Chương 1

Tôi tên là Lục Tiểu Kê, nghề nghiệp là trạch nữ ở nhà viết tiểu thuyết.

Tôi hoàn toàn không có cái gọi là khái niệm về thời gian, nhưng thời gian đối với tôi lại rất có khái niệm, thời điểm tôi leo lên giường và bắt đầu say giấc thì trời sáng, khi tôi tỉnh dậy đã là đêm tối.

Tôi cảm thấy bản thân đúng là con trâu a, lật người một cái mà trái đất đã xoay một trăm tám mươi độ.

Làm một người viết tiểu thuyết trên mạng, tôi luôn mong muốn một ngày thế giới internet sẽ vinh danh tôi, tôi rất hi vọng, chờ mong một ngày có người vượt cả ngàn dặm đến xin chữ ký của tôi, như vậy đúng là làm rạng danh cái tên tôi – Lục Tiểu Kê.

Quả thật tôi cũng là một cô gái vô cùng thuần khiết, không tự kỷ dù bản thân cũng chỉ là một cô nhóc, cũng không dám có những tư tưởng không lành mạnh, chỉ là có một ngày thầy giáo tôi phát sách, từ miệng thầy lần lượt phát ra những cái tên “Cái này cho Tiểu Minh, cái này cho Tiểu Hoa, cái cuối cùng…. cho con gà con.”

Tôi khờ dại trong tiếng cười không dứt của mọi người.

Khi về ký túc xá tôi quyết tâm dùng tuổi thanh xuân để đọc sách, chuyện xưa nói cho tôi biết, đối mặt với khó khăn không thể trốn tránh, nên dũng cảm đương đầu, vì vậy ngày hôm sau, tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, phóng khoáng dũng cảm tiếp nhận, tôi nói với bạn học của mình rằng, biệt danh của tôi chính là con gà con, thì sao!

Rốt cuộc tên của tôi được truyền đi rất nhanh, mọng tưởng nảy mầm từ đây.

Chính là ngày này hình như còn rất xa xôi.

Bởi vì tôi còn chưa nổi danh, vẫn là một con gà vô danh hèn mọn, hàng ngày ở nhà gõ bãn phím a.

Vì gặp cái thằng cha tiểu thụ kia nên tôi viết tiểu thuyết Đammie.

Tiểu thuyết online rất thịnh hành, chỉ cần trả một chút phí internet là đã có thể phát tán, gần đây tiểu thuyết đammie rất được ưa chuộng… tôi có thể ngửi thấy điều ấy.

Dưới tầng nhà tôi có một hủ nữ, mỗi khi đêm xuống có thể nghe được tiếng rên rỉ của đàn ông vọng ra từ nhà cô ấy, lúc đầu còn tưởng cô ấy đưa bạn về nhà xoxo, về sau mới biết đó là sở thích đặc thù của các hủ nữ.

Vì viết tiểu thuyết đammie, tôi đã mượn cô ấy khá nhiều phim GV để làm tư liệu nghiên cứu.

Tối hôm đó, trong tay tôi đang cầm mấy cái đĩa GV, mặc áo hai dây và quần đùi chui ra khỏi chăn, lạnh run, tôi mặc lên một chiếc áo lông, hai que củi phía dưới thò ra chuẩn bị xuống tầng đổi đĩa GV, khi tôi rời khỏi chăn, vì lười biếng tôi buộc túm tóc thành đuôi gà phía sau, quần áo như lông vịt, gặp anh ta ở bậc cầu thang.

Tôi nhớ được lúc ấy chân tôi run rẩy, bên dưới áo lông lộ ra hai quen củi lồng trong cái quần đùi, đứng ở bậc thang phía trên, ở chỗ rẽ còn chó chút gió lạnh, tóc tôi vốn rễ tre rồi, giờ bị gió thổi tung lên thật giống như đám lông gà bay trong gió, quấn quýt trong gió.

Tôi xấu hổ khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm ở tầng này có hộ gia đình mới chuyển đến sao, sau đó tôi thấy hủ nữ Chu Tiểu Bạch mở cửa, gọi anh ta “Tiểu Thụ, anh đến thật đúng lúc, vừa hay mang cái này cho Tiểu Nguyệt.”

Thì ra là người quen của hủ ữn, khó trách gọi là Tiểu Thụ.

Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn thấy tôi, kêu lên “Tiểu Kê a, tới lấy đĩa à!”

Tôi gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao vào phòng cô ấy, hung hăng hắt hơi một cái, tôi cảm thấy mình được chú ý.

Đêm hôm đó tôi lại bò vào chăn với hai hàng nước mũi, hủ nữ dưới tầng ca hát “Tiểu thụ ở nơi đâu a, tiểu thụ ở nơi đâu a, tiểu ôm trong lòng hoài bão lớn, cường công mau đến gia nhập a, 3p (hình thức 2nam + 1 nữ) cũng được a…” {hana: Có cần bổ túc về đammie không??? Bạn cũng mù tịt, có điều mấy từ kiểu “Tiểu công, tiểu thụ, nữ vương thụ và cường công bạn hiểu nhá, bạn nào muốn biết cmt bên dưới bạn giải thích riêng cho, bạn là trạch nữ, hêm phải hủ nữ, ngượng a}

Sau đó tôi liền nghĩ ngay đến người đàn ông ở góc ngoạt kia, mỉm cười không nói lời nào, “A thu…” Tôi nghĩ tôi bị hung thần ám ảnh, bị một hung thần tên tiểu thụ ám ảnh.

Bút danh của tôi là Con gà hèn mọn bỉ ổi, gần đây tôi rất thẳng thắn thành khẩn, đăng ký ở nơi đâu cũng dùng ID này, phải biết rằng danh tự này với tôi có nhiều duyên phận a.

Tu mười năm có thể cùng thuyền, tu trăm năm khó gặp con gà hèn mọn bỉ ổi a.

Tôi rất hèn mọn bỉ ổi, một con gà hèn mọn bỉ ổi, đối với máy tính lại nghĩ đến đàn ông.

Chỉ dựa vào khoản thu từ internet thì đến tiền điện cũng không trả đủ, tôi vì muốn nuôi sống bản thân nên đành phải đi làm thêm, tôi làm thêm tại một cửa hàng McDonald.

Ngày đó tôi đang đứng ở chỗ làm, đột nhiên trông thấy một hình dáng quen thuộc đi tới trước quầy, tôi vứt xuống khoai tây đang chiên vội chạy ra ngoài, anh ta nhìn thấy tôi hơi giật mình, rồi mỉm cười “Cô à, cho hai gói sốt cà chua.”

Tôi nhìn anh ta mặc âu phục chỉnh tề, không giống người ăn Mcdonald, nhưng tôi nghĩ đây chắc là duyên phận a, cúi xuống thật thấp đưa đồ cho anh ta, khoé miệng anh ta cong lên, tay nhanh chóng đưa ra cầm lấy hai gói sốt cà chua, nói cảm ơn rồi bước đi.

Bên cạnh có người dùng tay kều kều tôi “Tiểu Kê, bạn bị ngốc à, lấy nhiều như vậy là gì!”

Bữa tối hôm đó của tôi là bánh mỳ kẹp sốt cà chua, tôi đoán anh ta thích ăn sốt cà chua.

Hủ nữ dưới tầng nói cho tôi biết, anh ta tên là Lã Vọng Thú, là nữ vương thụ, tôi đang muốn viết tiểu thuyết đammie thì trên trời rơi xuống một nữ vương thụ, nói xem, đây không gọi là duyên phận thì là gì a?

Có điều vài ngày sau dù tôi có dùng sốt cà chua chan thành canh ăn cũng không thấy nữ vương thụ kia đến cửa hàng McDonald, cuộc đời tôi không thể tìm được người đàn ông điềm đạm thứ hai nào…

Người đàn ông điềm đạm đầu tiên với tôi đã sớm không thấy đâu, hôm nay người thứ hai cũng biến mất.

Tôi suy nghĩ thật lâu về chuyện vì sao tôi luôn bị ám ảnh, về sau tôi phát hiện, tôi đối với những người đàn ông điềm đạm thì hoàn toàn không có sức chống cự, tôi hèn mọn bỉ ổi như thế đứng trong hành lang, anh ta còn có thể mỉm cười với tôi, cực phẩm trần gian a.

Đêm trước lễ tình nhân, khi tôi tan làm ở cửa hàng McDonald, trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi qua tôi, rồi lại giống như trong tiểu thuyết, có một cô bé xinh xắn cầm giỏ hoa đi đến trước mặt tôi. Đáng tiếng tôi không phải là người lãng mạn đến mức tự mua hoa ình, chính xác mà nói tôi là người đến tiền cơm còn chẳng có, lấy tiền đâu mà mua hoa, tôi ủ rũ lắc đầu, tốt bụng cúi người xoa đầu cô bé kia nói “Chị không có tiền…”

Nào biết nhóc con đột nhiên nói với tôi “Biết thừa chị không có tiền rồi, thấy chị không có việc gì làm, em đến đây là muốn hỏi chị có muốn bán hoa cùng với em không a.”

Vì vậy đêm tình nhân tháng hai, tôi cùng cô bé lạ lẫm kia ôm hoa bán ở trên đường, bởi vì đúng như cô bé kia nói, tôi đúng là không có chuyện gì làm.

Chúng tôi đi hết phố đông rồi đến phố tây, chỗ đó có một quán bar với ánh đèn lấp lánh, có rất nhiều đôi tình nhân ra vào, tôi chuẩn bị đến trước cửa quán đứng bán, có lẽ sẽ đắt hàng.

Tôi đứng ở đó bán đến khi chỉ còn một bó cuối cùng, tôi tự khâm phục trí tuệ của bản thân, có điều chỉ một giây sau, tôi đã hối hận vì sự thông minh của mình, tôi nhìn thấy Lã Vọng Thú đang đi về phía này, bên cạnh còn có cô hũ nữ dưới tầng, tôi quẫn bách, dùng bó hoa cuối cùng che chắn trước mặt, trốn sang bên cạnh quán, cho đến khi họ đi vào.

Cành hoa bị tôi dùng che mặt kia, lá cây dập nát, cánh hoa cũng rơi xuống, giống như sự hèn mọn của tôi lúc này.

Tôi quay đầu lại, nhìn tên quán “BLOODY MARY”.

Tôi hít dâu một hơi, không biết thầm mền một tuần không có kết quả có được coi là thất tình không.

Thất tình đi uống rượu là đương nhiên, tiểu thuyết không phải vẫn viết thế sao.

Tôi bị mất hoa, khí thế bừng bừng đẩy cửa bước vào, đối với người đàn ông ở trong quầy bar nói “Cho tôi một ly vong tình.”

Nhân viên phục vụ giật mình, dừng một lúc nói “Tiểu thư, cho cô một ly nước lọc được không…”

Nước lọc… cũng là nước “Vậy, nước lọc cũng được.”

Chương 2

Rượu không say là người tự say, sắc không mê là người tự mê.

Nói tôi uống nước lọc cũng say thì đúng là nói nhảm, có điều quán bar này cũng không tệ, tôi muốn nước lọc cũng cho, tôi cũng chưa thấy giá nước sôi trong menu a.

Nếu người nào đó chạy vào McDonald muốn ăn lưng gà, tôi nhất định sẽ mắng anh ta ngu đần, nhưng tôi đến quan rượu vào uống nước lọc, lại không bị người ta mắng a.

Người đàn ông trẻ tuổi rốt nước cho tôi cười nói “Hình như người không được như ý hôm nay hơi nhiều a…”

Cái rắm… Trong lòng tôi âm thầm mắng một câu, bà đây cũng không có không được như ý, cũng không có thất tình, tôi chỉ là trông thấy người đàn ông mình thầm mến đi cùng người con gái khác, thế thôi.

Tôi sẽ không chỉ vì tiểu thụ kia mà kích động, tôi là ai chứ, là thiên hạ đệ nhất Lục Tiểu Phụng, em gái là Lục Tiểu Kê, Lục Tiểu Phụng giờ đang tắm gió xuân, còn Lục Tiểu Kê tôi chẳng nhẽ không kiếm được một người đàn ông điềm đạm hay sao?

Khi tôi uống đến chén thứ năm, đứng mạnh lên, sau đó thật nhanh ngồi trở lại, tôi nghe thấy tiếng nước đang ọc ọc trong bụng tôi, tôi nghĩ lại mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, có vẻ dạ dày lúc này đã thành một cái túi nước, tôi khẽ nấc, lấy ví vỗ vỗ vào quầy bar nói “Tính tiền.”

Nhân viên phục vụ cười nói “Tiểu thư, nước lọc không tính tiền.”

Tôi gật đầu, được, nước lọc không tính tiền, vừa hay, tôi không có tiền.

Tôi ôm bụng nước đi ra khỏi quán bar, đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, giống như đang xoắn lại, một hồi sau bốc dần lên, tôi vịn vào một chiếc xe đậu cạnh quán ba bắt đầu nôn.

Người đi lại trên đường nhìn tôi chỉ trỏ, tôi nghe có người nói “Cô gái trẻ, uống nhiều quá sao?”

Tôi nôn từng đợt, trong lòng không ngừng nói, ông mới uống nhiều đó, tôi đây chỉ uống nước lọc, không phải rượu.

Đang nghĩ đột nhiên vai bị ai đó vỗ nhẹ vào, tôi nghiêng đầu sang đã thấy người đàn ông khiến tôi bị ám ảnh.

“Cô không sao chứ?” Anh ta cười cười nói.

Tôi nhanh chóng ngồi thẳng lên, tay đưa lên lau miệng, kinh ngạc nói “Không sao…không sao.”

Tôi nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của anh ta, rồi anh ta làm hành động ưu nhã như những nam chính trong tiểu thuyết, lấy khăn tay ra, đưa cho tôi, sau đó tôi ném ra bông hoa si, cuối cùng gian tình được sinh ra.

Có điều hình như anh ta không có mục đích này, đứng từ trên cao nhìn vũng nước tôi nôn ra, có chút văng lên bánh xe, lông mày hơi nhíu lại, tôi chợt nghĩ, anh ta muốn đưa tôi về nhà? Tình một đêm… OMG, tôi không mặc nội y gợi cảm a.{hana: nữ chính này biến thái khủng khiếp}

Ngón tay thon dài của anh ta chỉ vào vũng nước nói “Là cô nôn?”

Tôi cười ngốc gật đầu, anh ta nhìn tôi, sau đó nói “Đây là xe tôi, cô đem lau sạch đi.”

Tôi chưa thấy qua người đàn ông điểm đạm nào mà đứng một bên nhìn con gái lau xe, tôi run rẩy cầm lấy khăn anh ta đưa, lau sạch chỗ nước vị văng lên xe, nghĩ đến đây chính là sản phẩm của mình, càng thêm bực bội.

Tôi cẩn thận liếc nhìn anh ta, nụ cười trên mặt anh ta vẫn không đổi, mặc dù đối mặt với anh mắt kỳ dị của người qua đường nhưng anh ta vẫn mỉm cười, tôi hung hăng lau bánh xem, cái đồ ngưu lang, cười rồi đừng thở luôn đi.

Khi đó lần đầu tiên tôi phát hiện mình lại có thể suy nghĩ độc ác như thế. Tôi là Tiểu Kê lương thiện a, vì sao tôi lại nghĩ như thế, tôi híp híp mắt nhìn anh, hiểu rõ một điều, một cô gái lương thiện có thể trở nên độc ác… Chính là khi cô ấy gặp được một người đàn ông, chính xác mà nói, chính là người đàn ông không thích mình.

Tôi nhìn thấy chân anh ta đi đến, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu tôi, thoáng đánh giá xe của anh ta, nói với tôi “Tốt lắm, cô có thể đi.”

Sau đó tôi cầm khăn tay của anh ta và nhìn anh ta chậm rãi lái xe đi, nhìn nhìn lại khăn tay, vô cùng đáng ghét, muốn ném cũng khó, âm thầm than một tiếng, Tiểu Kê a Tiểu Kê, mày thiếu não à, còn tin tưởng người đàn ông này là người dịu dàng.

Tôi hung hăng đem khăn tay ném vào thùng rác, cảm thấy hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là tình cảm thầm mềm tan vỡ, sau đó hình tượng người đàn ông điềm đạm dịu dàng cũng bị đập nát.

Phẫn nộ từ trước đến giờ chính là chất xúc tác của trí tuệ.

Tôi lập tức nghĩ đến lúc anh ta rời khỏi quán Bar, hủ nữ Chu Tiểu Bạch không ra cùng, không lẽ đã chia tay sao? Trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui sướng, đáng đời.

Sáng thứ hai tôi đã thấy một người đàn ông khác đến đón Tiểu Bạch đi làm, tôi hoàn toàn khẳng định, Lã Vọng Thú thất tình, ách. Tôi ngồi ở bồn cầu cười thầm, còn gì so với việc ảo tưởng chuyện mình sẽ ở bên người mình thầm mến đang thất tình, động viên người ta phấn chấn a?

Chính là vận mệnh không hề công bằng, anh ta thất tình, tôi cũng thất tình, thế nhưng tôi còn một cái thất nữa… Thất nghiệp.

Lúc rời khỏi McDonald tôi đã nghĩ, máy thu ngân không phải một cái ngăn kéo nhỏ sao, đóng hay mở, mở đi mở lại nhiều rất phiền toái, không bằng cứ mở thẳng ra có phải mọi chuyện đều thuận tiện không…

Chính là lý luận của tôi không được quản lý chấp nhân, vì vậy tôi đã bị sa thải.

Nếu như nói chuyện này có gì thay đổi thì chính là tôi từ một bán trạch nữ đã hoàn toàn rơi vào cuộc sống trạch nữ.

Đều nói trạch nữ hủ nữ một nhà, vì viết xong tiểu thuyết đammie, tôi đã thông đồng cùng hủ nữ.

Kết quả trong vài ngày tôi liên tiếp bị kích thích, hủ nữ Chu Tiểu Bạch nghe chuyện tôi bị thất nghiệp đã nói một câu. “Ách… Tôi có việc nhưng đang không đi a.”

Nghe xong lời này tôi vô cùng ghen tỵ, mặc dù lòng dạ đàn bà chính là độc nhất cũng có lúc thông cảm được, sự kích thích trắng trợn này chính là một đòn chí mạng a.

Đón nhận ánh mắt toé lửa của tôi, Tiểu Bạch nói “Nếu không cô đi làm thế tôi là được rồi, tôi có quen với quản lý ở đó, như thế chúng ta đều tốt, tôi cũng không cần phải áy náy, cô lại có việc làm a.”

Nếu như tôi là người có cốt khí, tôi nhất định ném cho cô nàng một cái nhìn hẹn mọn, sau đó cao giọng nói “Không thấy tôi còn có nghề viết văn đây sao, tôi dù có hai bàn tay trắng cũng không thèm nhận sự bố thí này.”

Thế nhưng tôi không thể, bởi vì tôi quá giàu có, giàu đến mức cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tiền và cốt khí a.

Tôi gật đầu cười ngây ngô “Được được…” Bởi vì cô ấy nói với tôi công việc đó chủ yếu là ngồi trên ghế xem nam x nam a. {Hana: Nam x Nam là đang nói phim GV – Phim gay đoá}

Có thể nghe được chuyện tốt vậy, tôi mà do dự tôi chính là con ngốc đi.

Quả thật tôi cũng không tin lắm vào hủ nữ tầng dưới, nhưng sự thật chứng minh kỳ tích tồn tại, tôi được thông báo hôm sau đến KL báo danh.

Công ty KL, công ty này xa xỉ cỡ nào a, tôi lần đầu tiên trải nghiệm sự lợi hại của kiến thức bám váy.

Tôi, một Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi, chỉ bằng một hủ nữ, đã có thể vào làm tại công ty này.

Quả thật cũng không phải toàn bộ như thế, Tiểu Kê tôi cũng có bằng đại học chính quy, ra ngoài đường cũng là thanh niên có văn hoá a, chỉ hận ngành học của tôi chính là tài nguyên môi trừng và tài nguyên nhân loại, sau khi tốt nghiệp tôi mới phát hiện, ngành này của tôi, nếu không đi trồng cây thì cũng phải đi lên núi làm tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình a.

Vì vậy tôi dứt khoát ở nhà, lên mạng viết văn, những người mới ra trường luôn có một câu “Muốn giàu trước đi trồng cây, ít sinh thêm con nhiều cắt sửa.”

Sai đó tôi mang tâm trạng kích động đến công ty KL. Giờ khắc này không khí tươi mát cỡ nào, nhìn mặt đất xem, nhìn thang máy xem, nhìn cửa sổ xme, nhìn người này… Ngực lớn a.

Chậm đã… Đây không phải Hoàng sóng thần, bạn đại học của tôi sao?

Ở trường đại học cô ấy nổi tiếng toàn trường với Cup F, phóng khoáng đi đến cạnh tôi, ngừng lại “Cô… Lục Tiểu Kê?”

Khoé miệng tôi khẽ nhếch, gật đầu “Đã lâu không gặp.”

“Đúng a…” Cô ta cười “Tốt nghiệp xong hình như cô chưa từng đi họp lớp, ai gặp được cô chứ.”

“…” Tôi biết rõ, tôi bị khinh thường, bản thân tôi sau khi tốt nghiệp đại học ngay một công việc tử tế cũng không có, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà đi họp lớp đây.

Cô ta thấy tôi không nói gì, tiếp tục hỏi “Cô tới đây làm gì?”

Cô ta hỏi thế tôi liền tìm được cơ hội để khoe khoang.

Tôi giả vờ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, tuỳ ý nói “Tôi đến đi làm, quả thật công ty cũng không chỉ nhận những người học thiết kế như cô, nhân viên công ty nhiều như thế, dù sao cũng phải mời một người học nhân loại học như tôi a…”

Hoàng sóng thần hừ một tiếng, liếc tôi “Vậy cô đến bộ phận nào làm? Không phải bộ phận vệ sinh chứ?”

“Hừ…” Nếu không phải ở đây tương đối nhiều người, tôi nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, thế nhưng tôi chỉ âm thầm đắc ý. “Tôi được Lã quản lý ở bộ phận quảng cáo tuyển vào, trực tiếp phục vụ trên tầng cao.”

“Lã quản lý?” Hoàng sóng thần nhíu mày, sau một lát kinh hô “Không lẽ cô chính là người thay thế Chu Tiểu Bạch?”

Tôi cảm thấy Hoàng sóng thần đúng là không hổ danh nhân tài, cái này cũng có thể đoán được “Đúng vậy. Không lẽ cô ấy rất nổi tiếng? Cô ấy là ai, nữ chủ tich? Cháu gái chủ tịch? Cháu gái gọi chủ tịch là ông cố?”

Hoàng sóng thần không đáp lời, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó lộ ra một chút biểu hiện cân nhắc, sau đí đi thẳng vào thang máy, tôi cũng đi theo.

Cho đến ngày nào tôi nhìn thấy một đám chó hoang đang bới xương lăn lộn trên đất, một khắc này tôi hiểu được biểu hiện kia của Hoàng sóng thần muốn nói gì… Vật hợp theo loài.

Hana: Ha ha ha … vật hợp theo loài… *bật ngón cái*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play