Ta đẩy lại cánh cửa đó ra. Người bên trong vẫn bình tĩnh không chút bất ngờ vì ta lại đến đây.

Lớp bụi rơi lả tả khi mở cửa khiến ta ho vài tiếng.

Nàng ta là người mở miệng trước: “Quả nhiên tiểu thư vẫn đến đây.”

“Đúng không?” Ta hơi hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt: “Người còn biết được chuyện gì nữa? Ngươi nói thử ta nghe.”

Nàng ta lắc đầu: “Tiểu thư vẫn nên nói trước thì hơn.”

Nàng ta bị cầm tù ở nơi này, ngày ngày không thấy ánh sáng mặt trời, mà vẫn có thể bình tĩnh như thế: “Bội Ngọc, quả thực ta có chút bội phục ngươi.”

Với trí thông minh của nàng ta, nàng ta chỉ hơi suy nghĩ đã có thể hiểu được ý của ta: “Nô tỳ chỉ là loài cỏ dại, ở đâu cũng có thể sống được, thế sự vô thường, còn sống vẫn tốt hơn cái chết, hơn nữa…” Nàng liếc nhìn ta một cái: “Cũng là do ngài đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ một mạng.”

Ta yên lặng nghe. Một cơn gió lạnh thoảng qua, khiến cho tâm trí của ta dần dần sáng tỏ.

Ta mở miệng nói, cảm thấy có chút đắng ngắt: “Chuyện ngươi cứu hắn khi còn nhỏ, ngươi còn nhớ rõ không?”

Nàng hơi hơi sửng sốt, gật đầu.

Ta chống cằm, lắng nghe; “Vậy ngươi kể lại chuyện đó đi.”

Nàng ta không cự tuyệt, giọng nói của nữ nhân trầm thấp mềm mại quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, từ từ kể lại tất cả.

Lý Ngư là tam công tử của hầu phủ, việc này ta cũng biết. Ta vốn tưởng chàng hoàn toàn khác ta, là một quý công tử được hưởng trăm nghìn sủng ái.

Hóa ra cũng không phải vậy.

Nương của chàng chỉ là một thiếp thất bị thất sủng. Mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau. Cuộc sống hàng ngày vô cùng gian nan. Gian nan đến mức khiến cho nương của chàng phát điên. Rồi một đêm nọ, bà phóng hỏa đốt phòng ở. Cũng may, phụ thân của Phù Ngọc phát hiện, cứu Lý Ngư đang thoi thóp thở ra ngoài, nhưng ông lại bất hạnh qua đời, cả nương của Lý Ngư cũng không qua khỏi.

Sau đó, lão hầu gia thấy áy náy với nhi tử bị mình vắng vẻ, nên đã đưa chàng đến nuôi dưỡng bên người.

Phù Ngọc nhớ lại nói: “Khi đó, cuộc sống của công tử thực sự rất khó khăn. Cả phủ không một người nào nguyện quan tâm đến ngài ấy và di thái thái. Sau khi, di thái thái bị bệnh, chỉ có một mình ngài ấy chăm sóc.”

“Nhớ lúc ngài ấy đến phòng bếp lấy ấm sành, đi sắc thuốc cho di thái thái, tay bị bỏng rộp, nô tỳ đã lén lấy mỡ heo mà phụ thân nô tỳ cho đưa cho ngài ấy.”

“Cũng có thể vì những việc này, sau phụ thân nô tỳ lại liều mình cứu giúp, khiến cho dù đã nhiều năm, nhưng công tử vẫn nhớ mãi không quên.”

“Công tử ngài ấy quả thực là người vô cùng tốt.”

Ta nghe hồi ức nàng ta kể lại, không nói nên lời.

Con người đa số đều nghĩ rằng bản thân mình mới là người khổ nhất.

Nên khi nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình liền cảm thấy không cam lòng.

Nào biết thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (Trời đất bất nhân, coi vạn vật như rơm như cẩu).

“Tiểu thư”

Phù Ngọc dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn ta: “Sở dĩ nô tỳ nói nhiều như vậy, chính là hy vọng ngài có thể buông tha cho công tử.”

“Xin ngài hãy tỉnh táo lại. Tiểu thư, công tử còn nhỏ đã mất đi mẫu thân, ngài ấy cũng rất đáng thương, ngài nên suy nghĩ cho ngài ấy một chút.”

Năm ngón tay chạm qua mặt bàn, để lại dấu vết của móng tay trên bề mặt. Ta cũng thấy đau lòng cho chàng. Nhưng lời nói thốt ra vẫn rất bướng bỉnh.

“Nếu… ta nói không thì sao?”

Nàng ta có lẽ cũng không nghĩ ta sẽ trả lời như vậy, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Người tội gì phải làm như vậy.” Tư thái của nàng ta thật giống như một thánh nhân cao cao tại tại thượng.

Ta khẽ cười: “Phù Ngọc, ngươi không thấy bản thân ngươi rất đáng buồn cười sao. Ngươi quá không biết lượng sức khi muốn khuyên bảo một kẻ điên. Nếu trước nay Lý Ngư đều sống không quá tốt, kể cả bây giờ có xấu thêm nữa, như vậy hắn vẫn có thể chịu được.”

Kiểu đối đáp như vậy khiến cho Phù Ngọc hoàn toàn á khẩu.

Ta nâng cằm lên, cố ý từ trên cao liếc nàng ta một cái: “Nhưng nói đi nói lại, thật ra là ngươi cũng thích hắn, đúng hay không?”

“…”

Đột nhiên bị ta nói trúng tâm sự, phản ứng của nàng ta giống y hệt các cô nương bình thường khác.

Gương mặt nàng ta phiếm hồng, thật sự chướng mắt.

Ta đứng lên, chậm rãi bước qua bước lại: “Ngươi là một người thông minh, không bằng ngươi thử đoán xem, kế tiếp ta sẽ làm cái gì?”

Kỳ thật không cần đoán, bởi vì trong ánh mắt của ta bây giờ đang toát ra sát ý cực mạnh, không một chút che giấu. Sợ hãi, không cam lòng, thù hận, tuyệt vọng, nhiều loại cảm xúc lần lượt luân chuyển trên gương mặt của nàng ta.

Phản kháng cũng vô dụng.

Chúng ta đều hiểu rất rõ, trong cơ thể nàng ta còn có cổ độc của phụ thân, trừ phi có huyết của ta, bằng không sớm hay muộn kết cục của nàng ta cũng là cái chết.

“Tiểu thư thực sự có thể nhẫn tâm như vậy.”

Ta cười một chút: “Việc này ngươi có thể nhìn thấy rõ hơn ta.”

Vẻ mặt của nàng ta chỉ còn mỗi nỗi tuyệt vọng, trong miệng lẩm bẩm: “Nhưng lúc trước ngài không phải người như thế. Ta còn nhớ rất rõ, khi đó ngài rơi xuống nước, là bởi vì cứu một nam hài suýt nữa bị rơi xuống nước, nhưng may nhờ ngài đẩy hắn một phen.”

“Còn có, lần đấu rượu ngày đó, ngài uống nhiều như vậy, không phải là vì muốn tên đồ tể kia thả một con thỏ con ra sao. Việc ngày đó, chẳng lẽ ngài đã quên? Khi đó, ngài không phải như bây giờ.”

…Phải không?

Hóa ra, ta đã từng làm rất nhiều việc ngu xuẩn như vậy.

Ta cười lắc đầu, sau lại lắc đầu: “Xin lỗi, ta đã quên.”

Nghe thấy vậy, nàng ta cả người suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.



Từ căn phòng bước ra, ta đóng cửa lại, lau bỏ máu trên tay, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nơi đó đã không còn bất luận âm thanh gì nữa.

***

Khi ta trở về viện của bản thân… bên trong không có bất kỳ một ai?

Không có khả năng.

Chàng không còn nhiều sức lực như vậy để có thể bước qua cửa phòng.

Chàng có thể đi đâu.”

Đột nhiên ta nghĩ đến một khả năng, trong lòng như bị trầm xuống dòng nước lạnh lẽo.

Ta đẩy mạnh cánh cửa phòng hầm.

Người thanh niên đang nằm im trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, bên cạnh là phụ thân với gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

Trong tay ông ta cầm một con dao, không bận tâm, đâm thẳng xuống ngực của người thanh niên.

“Xoạt…!”

Là âm thanh lưỡi dao cắt qua da thịt.”

Nhưng đó là da thịt của ta.

Dòng máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay rơi xuống y phục trắng như tuyết của chàng, như những bông hồng mai điểm xuyết.

Phụ thân ngẩng đầu, ánh mắt cuồng loạn: “Súc sinh, ngươi tới đây làm gì?”

Ta cố nén đau đớn: “Phụ thân không phải nói ngày mai mới thực hiện sao.”

“Ta chờ không kịp. Nương của ngươi cũng chờ không kịp. Bây giờ ta cần máu. Cần rất nhiều máu.”

Ông ta định rút dao ra khỏi tay ta, da thịt ta lại bị xé rách, ta vội vàng nói: “Dùng máu của con trước. Con vẫn còn máu.”

“Cút ngay.” Ông ta quăng cho ta một cái tát.

Ta túm chặt lấy ống tay áo của ông, lấy thân cản phụ thân thân lại, nhưng không căng được bao lâu, thì bị hung hăng đánh ngã xuống người của Lý Ngư.

Hai mắt chàng nhắm chặt, nhưng đôi mày vẫn chưa từng thả lỏng, nhíu thật chặt, giống như bao ngày đêm qua, tỉnh táo đã thống khổ, mà ngay cả trong những giấc ngủ cũng không giải thoát được.

Ta nghe được tiếng tim đập của chàng.

Hữu lực, trầm ổn, bình tĩnh.

“Súc sinh. Ngươi còn chưa tránh ra.”

Ta bò dậy từ trên người chàng, nhìn gương mặt xám đen trải đầy nếp nhăn của phụ thân, nhìn ánh mắt chán ghét như nhìn một kẻ thù của ông, trong lòng hoàn toàn chết lặng.

Nhưng chàng… chàng là người ta “trộm” tới, điều ta muốn là cột chặt chàng bên cạnh, ta không cho phép chàng chết, vĩnh viễn không được.

“Phụ thân.”

“Nếu người không đồng ý, ta sẽ tự sát.”

Dù sao cái mệnh này của ta cũng luôn gắt gao gắn chặt với cổ trùng và người mẫu thân nửa sống nửa chết của ta.

“Ngươi… súc sinh. Ngươi dám chống lại lão tử.”

Ta cười, mặc dù cũng không biết có được tính là nụ cười hay không: “Con đương nhiên sẽ đem mệnh của con cho người, nhậm người bài bố. Chỉ là con có một yêu cầu, để hắn ở cạnh con thêm mấy ngày, đợi đến khi…máu của con khô kiệt, khi đó tùy người xử trí.”

Ta rũ mi nhìn về phía người nam nhân đang mê man bất tỉnh. Chàng cái gì cũng không biết.

Có lẽ nên là như vậy.

Nhưng việc bất kham này đều không cần nói cho chàng biết, không cần nói bất kỳ điều gì.

Trong sạch và dơ bẩn, ranh giới rõ ràng.

Như vậy thật tốt, thật quá tốt.

Ta cõng Lý Ngư ra khỏi địa phương kia. Chàng vẫn mê man, trọng lượng phân nửa đè ở trên người ta. Hơi thở của chàng phất qua vành tai của ta, mang theo hương hoa nhàn nhạt.

Vết thương ở bàn tay vẫn còn ẩn ẩn đau, mà mu bàn tay của chàng cũng có một vết sẹo dài.

Lý nhi, Phù Ngọc cứu chàng, chàng ghi nhớ nhiều năm như vậy, nếu hiện giờ ta cứu cũng cứu chàng…

Ta giúp chàng thay bỏ bộ y phục dính máu. Không hiểu tại sao, ta không muốn chàng nhiễm bất kỳ bụi trần nào, cho dù là máu của ta.

Chàng vẫn hôn mê. Ta ghé sát vào tai chàng, thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài một chút sẽ quay về, chàng mau tỉnh.”

“Nếu chàng không tỉnh lại, ta sẽ dùng cách khác khi dễ chàng, cái kia gọi là gì nhỉ… à là gian thi. Chàng có sợ không?”

Dường như chàng thật sự nhíu mày?

Mãi cho mặt trời lặn về tây, mặt trăng đã lên cao ba sào, ta mới quay về.

Ta mở cửa, mang theo một làn gió cùng hương hoa lướt vào trong phòng.

Quả nhiên, chàng đã tỉnh, ngồi bó gối trên giường. Trên gương mặt tuấn mỹ của chàng chỉ toàn mê mang. Nghe được tiếng động, chàng quay đầu nhìn.

Ta nhe răng cười: “Rốt cuộc chàng cũng tỉnh lại, chàng đói bụng không… hay là muốn uống chút nước? Ta múc một bát canh cho chàng được không?

Chàng không nói lời nào, ánh mắt nặng nề, dường như có rất nhiều tâm sự.

Ta chỉ có thể coi như không thấy. Tối nay ta cũng có tâm sự, ta cũng không muốn cùng chàng cãi nhau, chỉ muốn cùng chàng làm một đôi phu thê bình thường.

“Chàng không muốn ăn sao?” Ta lắc đầu: “Cũng được.”

Ta vừa nói, vừa cầm một vật quơ quơ trước mặt chàng.

Màu sắc thuần trắng như tuyết, là một khối ngọc hiếm có.

Sắc mặt của chàng đột nhiên thay đổi, giơ tay định đoạt lấy: “Ngươi đưa nó đây.”

Ta xoay người, chu môi: “Sao chàng lúc nào cũng không nghe ta nói hết một câu vậy?”

Chàng nhìn ta, ánh mắt chỉ có hận ý.

Không hiểu vì sao, ta lại lui về sau vài bước, giơ tay lên, đánh giá khối ngọc: “Khối ngọc này là vật gia truyền của chàng, ta vô cùng thích nó, chàng cho ta được không?

Đôi môi mỏng của chàng nhấp chặt, tràn ra ý chê cười: “Ta nói không cho cũng có tác dụng sao? Hà tất phải giả mù sa mưa tới hỏi.”

“Không phải.” Ta lắc đầu, duỗi tay định vuốt ve mặt chàng. Chàng né tránh, ta cũng không so đo: “Chàng đang bực bội sao, ta sẽ không lấy không đồ của chàng, ta dùng thứ khác đến đổi được không?”

Ta lấy từ trong tay áo một chiếc túi thơm có chút thô kệch, bên trong nhét đầy hoa thơm. Nữ hồng của ta không được tốt, ngay cả một chiếc túi thơm cũng không may được hoàn chỉnh.

Lúc đưa qua, mặt ta có chút nóng lên: “Khối ngọc của chàng là vật gia truyền, nhưng thứ này do chính tay ta tự làm. Bên trong có rất nhiều hoa thơm, hoa tuy đẹp nhưng toàn thân đều là gai. Ta phải hái cả một buổi trưa, ngón tay cũng rướm máu, ta muốn đổi lấy khối ngọc…”

Giọng nói của ta hơi chậm lại: “Chúng ta cũng không có ai thiệt cả.”

Ta cười khanh khách: “Việc này được tính là trao đổi. Chàng thấy chúng ta có giống một đôi dã uyên ương không, nhưng ta lại thích như vậy, những lễ nghi phiền phức kia không cần cũng được, như vậy cũng rất tốt.”

Lúc đầu chàng không có đáp lại, sau thì không biết có câu nào chọc chàng không thoải mái, tính tình đột nhiên thay đổi, đoạt lấy chiếc túi thơm ném xuống đất.

Ta còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đã nắm chặt lấy cánh tay ta, lực đạo rất mạnh, giống như muốn nghiền nát tay ta.

“Rốt cuộc Phù Ngọc đang ở đâu?”

Ta vẫn cố duy trì tươi cười: “Sao lúc này chàng lại nhắc đến nàng ta?”

Gương mặt chàng lạnh lẽo: “Có người nói với ta, muội ấy đã chết, có phải hay không… có phải muội ấy…”

Có người?

Người này chắc là phụ thân của ta. Ông ta và thê tử vì ta mà có tình khó thành thân thuộc. Ông ta vì ghen ghét, tốn sức ném thêm một que củi nhỏ vào đống lửa đã hừng hực cháy, thật sự rất bất ngờ.

Bả vai ta càng lúc càng đau đớn, chàng gầm lên: “Nói chuyện.”

Ta không giãy giụa, mặc cho chàng nắm bả vai, đôi mắt liếc qua chiếc túi thơm lẻ loi nằm trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất: “Nàng ta ở trong lòng chàng, rất quan trọng sao?”

Chàng không đáp lại câu hỏi của ta, chỉ vẫn ngoan cố hỏi: “Ta hỏi muội ấy đang ở đâu? Muội ấy… có phải muội ấy đã chết?”

Ta cũng bướng bỉnh nói: “Có phải từ nhỏ chàng đã thích nàng ta? Vì nàng ta nên chàng mới tiếp cận ta, đúng hay không?”

Chàng có cố chấp của chàng, ta cũng có cố chấp của ta.

“Ngươi trả lời ta trước.”

“Đúng, nàng ta đã chết, thế thì đã làm sao?” Ta nhìn chàng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cơn bực tức: “Ta ghét nàng ta, không được sao?”

“Ngươi… ngươi vì cái gì.” Chàng nghiến răng, hai mắt tựa như bốc hỏa: “Muội ấy đã làm sai cái gì? Muội ấy vốn vô tội. Ngươi, sao ngươi có thể độc ác như vậy.”

Độc ác.

Đúng, ta chính là một kẻ độc ác.

Nàng ta vô tội, còn ta thì không.

Ta muốn tất cả mọi người đều không thoải mái giống như ta.

Mọi người đều phải chịu khổ trong địa ngục, như vậy ta sẽ cảm thấy thống khoái.

Sau khi nói xong những lời này, chàng giơ cao tay lên, dừng ở trên mặt ta.

Đôi tay này thế chủ nhân của nó trừng phạt thiện tư, kỳ thực cũng không mạnh bằng phụ thân ta xuống tay, nhưng nước mắt của ta lại tuôn trào.

Chàng rũ đôi mắt xuống, đẩy ta ra: “Ngươi cút đi. Ta không muốn gặp lại ngươi.”

Ta hét lên: “Chàng dựa vào cái gì mà bắt ta đi. Đây là nhà của ta.” Ta không màng tất cả nhào tới, la lối khóc lóc đánh nhau với chàng.

Hừ, cái này gọi là phu thê cái nỗi gì.

Tuy bây giờ cơ thể của ta đang suy yếu, nhưng ta biết điểm huyệt, cuối cùng chế trụ được chàng nằm ở trên giường, há miệng thở dốc.

Ta cũng mệt mỏi, nằm xuống cạnh chàng, vết thương ở bàn tay lại nhói đau.

Tối nay mọi thứ đều tĩnh lặng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phản chiếu cây sơn trà đang đâm trồi nảy lộc, có lẽ không lâu nữa sẽ nở hoa.

Tay của ta vẫn nắm chặt khối ngọc kia, đã không cho ta đổi, thì ta sẽ giữ luôn.

Chàng nói, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: “Người dứt khoát giết ta đi.”

Nghe thấy vậy, lòng của ta như bị dao đâm.

Ta nhấc người, nằm ở trên người chàng. Ngũ quan đẹp đẽ của chàng lại khiến ta khó có thể kìm nén, ta thật sự không có tiền đồ mà. Chàng đều giống như phụ thân, ra tay đánh ta. Ta cảm thấy đau lòng, nhịn không được duỗi tay vuốt ve gương mặt của chàng. Lúc này, chàng đã không có sức lực phản kháng.

Ta gối đầu lên lồng ngực ấm áp của chàng, dù biết rõ chàng không thích, nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Lý Ngư, chờ chàng ngủ rồi, ta sẽ đem tui thơm đeo cho chàng. Hừ, ta sẽ làm một nút thắt, ngày ngày bắt chàng phải ngắm, phải nghĩ về nó, còn về khối ngọc kia, ta cũng ngày ngày ngằm nó, nghĩ về nó, như vậy cũng được coi là trao đồi tín vật…”

“Trả, lại, cho, ta.”

Lồng ngực của chàng động đậy mạnh, chàng cố gằn từng chữ, giọng nói lạnh lẽo ương ngạnh.

Ta lắc đầu, coi như không nghe thấy.

Ta định nói những lời tốt đẹp một chút, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chàng vẫn chưa ngủ.

Mà “Người trong lòng” chàng đã chết, thì sao chàng có thể ngủ nổi.

Trong lòng ta khó chịu, khó chịu đến mức khiến ta cảm thấy xung quanh đều trở nên mờ mịt, chung quy là ta không cam lòng, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“Ta không muốn đánh nhau…” Cổ họng ta hơi nghèn nghẹn: “Buổi tối hôm nay, ta chỉ muốn an tĩnh ở bên chàng trong chốc lát.”

Chàng không nói chuyện, có lẽ là một câu cũng không muốn nói nữa, chỉ dùng hết toàn lực, đẩy ta từ ngực chàng xuống.

Chàng để ý Phù Ngọc, vì để ý nàng ta nên chàng vô cùng hận người đã hại nàng ta, cũng hận người đã chia rẽ bọn họ.

“Nếu… nếu người đầu tiên chàng gặp được là ta, người cứu chàng là ta, vậy chàng, chàng sẽ để ý ta giống để ý Phù Ngọc sao?”

Ta đã biết rõ sẽ không có câu trả lời, nhưng vẫn bướng bỉnh thốt lên lời.

Vì biết chàng sẽ không trả lời, nên ta giả bộ định đập vỡ khối ngọc.

Chàng nói rất đúng, ta chỉ biết áp chế.

Đôi mắt của nam nhân dần đỏ lên, rồi chàng bỗng nhiên cười lạnh, nói lên những lời độc ác: “Một kẻ ngoan độc âm hiểm, một kẻ điên chỉ biết gây khó dễ cho người khác như ngươi, chỉ khiến cho ta cảm thấy chán ghét.

“Ta chán ghét ngươi. Ngươi có hiểu không? Người bức bách ta, ép buộc ta không thể thở nổi, lại liên lụy người vô tội. Ngươi là kẻ máu lạnh không có tính người. Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn sẽ không.”

Chàng nói khàn cả giọng.

Những lời này như những mũi tên bắn về bốn phương tám hướng, xuyên qua thân thể ta, ghim chặt vào xương tủy.

… Chàng chán ghét ta sao? Vĩnh viễn không tha thứ sao?

Ta im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nhấc chân ngồi khóa trên người chàng: ” … Yêu thích cũng được, mà chán ghét cũng thế, chung quy vẫn là khắc cốt ghi tâm, khiến chàng đời này đều phải nhớ tới,… như vậy cũng tốt, ta cũng không chịu thiệt.”

Chàng không kịp suy nghĩ kỹ, đã cảm thấy một nguồn nhiệt lan ra phần bụng dưới, chàng không khỏi thở hổn hển nói: “Ngươi lại làm cái gì?”



Nửa đêm, gió lạnh thổi qua khiến cửa phòng hé một khe hở nhỏ. Ta đặt chân trần xuống đất, nhặt lên chiếc túi thơm bị hắt hủi. Đường may của nó thô ráp, đã có chút bị bục chỉ.

Ta lắc đầu, cảm giác bản thân đang tự rước nhục. Ta quay trở lại giường nhìn người nam nhân nhắm chặt hai mắt, hai má ửng hồng, đã rơi vào giấc ngủ say.

Lý Ngư, Lý nhi.

Ta nhịn không được, vuốt ve gương mặt của chàng, miêu tả từng đường nét. Chàng gầy đi rất nhiều. Ta cưỡng ép chàng ở bên, không có chăm sóc tốt cho chàng, ngược lại càng giống như ép khô cơ thể chàng.

Ta càng ngắm, nước mắt càng tuôn trào. Trước nay, ta đều không phải là một người mềm tính. Chỉ khi ta gặp được chàng, đại ái đại hận, khóc lớn một hồi, cũng chỉ đối với một mình chàng như thế.

Tình một khi đã lan ra, khó có thể tự kìm chế.

Ta duỗi tay chọc chọc mặt chàng, nhẹ giọng trêu chọc: “Chàng biết không? Mấy ngày này, ta đều sống không tốt, việc này đều phải trách chàng. Nếu chàng thiệt tình yêu ta, thì ta thế nào cũng phải liều một phen, cố gắng sống tốt, cùng chàng vượt qua cả đời, đáng tiếc…”

Lời đến đây, ta tạm dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, lại bổ sung: “Lúc trước chàng vì Phù Ngọc, cho nên mới cố ý chạy tới kết giao với ta, lại không chịu sớm nói sự thật, hại ta cho rằng… chàng đối với ta có tình, làm một hồi trận cười.”

Ta cầm khối ngọc lên, cẩn thận vuốt ve. Khối ngọc trắng noãn oánh nhuận, thật giống làn da của chủ nhân nó.

Tựa như nó cũng thực thích hợp với tố bào, xanh thẫm hay những sắc màu nhã nhặn mà chàng thường hay mặc. Ta đặt chiếc túi thơm bên hông chàng, nhìn kích cỡ, màu sắc, căn bản không có bất kỳ một điểm thích hợp nào cả.

Chúng ta trước nay cũng đều không thích hợp.

Đột nhiên ta chun mũi, coi như chàng vẫn có thể nghe được ta nói chuyện: “Lý nhi, chàng nghe ta nói, muốn vứt bỏ cũng phải là ta vứt bỏ chàng, là ta không cần chàng.”

“Ta không cần chàng.” Ngoài cửa sổ, một cơn gió nổi lên. Hương hoa càng lúc càng nồng, lá cây bay tán loạn dưới ánh trăng. Từ nơi xa truyền đến một tiếng sáo du dương, uyển chuyển mà thê lương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play