi mà chín chắn hơn rất nhiều. Mặc dầu tính tình nóng nẩy thiếu nhẫn nại nhưng rất trách nhiệm.

Mới tiếp xúc thì thấy cậu có vẻ rất 'cổ hủ': uy nghiêm này, gia trưởng này, lại còn lúc nào cũng đặt mình ở vị trí 'anh cả', lúc nào cũng lo lắng chăm sóc gia đình, và đặc biệt lúc nào cũng có thể làm người khác yên tâm...

Tử Giác khi ở bên ngoài và khi ở nhà thực đúng là hai con người khác biệt hoàn toàn!

Ngoài ra, Dụ Tiệp để ý thấy khi Tử Giác ở nhà rõ ràng là ăn rất ít!!!

Mọi lần ở bên ngoài nếu thấy Tử Giác ăn không nhiều cậu ta cùng lắm cũng chỉ là nhíu mày, nghĩ rằng cậu cơ địa khó ăn mà thôi. Nhưng tại nhà, căn bản cậu một gắp cũng không gắp vào bát. Mặc dù cậu ăn ít thế nào thì đĩa bát trên bàn cũng bị lũ tiểu quỷ càn quét đến sạch bong, vì thế Tử Giác không lo đồ ăn bị lãng phí, yên tâm ngồi mà kén ăn rồi. Dẫu cậu không thích đồ ăn cũng không có nghĩa đám nhóc kia không thích.

Nhìn Tử Giác khảnh ăn trên bàn cơm, xem ra có phần trẻ con. Cũng chỉ có lúc này ở trong mắt Dụ Tiệp Tử Giác tinh nghịch như các bạn bè cùng tuổi, mới có cảm giác cậu cũng chỉ mới còn tuổi ăn tuổi học.

Trong thời gian ở lại nhà bạn, Dụ Tiệp phát hiện được rất nhiều điều mà bình thường khó thấy được ở Tử Giác. Cũng không nhất định rằng tất cả đều là tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có ý nghĩ 'đây là khuyết điểm của Tiểu Giác' hiện ra trong đầu cậu ta. Nhưng bất luận như thế nào, dù tốt hay xấu thì Dụ Tiệp cũng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: « Thật tốt, bây giờ mình lại thêm hiểu về Tiểu Giác hơn rồi. » =.=" (mù quáng là đây)

Bởi vì ở nhà chỉ có không gian trống rỗng chờ đợi cho nên từ ngày trở về Cao Hùng, Dụ Tiệp cơ hồ cả ngày đều báo danh tại Tạ gia. Đám nhóc nhà bên ấy cũng gọi cậu ta tiếng anh hai. Từ bé đến giờ ít khi được coi là anh lớn cho nên cậu ta rất thích ở cùng mấy tên tiểu quỷ này. Vui vẻ náo nhiệt, thật tốt.

Cũng hơi ghen tị với đám nhỏ – Dụ Tiệp nghĩ thầm – nếu mình được sinh ra trong gia đình ồn ào nhưng đầm ấm này thì thích biết bao.

Có một hôm trời tối muộn, Tử Giác dẫn một dây tiểu quỷ đi tới sân chơi gần nhà chơi bóng hoặc tản bộ, Dụ Tiệp cũng đi theo.

Kỳ thật chả ai mời, cậu ta cứ mặt dày tò tò theo đuôi thôi. Cậu ta thật ngưỡng mộ các em Tử Giác, đi đâu cũng có anh có em, tất cả có thể cùng nhau chạy ra sân chơi cùng nữa. Thật vui! Cậu ta chưa từng trải qua cảm giác này.

Trên đường đi nhìn thấy một khoảng tối có ba tên con trai đang quây quanh một đôi tình nhân, Tạ Tử Giác dặn dò Giang Dụ Tiệp cùng Tạ Tử Thành để ý đám nhóc rồi đi qua xem có chuyện gì xảy ra. Chỉ chốc lát sau đám tiểu quỷ đang đứng im bỗng nhốn nháo cả lên, kêu thét chói tai.

« Đánh nhau rồi!!! »

« Đại ca... »

Mấy tiếng kêu này chưa kết thúc Giang Dụ Tiệp đã vọt lên trước. Vừa mới rồi xa xa thấy đối phương khiêu khích đẩy Tử Giác đã cảm thấy không ổn rồi, quả nhiên lại đánh nhau, Tử Giác sao dễ dàng bỏ qua mấy kẻ khiêu khích cậu?

Giang Dụ Tiệp cùng Tạ Tử Thành xông vào, đám tiểu quỷ Tạ gia đương nhiên cũng lót tót chạy tới.

« Không được lại đây! »

Tử Giác đang vung tay với người khác nhưng nhìn lấy mấy tên em chạy lại liền hét lớn một tiếng làm đám nhóc một bước cũng không dám bước hơn, chỉ có thể đứng một bên hò la.

Giang Dụ Tiệp và Tạ Tử Thành cố gắng đem hai bên tách ra, trong tình thế hỗn loạn cậu ta cũng trúng vài đấm. Trong thời gian ngắn không có cảm giác đau ngay, nhất là khi nhìn thấy Tử Giác bị đánh, lại canh cánh lo Tử Giác ra tay quá nặng, lại phiền...

Ngược lại, Tạ Tử Thành vừa cố gắng đẩy mấy người ra vừa tỉnh táo gọi to: « Báo cảnh sát... nhanh tay báo cảnh sát giùm tôi đi! »

Ba gã kia nghe được có người báo canh sát liền vội vã tự động bảo nhau chuồn mất.

Dưới ánh đèn đường, khóe miệng Tử Giác còn dính tơ máu, mắt bên trái bầm tím... xem ra vẻ mặt đau đớn. Mấy nhóc tức giận nhìn theo bóng lưng mấy tên kia đang chạy thoát, vừa ồn ào hô hét: « Mấy tên đánh anh cả nhà mình đang trốn kìa! »

« Đồ vô lại! »

« Trật tự! » – Tử Giác cau mày quát một tiếng, toàn bộ các tiểu quỷ rất thức thời ngậm chặt miệng. Lúc này thực ra cậu cũng muốn chửi vài câu thô tục nhưng ngại đám quỷ con đang ở đây, lỡ miệng lại dạy hư trẻ nhỏ.

Cả nhóm đành quyết định quay về nhà vì mấy vết thương trên mặt Tử Giác có vẻ nghiêm trọng. Miệng nhất định bị thương nặng, nhìn cậu phẫn nộ phun nước miếng xuống, dưới đèn đường chỉ thấy toàn màu đỏ khiến Dụ Tiệp lòng đau đớn xót xa.

Tử Giác quay đầu mới nhìn thấy em trai và Dụ Tiệp cũng đều bị thương. Nhất là người sau trên mặt bầm tím khiến cậu cau mày, trong phút chốc trái tim như bị bóp nghẹn. Kìm không được đưa tay vuốt nhẹ lên vết bầm.

« Cậu việc gì mà cũng chạy lại đây hả? Làm cho bị thương thành thế này... », lực chạm vào rất nhẹ, trái tim lại rất đau.

Dụ Tiệp nhìn thấy người mình thương mến chăm chú, trong ánh mắt có phần xót xa càu cạu lại nhìn nơi mình bị thương, mặc dù trước đấy bị mắng một câu « Việc gì mà chạy tới hả? » nói như chính mình không có tư cách gì động chạm đến việc của người ta khiến trái tim thật bị thương tổn... Nhưng mà đáng giá, cậu ta không thèm để ý tới nó. Dù sao cậu ta cũng hiểu rõ, người mình thương ấy à, vốn là một người khẩu xà tâm phật, kỳ thật nói ác miệng nhưng vậy nhưng không phải ý tứ xấu.

Mà rồi ánh mắt xót xa đó thì cái gì cũng đáng giá rồi. Bao nhiêu buồn bực chất thành núi kể từ hôm trở về Cao Hùng đến giờ trong thoáng chốc bị quét sạch.

Giang Dụ Tiệp cười cười, vết thương trên mặt bị động tới đau tới nhăn mi nhíu mày, thế mà vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

«Bản năng khiến mình chạy lại đây mà... »

Khuôn mặt tươi cười ấy thế nào lại làm Tử Giác trong tim càng thêm đau. Chưa kịp ý thức được tại sao tự nhiên lại thấy đau xót thì 'thế giới riêng' mới tạo dựng giữa hai người đã bị lũ tiểu yêu phá vỡ.

« Anh Giang có làm sao không, vừa chịu đòn thay anh hai em ha. »

« Đúng vậy, không ngờ anh kỳ thật cũng dạn đòn nha! »

« Tạ Tử Dương! » – Tạ Tử Giác cao giọng cảnh cáo ku út một câu. Cái gì gọi là « Không ngờ anh kỳ thật cũng dạn đòn! » hả? Tên tiểu tử này ngứa da ngứa thịt hay sao mà dám nói tỉnh bơ với người lớn như vậy?

« Em ngưỡng mộ anh Dụ Tiệp mà, thật sự không ngờ... » – cậu út cực kỳ ủy khuất khụt khịt mũi.

« Trật tự! Còn dám nói! »

Giang Dụ Tiệp không nhịn được cười. Có đôi khi mấy anh em nhà này nói chuyện với nhau nghe thực hài hước.

Bị bỏ quên ở lại hiện trường, Tạ Tử Thành một mình giúp cả nhóm giải quyết mấy người tò mò qua đường đang dần dần xúm lại cùng với đôi tình nhân đang liên tiếp nói lời cảm ơn. Tác phong ứng xử ấy chẳng những bỏ xa Tạ Tử Giác và Giang Dụ Tiệp về phần tỉnh táo lý tính mà phần kỹ năng kỹ xảo cũng hơn nhiều lắm.

Nhìn cậu em vừa xử lý tình huống rối ren vừa có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết gọn gàng khiến Giang Dụ Tiệp cảm thấy thật xấu hổ. Cậu ta thấy mình quả nhiên kém cỏi. Không đủ chín chắn, không đủ thông minh... cái gì cũng không đủ, vậy mà vọng tưởng trở thành chỗ dựa cho ai đó... Haizzz.

Đi theo mọi người quay về nhà, Giang Dụ Tiệp nhịn không được thi thoảng lại len lén liếc nhìn Tạ Tử Thành.

Chỉ thấy Tạ Tử Thành xem ra có phần bất đắc dĩ nói với Tạ Tử Giác: « Anh, tự dưng gây lộn với bọn họ làm chi? Về nhà ba biết lại vừa đánh nhau nhất định bị phạt chết! »

« Đúng rồi! Bị ba biết nhất định sẽ phạt chết... » – em út rất không sợ chết lên tiếng phụ họa.

« Hừ, em nghĩ anh thích chắc! » – Tử Giác kích động: « Mấy thằng đó có đập nhẹ vài cái còn có thể bỏ qua, dám dùng từ ngữ thô tục động đến mẹ thì sao? Đã cảnh cáo nó có gan nhắc lại lần nữa, dám nghênh ngang nói tiếp! Người nào cũng dễ dàng động tới ba mẹ ta sao...? »

Câu cuối cùng đột nhiên giọng vút cao, tất cả đều nhận được sự khác lạ, đồng thời quay lại nhìn về phía Tạ Tử Giác. Chỉ thấy cậu môi mím chặt, sắc mặt cực kỳ khổ sở – « Nhìn cái gì mà nhìn? Thật muốn chửi mắng một câu! » – Tử Giác nghiến răng thốt lên.

Nguyên nhân là do muốn mắng chửi người ta nhưng lại cảm giác làm thế là sai cho nên....

Đám tiểu yêu bắt đầu sôi trào, so với vừa mới rồi càng thêm phẫn nộ. Tất cả đều nhất trí biểu quyết trường hợp này nên đánh.

Trái một câu: « Nên đánh. », « Mấy tên khốn nạn, dám dùng ngôn ngữ thô tục động tới nhà ta! »

Phải một câu: « Anh hai làm tốt lắm! »

Hiển nhiên rằng việc gia đình bị bên ngoài hạ nhục rất chi đáng phẫn nộ sục sôi. Ngay cả người từ đầu đến giờ rất tỉnh táo là Tử Thành, vừa nghe nói đối phương dám hai lần dùng 'từ ngữ thô tục ân cần thăm hỏi đến mẫu thân' cũng lập tức mất cả vẻ lạnh lùng, lý tính không còn sót một vệt, vẻ mặt lại rất đáng tiếc rằng khi nãy sao không hạ thêm vài quyền.

Giang Dụ Tiệp đứng bên cạnh một nhóm từ anh cả đến em út đều phát hỏa ấy mà trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhất là với Tạ Tử Thành. Vừa mới rồi thâm tâm trăm phần bội phục sự tỉnh táo lý tính, còn cho rằng cậu ấy sẽ là người duy nhất trong mấy anh em nhà này có lý trí và thông tuệ, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ bình tĩnh nói: « Đánh nhau là không tốt, lớn rồi thì phải... »... kết quả, không ngờ Tử Thành cũng lại... như vậy.

Vậy ra, chỉ cần chạm tới người thân thì tất cả anh em họ Tạ này đều giống nhau, nóng nảy mất cả lý trí.

Cậu ta ganh tị.

Một luồng chua xót trào lên cổ, run rẩy đến tận tế bào toàn thân.

Có hay không một ngày nào đó trong lòng cậu mình cũng có vị trí này? Nếu có một ngày mình bị người khác hạ nhục, cậu cũng đứng ra phẫn nộ?

Mặc dù mình chưa đủ trưởng thành, năng lực cũng kém cỏi nhưng là mình sẽ vì cậu mà bất chấp làm mọi chuyện, bởi vì mình thực sự rất thích cậu. Bây giờ đối với mình, cậu ngay cả một câu thích cũng không nói nên nhất định sẽ không cảm thấy như mình, đúng không? Nhưng liệu đến một ngày nào đó sẽ có? Có thể có ngày ấy không?

Nên làm như thế nào thì trong lòng cậu mình có thể có địa vị như người nhà, được cậu coi trọng, không chấp nhận bất kỳ sự vũ nhục của ai đây?

Nhìn trước mắt một sắp tiểu quỷ vòng quanh Tạ Tử Giác, Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhận thấy khoảng cách giữa hai người thật xa xôi. Mặc dù rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân, cách thêm vài đứa nhỏ nhưng mà sao lại xa xăm đến vậy?

Người nhà thật tốt. Chính mình không có cách nào tham dự, hơn nữa dường như vĩnh viễn so ra kém hơn.

Ngực lại tự nhiên đau buốt, đau quá, so với vết thương trên mặt càng đau hơn thật nhiều.

Hiểu rằng với đám tiểu yêu nhốn nháo xung quanh thì bây giờ không thể làm tâm tình sáng sủa lên, Giang Dụ Tiệp chỉ có thể nhìn Tạ Tử Giác bất đắc dĩ cười cười thật gượng.

Tử Giác lo lắng quay đầu sang tìm cậu ta, vừa vặn bốn mắt gặp nhau, trái tim lại đập mạnh, ngây người mở miệng hỏi: « Cậu... có đau không? »

Thương tích trên mặt khiến cho Dụ Tiệp nhìn vô cùng thê thảm. Vết bầm đó nếu lỡ đọng trên mặt người khác thì có thể cũng tạm gọi bình thường, chẳng hiểu tại sao khi ở trên Dụ Tiệp lại khiến Tử Giác có cảm giác cực kì bi thảm, cực kì bi thảm đó, có lẽ là rất đau đi... Trái tim lại đau xót bội phần.

« Hả??? » – Giang Dụ Tiệp cũng giật mình.

Khi bốn mặt gặp nhau, thực ra cậu ta có phản ứng chuẩn bị tâm lý bị mắng . Còn tưởng rằng Tử Giác lại lôi cái tội 'không việc gì cũng tự dưng can dự vào' ra xử tiếp, không ngờ rằng cậu lại trực tiếp hỏi một câu quan tâm đến thế khiến cho cậu ta nhất thời phản ứng không kịp.

« Ơ, ừ... không sao! Dù sao khi mình tập Taekwondo cũng thường xuyên dính thương tích, quen rồi! »

Tâm tình trong chớp mắt sung sướng lâng lâng.

Lời đáp thản nhiên này ngược lại, khiến cho Tử Giác cau mày. Nghe cậu ta nói: « Thường bị thương tích » thì trong lòng lại tự nhiên đau xót khó nói.

Học Taekwondo làm sao lại bị thương nhiều đến vậy? Cũng thỉnh thoảng gặp thương tổn do vận động, trước kia cậu đã từng gặp Dụ Tiệp trở về từ võ đường đôi lúc cầm đá lạnh áp lên vết bầm nào đó hoặc khi trở về trên mặt nhiều hơn vài miếng urgo so với khi đi... nhưng... khi đó làm sao lại không có cảm giác xót xa như bây giờ?

« Bị đánh đến bầm dập mà còn có thể thành thói quen à? Không có chuyện gì tự nhiên rước khổ vào người... »

Không làm sao lý giải được vì lý do gì mà trái tim cứ đập mạnh và lòng thì đau xót, Tạ Tử Giác cũng chẳng coi nó là vấn đề, trực tiếp bỏ qua. Dù sao từ trước đến giờ cậu cũng không có thói quen ngồi phân tích cảm xúc của mình, cũng như không biết làm như thế nào để biểu lộ những suy nghĩ và quan tâm của mình với người khác thật tốt.

Giang Dụ Tiệp cười, có phần bất đắc dĩ. 'Người mình thương bị đánh, cho dù bất cứ ai đều xông tới thôi' – cậu thật sự không hiểu tâm ý của mình sao?

Khóe miệng hơi nhếch lên, dịu dàng cười khẽ: « Bời vì mình lo cho cậu... »

Tử Giác hơi giật mình, run một chút, chung quy cảm thấy những lời Dụ Tiệp nói ra luôn luôn quái dị. Lại khiến tai cậu nóng lên, trống ngực đập rộn...

Ngay cả câu mắng: « Cậu dám trước mặt đám em tôi nói mấy câu này hả? » cũng không thấy xuất hiện trong ý nghĩ như mọi lần, mà tình cảm chưa kịp phát đã bị tiếng líu ríu của mấy tên nhóc che khuất đi rồi.

Quá ồn ào náo nhiệt cũng không tốt.

Giang Dụ Tiệp lần đầu tiên có loại suy nghĩ này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play