Có thể là do anh đã phơi nắng trong thời gian dài ở trên công trường, làn da của Cố Giang Khoát vẫn là màu lúa mì, với tính cách “vui giận không thành hình” của anh, Khương Nhu không nhận thấy sự thất vọng không đáng kể của anh, tiếp tục nói một cách hào hứng: "Lần kêu gọi đầu tư này sôi nổi hơn nhiều so với mong đợi, xem ra Đinh Bằng Châu khá hợp tác, tin tức trong giới kinh doanh rất nhanh nhạy, khi nhà họ Đinh có động tĩnh, các công ty khác cũng quan tâm đến toà nhà Kim Sáng, dây là chuyện tốt, cần loại bầu không khí như này."
"Giang Khoát." Vì tâm trạng của cậu đang rất tốt, Khương Nhu trìu mến vỗ vai Cố Giang Khoát: "Chúng ta hãy đón xem, sắp có kịch hay để xem."
Chiều cao Khương Nhu ở tầm trung bình, nhưng Cố Giang Khoát cao gần một mét chín, không dễ vỗ vai, cho nên Khương Nhu đã tiến lên một bước, giơ tay lên rất cao, khi vỗ thì khuỷu tay gần như dính lên ngực đối phương.
Sau đó cậu cảm thấy cơ bắp của vệ sĩ nhà mình ngay lập tức căng cứng, như bị căng thẳng nên cứng hơn.
Khương Nhu không khỏi ghen tị: "Đợi khi nào rảnh rỗi, anh có thể dạy tôi thể hình không?"
Cố Giang Khoát vẫn còn căng thẳng, như thể không lấy được hơi thở, trả lời một cách mơ hồ: “Ừm.” Đến nỗi anh còn hoàn toàn quên mất rằng anh không tập thể hình gì cả, đường cơ đẹp đẽ được tôi luyện từ lao động cường độ lớn, dù hiện giờ không đến công trường chuyển gạch nữa, không hề bỏ chạy đường dài mỗi ngày, thậm chí còn khiến Vượng Tài nghi ngờ cuộc sống.
Có thể có lý do di truyền, có một số người sinh ra đã luyện cơ bắp dễ hơn người khác.
“Tốt!” Khương thiếu gia coi Cố Giang Khoát đã đồng ý rồi, bắt đầu lên kế hoạch: “Lúc về bảo một người dọn dẹp một căn phòng đủ lớn, biến nó thành phòng tập thể hình, thiết bị tập gym, máy chạy bộ, trang bị tất cả, chúng ta có thể sử dụng thời gian rảnh rỗi, trong giờ nghỉ trưa mở cửa cho cả công ty, cũng được tính là phúc lợi của nhân viên. ”
Chỉ trong nháy mắt, đã đến lúc tòa nhà Kim Sáng mở cuộc đấu giá để kêu gọi đầu tư.
Nói là "kêu gọi đầu tư”, nhưng thực tế hầu như tất cả các cửa hàng đều mở bán, tương đương với việc chia tòa nhà Kim Sáng thành nhiều bộ phận để bán, tòa nhà Kim Sáng vốn là một tòa nhà văn phòng đơn giản, chia ra cho các công ty nhỏ thuê lại, nhưng tỷ lệ trống khá cao, lại xây được nhiều năm, cơ sở vật chất của tòa nhà đã lỗi thời, cũng cần được cải tạo.
Bất động sản Kim Sáng lần này là một thương vụ lớn, trước tiên xử lý các vấn đề về di sản lịch sử khác nhau, sau đó tính toán chênh lệch giá, ký hợp đồng, thực hiện một loạt thủ tục, dứt khoát thay đổi tính chất của bất động sản, cuối cùng hoàn thành vào mấy hôm trước, sửa toà nhà làm việc đã cũ, thành khu thương mại mới tinh.
Có người nói rằng tòa nhà sẽ xây thành biểu tượng của Yến Lâm, thành lập khu thương mại cao cấp nhất, các thành phần tri thức ở gần đó đều có thể được chuyển đổi thành khách hàng của họ.
Có người cho rằng tất cả chỉ là mánh lới quảng cáo, cũng có người khá lạc quan, bất kể như nào, hiệu quả tuyên truyền tới đỉnh, hiện trường kêu gọi đầu tư có không ít người, không chì có các mấy người chạy việc của các công ty, mà còn có vài tập đoàn lớn cử nhân vật quan trọng tới.
Chẳng hạn như chủ tịch hội đồng tập đoàn Khương thị Khương Nhu, ví dụ như người thừa kế công thương nghiệp Lan Đồ, cô cả Tưởng Hạ, ví dụ như Đinh Yên Sinh của tập đoàn Đinh thị, bố con Đinh Bằng Châu, ví dụ như chủ tịch Triệu của kiến trúc Thuỵ Đằng…tất cả đều các lãnh đạo ở cấp chủ tịch hội đồng, tổng giám đốc đến gặp trực tiếp.
Điều này khiến chủ tịch hội đồng Kim Sáng được yêu mà sợ…thật sự không ngờ các sếp lớn lại ra nể mặt như vậy, đủ mặt mũi!
Khương Nhu đến không gọi là muộn, buổi kêu gọi đầu tư còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng hiện trường đã chật cứng, có thể thấy khi cậu đi vào, có không ít người lần lượt quay ra nhìn cậu.
Không có cậu, quá bắt mắt.
Vì chuyện với Lý Thanh lần trước, nên chủ tịch Khương cẩn trọng hơn trong việc ra ngoài, ngoài những cấp dưới của các bộ phận liên quan, cậu còn dẫn thêm một vài vệ sĩ. Cố Giang Khoát đương nhiên là người dẫn đầu, hôm nay anh mặc một bộ vest giản dị, đeo tai nghe chiến thuật, dẫn đầu mở đường.
Vì lợi thế chiều cao nổi bật giữa đám đông, nên trông rất bắt mắt.
"Ai khoa trương như vậy, còn có vệ sĩ? Có lẽ là vệ sĩ, đeo tai nghe kiểu đó, giống như đang quay phim vậy."
"Đừng nói thế, trông anh ta đúng là dữ tợn, công ty bảo vệ nào thuê vậy? Chất lượng không tồi, ai cho tôi liên hệ được không?”
"Không phải, Kim Sáng phô trương thanh thế thế, thu hút đầu tư còn phải mời minh tinh? Tiểu thịt tươi được vệ sĩ bảo vệ kia là ai? Trông đẹp trai như vậy, có lẽ khá nổi tiếng, tôi lớn tuổi rồi, không quen khá nhiều người nổi tiếng."
"Minh tinh nào? Đó không phải là chủ tịch Khương của tập đoàn Khương thị sao! Có lẽ là tới tham gia buổi thu hút đầu tư."
Nghe thấy từ “chủ tịch Khương", một phụ nữ trẻ với mái tóc dài xoăn trong bộ đồ Chanel chỉnh tề, trang điểm kỹ càng quay đầu nhìn ra cửa, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chủ tịch Khương.
Đôi khi duyên phận thật kỳ diệu, Khương Nhu tình cờ nhìn quanh địa điểm, bèn thấy đại tiểu thư nhà họ Tưởng, ánh mắt chạm nhau, cậu sững sờ.
Cậu và Tưởng Hạ tiếp xúc ngắn ngủi hai lần, lần đầu tiên là xem mắt, lần thứ hai là huỷ hôn, tuy rằng không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì, nhưng nói chung là đàng hoàng, không đến mức không nhìn nổi nhau.
Bây giờ gặp nhau, Khương Nhu phong độ gật đầu với cô ta.
Tưởng đại tiểu thư sửng sốt, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện với những người xung quanh, vây quanh cô ta là một số đông đàn ông trẻ tuổi, trông có vẻ rất được hoan nghênh.
"Cô gái này là ai? Xinh đẹp quá!" Một nữ nhân viên trẻ tuổi ở bên cạnh Cố Giang Khoát tò mò hỏi.
Nhưng lập tức có người nhắc nhở cô ấy: "Nhỏ giọng đi, đừng để ông chủ nghe thấy, đại tiểu thư nhà họ Tưởng."
Các nhân viên của Khương thị về cơ bản đều biết những chuyện của chủ tịch Khương và Tưởng đại tiểu thư, nữ nhân viên thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng, Cố Giang Khoát thấy họ hiểu nhau ăn ý, thấy hơi bực tức bẻ ngón tay.
Trong hội trường đã sắp xếp ở chỗ ngồi của các công ty từ trước, Khương Nhu phái cấp dưới đến nhận chỗ ngồi, cậu chỉ dẫn theo một mình Cố Giang Khoát, cậu định nhân cơ hội này, trò chuyện với các chủ tịch ở đây, hỏi thăm xem thái độ của họ đối với tòa nhà Kim Sáng.
Tuy nhiên, chưa chọn xong mục tiêu, Đinh Bằng Châu đã mặc kệ bố mình, đi về phía cậu.
Cố Giang Khoát vô thức tiến lên nửa bước, bảo vệ Khương Nhu ở phía sau.
Đúng vậy, lần cuối cùng họ gặp nhau là ở vườn Vọng Giang Cảnh. Khương Nhu chỉ coi như Cố Giang Khoát phản ứng thái quá vì chuyện này, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của anh: "Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn nói chuyện với anh ta."
Vừa hay chủ tịch Khương cũng rất quan tâm đến chuyện của nhà họ Đinh, vì vậy cậu mỉm cười, bình tĩnh chờ anh ta ở chỗ cũ, nhưng Tưởng Hạ lại đi trước một bước, bước đi vững vàng trong đôi cao gót "vô tình" đụng phải Đinh Bằng Châu, rất thành thật xin lỗi Đinh Bằng Châu: "Thực xin lỗi anh Đinh, phiền anh cho tôi mượn cậu ấy, tôi có chuyện muốn hỏi chủ tịch Khương."
“Thật là trùng hợp, tôi tìm Tiểu Nhu cũng có chuyện.” Đối mặt với một mỹ nhân như Tưởng Hạ, Đinh Bằng Châu không có phong thái quý ông nào cả, lợi dụng chiều cao của mình, anh sải bước qua cô ta, rồi bước nhanh lên trước để tiếp cận Giang Khoát.
Giang Khoát đã chứng kiến tất cả những điều này: "..."
"Tiểu Nhu, đã lâu không gặp."
Tuy nhiên, Đinh Bằng Châu chưa nói xong, Tưởng Hạ đã chạy đến, cười khẩy cắt ngang: “Gọi tình cảm như thế, như thể anh biết cậu ấy rất rõ vậy, cũng không hỏi liệu chủ tịch Khương có đồng ý với xưng hô đó hay không."
Đinh Bằng Châu cũng không chịu thua kém: "Tôi và Tiểu Nhu là bạn thân từ nhỏ đến lớn, đương nhiên khá thân, nếu tôi không nhầm, Tưởng Hạ cô học ở thành phố A, rồi mạ vàng ở nước ngoài? Khác với giới chúng tôi, chẳng trách không hiểu gì Tiểu Nhu hết, còn tưởng cậu ấy sẽ…”
Đinh Bằng Châu dừng ở chỗ khá khéo léo, ể tuy rằng không nói rõ, nhưng trên mặt mang theo ý tứ hàm xúc, làm cho người ta không đoán ra cũng khó.
Anh rõ ràng muốn nói: Cô còn tưởng cậu ấy thích phụ nữ? Nói nhảm. Cho nên cô mới làm loạn thành trò đùa mà tất cả mọi người trong giới kinh doanh Yến Lâm đều biết.
Tưởng Hạ: "Anh…!"
Khương Nhu không chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng chứng tỏ cậu vẫn còn ở đây, hai nhân tài này thôi không chèn ép nhau nữa, Tưởng Hạ lấy lại sự đoan trang uy nghiêm mà một người nổi tiếng nên có, nâng niu chiếc vòng sapphire sáng chói trên cổ tay, cười nói: "Chủ tịch Khương cũng quan tâm đến tòa nhà Kim Sáng?"
Khương Nhu trả lời ngắn gọn: "Tất cả mọi người có mặt hôm nay đều có mục đích giống nhau, cô Tưởng muốn lấy bao nhiêu?"
Tưởng Hạ vậy mà không giấu giếm bí mật của mình: "Nếu giá cả phù hợp, có có lẽ lấy một tầng, tôi muốn mở trung tâm thẩm mỹ ở đây."
"Nếu là nhà hàng quán nước, rạp chiếu phim, khu mua sắm, v.v. đều có thể được ghép lại được, nếu tạo thành một khu kinh doanh, rất thích hợp, nhưng mà." Khương Nhu đưa ra lời khuyên: "Chỉ riêng việc mua một tầng, đã có quá nhiều yếu tố chưa biết, không bằng mua hết, đầu tư quy hoạch tổng thể."
Không phải chỉ có cậu nghĩ như vậy, hầu hết các chủ tịch đến hôm nay đều tới để mua hết, lời của Khương Nhu rất có sức thuyết phục, cậu thật lòng thật dạ lên kế hoạch cho Tưởng Hạ.
Tưởng đại tiểu thư cũng là người thông minh, nghe được ý tốt trong lời nói, không khỏi nở nụ cười: "Gia đình tôi vốn không phải kinh doanh bất động sản, chẳng qua nghe nói qua, đến đây thử vận may, không mua được cũng không sao, cám ơn chủ tịch Khương."
“Đúng là chỉ có cậu tốt với tôi.” Côta hơi cúi người về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai Khương Nhu, bởi vì khoảng cách quá gần, mái tóc dài mang theo hương thơm của chuông gió màu xanh, nhẹ nhàng chạm vào áo sơ mi của chủ tịch Khương.
"..." Khương Nhu vô thức rút lại, đi thẳng về phía sau Cố Giang Khoát, đứng yên: "Không có gì đâu."
Tưởng Hạ nhún vai.
Đinh Bằng Châu thấy vậy một hồi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy Cố Giang Khoát ở gần Khương Nhu như vậy, lông mày nhướng lên của anh ta lại bị đè xuống, anh ta nói thẳng thừng: "Tôi thì lại nghe theo lời khuyên của Tiểu Nhu, mua hết cả tòa nhà Kim Sáng.”
Đây chính xác là kết quả mà chủ tịch Khương thích nhất.
“Thật sao?” Khương Nhu cố ý cau mày, nói: “Mua hết không phải là một khoản nhỏ, nếu có kế hoạch đầu tư hợp lý sẽ tốt hơn, nếu không sẽ dễ dàng kéo xuống chuỗi vốn, vì vậy phải thận trọng.”
Đinh Bằng Châu: "Chỉ là một tòa nhà mà thôi, dù có bị đình trệ vài năm, cũng không thể giết chết dòng tiền, nhà họ Đinh có năng lực."
Tất nhiên, tiền đề là dự án này phải có lãi.
Đinh Bằng Châu nói trong lòng: Tiểu Nhu tuy rằng cướp một dự án của cậu, chuyện này không đứng đắn, nhưng tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy nhà họ Đinh có thực lực, tôi, Đinh Bằng Châu càng có năng lực. Khi cậu tận mắt chứng kiến thành công của tôi, cậu còn tiếp tục giận tôi, ném như giẻ rách, đi nuôi một tên vệ sĩ tội nghiệp, để đánh vào mặt tôi không?
Lúc này, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên trong hội trường, thông báo rằng buổi kêu gọi đầu tư và đấu thầu sắp chính thức bắt đầu, đồng thời nhắc nhở mọi người về chỗ ngồi.
Khương Nhu khẽ gật đầu với Đinh Bằng Châu, không nói nữa. Cậu vẫn lạnh lùng, dẫn đầu đi về phía chỗ ngồi dành riêng cho Khương thị.
Khuôn mặt lạnh lùng của cậu không chỉ diễn cho Đinh Bằng Châu thấy, mà còn mang theo một chút chân thành…Đinh Bằng Châu chính là như thế, miệng nói là thích, nhưng nếu liên quan đến lợi ích của bản thân anh ta, cái gì cũng phải thỏa hiệp, kiếp nào cũng thế, thứ mà anh ta “thích” không bao giờ là vô giá trị, thứ anh ta yêu nhất chỉ có chính bản thân anh ta.
Nhìn thấy Khương Nhu rời đi, Cố Giang Khoát cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị người khác vỗ nhẹ, giữa đám người, Đinh Bằng Châu nở nụ cười ôn nhu nhã nhặn, nói những lời chọc giận người khác: "Vừa rồi có người hỏi tôi, hỏi anh được Tiểu Nhu thuê từ công ty bảo vệ nào? Bộ trang phục của cậu cũng phải vài trăm nghìn đúng không? Đúng là khá thú vị đấy, cậu ấy cho anh ăn mặc như thế này, mà còn bị người khác nhìn thoáng đã biết là vệ sĩ, đúng là những thứ như khí chất, không thể thay đổi được.”
“Nhất là khí chất cổ hủ.” Đinh Bằng Châu kiềm chế nụ cười, vỗ vai Quý Giang Ngôn, đi ngang qua anh không thèm nhìn.
Cố Giang Khoát biết mình không thể phá hỏng kế hoạch của Khương Nhu, lúc này không thể có mâu thuẫn với anh ta, còn chưa đuổi kịp, thì đã nghe thấy bên tai có người nói: “Đừng để ý đến anh ta. "
“Đúng là khó chịu.” người nói là Tưởng Hạ, cô ta chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi an ủi Cố Giang Khoát: “Đinh Bằng Châu tên đó không ra gì đâu, chẳng trách Tiểu Nhu coi thường anh ta, anh ta đang thẹn quá hoá giận, nên mới trút giận lên người ở cạnh Tiểu Nhu, anh đừng để tâm làm gì."
Nghe thấy lời an ủi bất ngờ, Cố Giang Khoát kiềm chế lửa giận trong mắt, nhìn sang Tưởng Hạ.
Anh vốn nghĩ mình sẽ ghét người phụ nữ này, nhưng khi nhìn thấy cô ta, anh không thể ghét được, Tưởng đại tiểu thư cởi mở nghĩa hiệp, cao quý thông minh, nói thật, lão Khương quả có con mắt tinh tường, cô ta quả thực thuộc một loại người với Khương Nhu, hai người rất xứng đôi.
Khương thiếu gia nên ở bên những người giỏi nhất, thật ra, xung quanh cậu không thiếu người theo đuổi.
Ánh mắt Cố Giang Khoát dần tối đi.
Tưởng Hạ lại hiểu lầm ánh mắt của Cố Giang Khoát.
"Nhìn tôi như thế này làm gì? Ồ…." Tưởng Hạ nói: "Anh cũng biết chuyện giữa tôi sếp của anh trước đây, đúng không?"
Cố Giang Khoát: "..."
“Nếu nhà cậu ấy bình thường hơn thì tốt biết bao." Tưởng Hạ tiếc nuối nói: “Chỉ cần cậu ấy nghèo một chút, tôi không quan tâm cậu ấy thích đàn ông hay phụ nữ, chỉ cung phụng cậu ấy. Đẹp trai như thế, hoàn toàn hợp với gu tôi.”
Cố Giang Khoát: "Cho nên cô..."
"Đừng lo lắng, vừa rồi tôi chỉ trêu chọc cậu ấy, xem cậu ấy sợ kìa." Tưởng Hạ hồi ức, chớp mắt nhìn Cố Giang Khoát: "Nhưng phản ứng của cậu ấy, khá đáng yêu, phải không?"
"..."
Cô ta không mong đợi người vệ sĩ kín nói ít như anh lại trả lời, nhưng cô ta không ngờ lần này Cố Giang Khoát lại nghiêm túc nói: "Đúng. Rất dễ thương."
Tưởng Hạ bật cười: "Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau! Đi gặp ông chủ anh đi, sắp bắt đầu rồi."
Hoạt động kêu gọi đầu tư này thực hiện theo hình thức đấu giá mở, tương tự như đấu giá, tất cả các công ty tham gia đều đã nộp tiền đặt trước, ký thỏa thuận chính thức.
Tập đoàn Kim Sáng đã bắt đầu chương trình tuyên truyền trước nửa năm, giữ kín lâu như vậy quả nhiên là chiêu lớn khác người, toàn bộ tòa nhà được chia thành năm tầng, mỗi tầng được đấu giá riêng, ai trả giá cao thì được, nếu có một nhà có thể mua hết năm tầng, vậy thì, ngay khi chính thức ký hợp đồng, sẽ chiết khấu 10% tổng giá bán.
Kim Sáng cũng hy vọng sẽ bán được toàn bộ tòa nhà, quy hoạch nó theo một cách thống nhất, nếu tòa nhà này làm ăn được, cũng sẽ là phát súng đầu tiên cho mô hình tái thiết của họ, sau này Kim Sáng có thể tiếp tục nhân rộng tiền lệ thành công này, là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi.
Khương Nhu ngồi ở hàng thứ hai, nghe người dẫn chương trình nói qua về quy tắc, trong lòng không khỏi nghĩ đến kiếp trước, tòa nhà Kim Sáng kiếp trước bán cũng được, chẳng qua được ba nhà mua lại, trong đó có nhà họ Tưởng.
Do quan điểm kinh doanh của ba công ty khác nhau, một tòa nhà được chia thành ba phong cách, căn bản rất khó để phối hợp, nhất là sau này khi Yến Lâm quy hoạch không hề ủng hộ giới kinh doanh xây dựng một khu kinh doanh mua sắm và giải trí tại đây, cuối cùng ba công ty đều thua lỗ, trong đó trung tâm thẩm mỹ mà Tưởng Hạ đầu tư thua lỗ nhiều nhất, gần như mất sạch.
Tiền đề còn là giá giao dịch không cao.
Kiếp này có lẽ sẽ khác.
Vào thời điểm đó, giá giao dịch một tầng của tòa nhà Kim Sáng là khoảng hai mươi lăm triệu nhân dân tệ, cả tòa nhà là khoảng một trăm ba mươi triệu nhân dân tệ, tuy rằng mười năm nay giá cả cả nước tăng cao, mua cả toà nhà này để mười năm, không làm gì, cũng kiếm được gấp vài lần, nhưng những người trong hoàn cảnh hiện tại, không biết xu hướng bất động sản trong tương lai, thêm nữa, dù có biết, cũng chưa chắc có năng lực đầu tư hàng triệu vốn lưu động, trở thành tài sản cố định chỉ có tác dụng sau mười năm, doanh thường thông thường sẽ bị kéo thụt lùi tới chết.
"Bây giờ bắt đầu đấu thầu đợt một, tầng một, giá khởi điểm là bảy triệu, mỗi lần giơ tấm bảng tăng một trăm nghìn."
Công ty đầu tiên giơ tấm bảng là kiến trúc Thuỵ Đằng: "Bảy triệu mốt ".
Sau đó là đầu tư Dật Hào: "Tám triệu."
"Mười triệu."
"..."
Có lão thần Khương Nhu ở đó, không hề lên tiếng, cho tới khi gọi được “Hai mươi lăm triệu", giá giao dịch trung bình của kiếp trước, cậu mới chỉ thị cho cô gái ở phòng kế hoạch phát triển ngồi ở bên cạnh giơ bảng, rồi dặn dò: “Hét thẳng lên hai mươi sáu triệu."
"Vâng, tôi hiểu rồi chủ tịch Khương."
Hình tượng cô gái không tồi, vừa tốt nghiệp đại học, ngũ quan đoan chính dáng người mảnh mai, cô gái được Ngô Đồng lựa chọn kỹ càng làm "hình tượng công ty", đâu ngờ lúc thật sự cần dùng, mới phát hiện ra lỗ hổng, cô gái này khá nhút nhát, giọng hơi nhỏ.
Mặc dù hiện trường đủ yên tĩnh, miễn cưỡng có thể nghe rõ, nhưng chưa hét ra khí thế của “hai mươi sáu triệu", Khương Nhu cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
Chỉ nghe thấy một giọng nữ rõ ràng lớn tiếng hét: "Tập đoàn Đinh thị, hai mươi sáu triệu mốt!"
Khương Nhu: "..."
Không có so sánh không có tổn thương.
Khương Nhu ra hiệu cho cô gái đưa tấm bảng cho cậu, đích thân giơ lên, người dẫn chương trình trên sân khấu lập tức nói: “Tập đoàn Khương thị, hai mươi sáu triệu hai!”
Gần như ngay sau khi cậu nói xong, Đinh Bằng Châu lại giơ tấm biển của mình lên. Người dẫn chương trình: "Tập đoàn Đinh thị, hai mươi sáu triệu ba!"
Kể từ đó, cả hội trường chỉ còn lại nhà họ Đinh và Khương thị tranh nhau, những tấm biển lần lượt được nâng lên, giá cả ngày càng cao, mọi người có mặt đều hồi hộp, điều này...thật bất thường? Ngay cả khi triển vọng phát triển của Kim Sáng tốt tới đâu, cũng không tới mức khoa trương như này đâu nhỉ? Giá đã cao hơn giá thị trường bao nhiêu rồi?
"Tập đoàn Đinh thị, ba mươi sáu triệu hai!"
"Tập đoàn Đinh thị, ba mươi sáu triệu hai hai lần!"
Mỗi lần người dẫn chương trình báo gi,á đều phải dừng lại một chút, cho người khác có thời gian giơ tấm biển, lúc này ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía Khương Nhu, những người khác không khỏi nhìn nghiêng, đều thì thào nói:
"Khương thị cũng không kham nổi rồi."
"Cũng gần như vậy, cái giá này đúng là thái quá, nếu cứ tiếp tục đánh nhau như thế này, cả hai đều thua, chỉ mất thêm mà thôi."
"Dù sao vẫn còn trẻ, không chịu được, vừa rồi lẽ ra không nên đối đầu với Đinh thị, hiện giờ, Khương Nhu biết sợ rồi."
Tuy nhiên, không phải chủ tịch Khương không thể trả nổi, càng không , phải sợ hãi, mà là...cậu không giơ được nữa.
Cánh tay Khương Nhu tê mỏi, từ lúc bắt đầu đấu thầu đến giờ, cánh tay giơ tấm bảng vẫn chưa đặt xuống, để duy trì hình tượng của công ty, còn phải ngồi thẳng, quả thực rất mệt mỏi! sau khi kết thúc cậu nhất định phải về nhà ngã ra giường không chịu xuống!
Tuy nhiên, bề ngoài chủ tịch Khương vẫn giữ biểu căm cao lãnh lạnh lùng quý phái, cậu ông điềm nhiên giơ tấm bảng cho Cố Giang Khoát đang ngồi bên cạnh, nói nhỏ: “Hét giá bốn mươi triệu.”
Cố Giang Khoát cũng hành động gọn gàng, cầm lấy tấm bảng, trước khi người dẫn chương trình hô "Thành giao", anh giơ cao tấm bảng, nói lớn: "Tập đoàn Khương thị, bốn mươi triệu!"
Cố Giang Khoát đầy tự tin, giọng nói vừa thoát khỏi sự non nớt của một thiếu niên, vừa tràn đầy nam tính của thanh niên, thậm chí còn to hơn cả giọng người dẫn chương trình nói qua mic, khiến cái giá bốn mươi triệu cao một cách quá đáng gây sốc toàn hội trường.
"Bốn mươi triệu?! Tôi không nghe nhầm chứ?"
"Trời ơi..."
Ngay cả người dẫn chương trình cũng choáng váng, chậm một nửa nhịp mới lặp lại đề nghị một cách máy móc.
Sắc mặt Đinh Bằng Châu vô cùng xấu xí.
Đinh Yên Sinh trông cũng rất nghiêm túc, bốn mươi triệu một tầng, vừa hay là mức giá cao nhất mà họ có thể mua được.
Đúng lúc này, Khương Nhu quay đầu, nhìn về hướng Đinh Bằng Châu, khóe môi chủ tịch Khương cong lên thành một đường vòng cung rất nông, lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt sáng ngời của nhìn thẳng vào anh, khiêu khích và gợi cảm, giống như một con mèo ragdoll cao quý với móng vuốt sắc nhọn.
Đinh Bằng Châu nghiến răng, nói thầm với Đinh Yên Sinh: "Bố, xem ra Khương thị nhất định sẽ thắng. Cậu ấy càng như vậy, càng cho thấy giá trị tương lai của Kim Sáng là vô hạn."
Đinh Yên Sinh hơi cáu kỉnh xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, nhanh chóng lướt qua thông tin trước đó, ông ta không những dùng quan hệ nói bóng nói gió, còn đích thân tới thăm Chân Cục, mà phản ứng của Chân Cục rất thú vị, nếu ông ta nói phải hoặc không phải, đều đáng để xem xét kỹ hơn, nhưng ông ta lại nhanh chóng từ chối, như sợ ông ta sẽ hỏi lại.
Giống như...Chân Cục và Khương thị đã đạt được thỏa thuận nào đó, hoặc là...đã ký một hợp đồng bí mật nào đó với Khương Nhu, nên phản ứng mới lớn như vậy.
Rất tốt, nói thẳng ra, chuyện “quy hoạch thành phố đó” là thật có khả năng cao hơn.
Đinh Yên Sinh ổn định tâm lý, xua tay, Đinh thị tiếp tục giơ tấm biển: "Bốn mươi triệu mốt!"
Lại khiến toàn bộ ồ lên.
Chủ tịch Kim Sáng cũng phải kinh ngạc đứng lên.
Bây giờ, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Khương Nhu và Cố Giang Khoát đang cầm tấm bảng, mọi người đang chờ họ báo thêm cái giá cao đến choáng váng khác, hiện tại đã lên đến gay cấn như vậy, có lé vẫn sẽ tăng giá lên tiếp?
Tuy nhiên, Khương Nhu hơi nghiêng người về phía Cố Giang Khoát, thì thầm vào tai anh: "Bỏ quyền."
Cố Giang Khoát ngoan ngoãn rút tay cầm tấm bảng xuống, không hề ngạc nhiên.
Những hồ sơ dự thầu, hợp đồng, tài liệu giả mạo đó đều do anh xử lý, giá trị của tòa nhà Kim Sáng, anh hiểu rất rõ, theo giá thị trường, thì không dưới một trăm mười triệu, cũng không vượt quá một trăm ba triệu, nhưng mà dòng tiền của Đinh thị hiện giờ...Anh cũng đã bí mật tính toán, dòng tiền hiện có, cộng với số tiền có thể có được việc thế chấp bất động sản từ ngân hàng, cộng với đòn bẩy, có thể rút ra tối đa hai trăm triệu trong một lần.
Vì vậy, mức giá trung bình bốn mươi triệu một tầng, là giới hạn của họ, mà Khương Nhu biết khi nào nên dừng lại, không hề tham nhiều.
Hành vi của Khương Nhu trông giống như một con bạc, nhưng trên thực tế cậu rất đúng mực, không bao giờ chạm vào giới hạn của đối phương.
Trong im lặng căng thẳng, người dẫn chương trình đưa ra quyết định cuối cùng: "Chúc mừng Đinh thị đã trúng thầu tầng một tòa nhà Kim Sáng! Giá giao dịch là bốn mươi triệu mốt!"
Những tràng pháo tay nổ ra tại hiện trường, để chúc mừng Đinh thị, nhưng hầu hết ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Khương Nhu.
Khương Nhu không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, tóc mái dài, bị ánh sáng hắt ra một bóng mờ, theo góc độ từ Đinh Bằng Châu, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, và đôi môi hơi mím.
Trông có vẻ bực mình, còn có một chút... tội nghiệp, chủ tịch Khương thực ra không lùn, ở một thành phố phía bắc như Yến Lâm, cậu cũng có thân hình trên trung bình, so với Cố Giang Khoát, cậu lại trông hơi nhỏ nhắn, thêm một chút mềm mại đáng thương.
Đinh Bằng Châu chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn ôm Khương Nhu vào trong lòng, có khoảnh khắc, anh ta có ảo giác, mình đã từng làm chuyện này, nhìn cậu không khỏi có chút thất thần.
Nếu Khương Nhu là của anh thì tốt biết bao, không biết tại sao, mỗi khi ý nghĩ này nảy sinh trong lòng, Đinh Bằng Châu lại cảm thấy buồn bã không thể kiềm chế được.
...Đinh Bằng Châu buộc mình thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi, cố gắng ổn định tâm lý.
Mọi chuyện tiếp tục cho đến khi người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá trên tầng hai, ánh mắt của mọi người đều hướng về chủ tịch Khương, Khương Nhu thả lỏng người, lặng lẽ dựa vào người Cố Giang Khoát.
Cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp mềm mại, Cố Giang Khoát hít sâu, thở phào, lặng lẽ di chuyển cơ thể về phía chủ tịch Khương, cố gắng để cậu dựa vào thoải mái hơn.
"Giá khởi điểm cho tầng hai là..."
Cuộc đấu thầu diễn ra theo trật tự như thường lệ, Khương Nhu vẫn không hề giương cao tấm bảng ngay từ đầu, vẫn là thái độ yên tĩnh chờ đợi, Cố Giang Khoát nhân cơ hội thì thầm vào tai ông chủ của mình: "Nếu cậu mệt mỏi, đợi về nhà tôi sẽ xoa bóp giúp cậu."
Khương Nhu khẽ hừ một tiếng không dễ phát hiện, ngay cả giọng nói cũng giống như một con mèo kiêu ngạo.
Yết hầu của Cố Giang Khoát chuyển động: “Tôi đã học được một số phương pháp xoa bóp huyệt đạo, có thể làm giảm mệt mỏi.” Đây không phải là lời nói dối, sau khi bố mẹ mất, Cố Giang Khoát lúc mười bốn mười lăm tuổi, lần đầu tạm nghỉ học, lúc đó để giải toả nỗi lòng, anh thường đánh nhau với đám côn đồ nhỏ trong ngõ, dù sau này từng đánh thành “đại ca”, nhưng thường bị thương, bệnh lâu thành quen, anh tự học cách giảm đau theo một cuốn sách xoa bóp bấm huyệt chữa bệnh theo trung y.
Nghe có vẻ khá đáng tin cậy, Khương Nhu nhướng mi đồng ý: "Được thôi."
“Ừm.” Cố Giang Khoát vẫn trả lời thành thật và ngắn gọn, trong khi khoé miệng khé nhếch lên một cách âm thầm.
Giá đấu thầu tầng hai, tầng ba…cũng tương tự như tầng một, Khương Nhu giống như một người mới chưa chín chắn, khi giá thầu khoảng bốn mươi triệu, sẽ không tăng giá nữa, cuối cùng tầng hai, ba, bốn không có ngoại lệ rơi vào tay Đinh thị.
"Thanh niên đúng là không ổn, nhanh như thế đã bị người ta nhìn thấu bài, người khác muốn ra giá hơn cậu ấy, chỉ cần vượt quá bốn mươi triệu là được."
"Nhà họ Đinh lần này quả là hào phóng, lẽ nào do có chút tin tức nội tình?"
"Ngay cả khi dự án này tạo ra lợi nhuận ổn định, bốn mươi triệu cũng vượt xa ngân sách."
"Đúng thế, nếu vượt quá ngân sách nhiều thế, thì phải được chủ tịch hội đồng đồng ý, haizz, một mình tôi không thể quyết định được, nếu có nội tình, Đinh thị lần này lời to."
"Tôi thì có thể làm chủ, nhưng không dám mạo hiểm như thế này, dù sao vẫn còn sót lại tầng cuối cùng, dù có giành cũng vô dụng. Có lẽ nó cũng sẽ thuộc về Đinh thị, nếu mua cả tòa nhà, còn có thể giảm giá mười phần trăm, giá cao thế, cũng có thể thu lại rất nhiều."
"..."
Sau một lúc giải lao, người dẫn chương trình lại nở một nụ cười chuyên nghiệp, thông báo: "Tầng năm, là tầng trên cùng, bắt đầu cuộc đấu thầu ngay bây giờ!"
Đinh Bằng Châu lộ ra vẻ thoải mái tự mãn: "Là tầng cuối cùng rồi, bố, chiến thắng đã ở trong tầm mắt."
Nhưng Đinh Yên Sinh không trả lời con trai, lông mày càng nhíu chặt hơn, trầm tư nói: "Con không thấy, chúng ta quá thuận lợi sao?"
“Thuận lợi?” bị Khương Nhu ép đến mức hơn bốn mươi triệu, còn gọi là thuận lợi? Hiện họ đã chi hơn một trăm sáu mươi triệu rồi!
“Không, không phải thuận lợi, là trùng hợp thôi.” Con số bốn mươi triệu quá trùng hợp, trùng hợp tới mức… giống như bẫy bọn họ, nhưng mọi thứ dường như đều chịu được khảo nghiệm, còn Khương Nhu, có thực sự thông minh như vậy không.?
“Khương thị, bốn mươi ba triệu!” Giọng nói trầm lớn của Cố Giang Khoát đột ngột vang lên.
Đinh Bằng Châu sững sờ nhìn về phía bố mình, Đinh Yên Sinh suy nghĩ một chút, rồi ra hiệu giơ cao bảng.
Người dẫn chương trình nói: "Tập đoàn Đinh thị, bốn mươi ba triệu mốt!"
Cố Giang Khoát tiếp tục: "Tập đoàn Đinh thị, bốn mươi bốn triệu!"
Người dẫn chương trình: "Tập đoàn Đinh thị, bốn mươi bốn triệu mốt!"
Khương Nhu cúi đầu xuống mớm lời cho Cố Giang Khoát, một lúc sau, Cố Giang Khoát giơ tấm biển lên: "Năm mươi triệu!"
Đám đông náo động.
Năm mươi triệu?! Số tiền đó gần gấp đôi giá thị trường! Ngay cả khi không mua được tòa nhà Kim Sáng, thì cũng không phải là vô ích, họ đang chứng kiến "sự ra đời của vua các tòa nhà"?
Mà cho dù triển vọng của Kim Sáng có tốt đến đâu, với giá gấp đôi thị trường, thì cũng khó có lãi, phải không? Liệu Đinh thị có tiếp tục giành không?
"Tập đoàn Đinh thị, năm mươi triệu mốt!"Ngay cả Đinh thị cũng dùng đơn vị chục hiệu rồi! Đây là để uy hiếp chủ tịch Khương non nớt về mặt khí thế sao?
Chủ tịch Khương quả nhiên thể hiện bản lĩnh bá đạo của một chú bê con mới sinh, trực tiếp ra giá “Sáu mươi triệu”.
Lần này ngay cả cấp dưới đi theo Khương Nhu cũng hoảng sợ, quản lý Lưu từ bộ phận chính sách không khỏi đứng dậu, cúi đầu đổi vị trí với cô gái cầm tấm bảnglúc trước, ngồi xuống bên cạnh Khương Nhu, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng thuyết phục: "Ông chủ, nhất định không được cố chấp, sáu mươi triệu, mua một tầng, dù anh là chủ tịch hội đồng quản trị, lần này không thể giải thích được cho hội đồng ban quản trị được đâu!"
Khương Nhu không ngờ quản lý Lưu lại còn có tấm lòng chân thành “trung thành với công ty” như vậy, đúng là có chút ngạc nhiên.
Cậu không khỏi liếc về hướng bố con Đinh Bằng Châu, lông mi dài rũ xuống, cậu nghĩ tới đây, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đích thân nói với hội đồng ban quản trị bọn họ, anh không cần để ý. "
"Nhưng ông chủ..."
"Tập đoàn Đinh thị, sáu mươi mốt triệu!"
Khương Nhu quay đầu lại, tức giận liếc nhìn Đinh Bằng Châu, Đinh Yên Sinh nhìn thấy mọi chuyện, viên đá lớn đè nặng trong lòng nhẹ nhàng hơn.
Ông ta nghĩ một cách khinh thường: Hóa ra chỉ là một tên nhóc ngoan cố hành động theo cảm tín, còn cho rằng tòa nhà Kim Sáng sinh lợi, nên mới cố tình gây sự ở tầng cuối cùng cho ông ta, đúng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, mua cả tòa nhà tự nhiên sẽ quy hoạch kinh doanh tốt hơn, cậu gây rối như thế, đúng là khiến ông ta khó chịu. Khương Nhu có thể điều động được bao nhiêu tiền? Liệu cậu có thực sự dùng hết dự toán cho cả căn nhà trong lúc nóng vội không? Người trẻ làm gì cũng không theo trật tự, đúng là khó lường.
Bản thân phải tự đặt ra giới hạn cho mình.
Đinh Yên Sinh nhanh chóng cân nhắc ưu khuyết điểm, cuối cùng đưa ra một con số, nói với con trai: "Bảy mươi sáu triệu, nếu vượt quá con số này, chúng ta sẽ không theo nữa."
"Nhiều như vậy?!" Đinh Bằng Châu sửng sốt: "Vượt quá ngân sách rồi đó, chúng ta có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy trong một lúc nhận được không?"
Đinh Yên Sinh nói ngắn gọn: "Có thể."
Rõ ràng bốn mươi hai triệu một tầng đã là số tiền lớn nhất vượt quá dự đoán từ trước rồi, Đinh Bằng Châu không hiểu bố mình lấy đâu ra tiền, trong lòng từ không khỏi oán trách Khương Nhu, chắc chắn là Tiểu Nhu đang giận mình, nên mới cố tình nâng giá khiến nhà họ Đinh phải moi ra nhiều tiền như thế!
…Cho dù cuối cùng Khương Nhu mua nó với giá cao, anh cũng cảm thấy xót xa. Trong lòng Đinh Bằng Châu, Khương Nhu, cả nhà họ Khương sớm muộn gì cũng thuộc về anh.
Đó không phải là tương đương với việc tiêu tiền của chính mình một cách vô ích sao?
Khương Nhu không biết Đinh Bằng Châu đang nghĩ gì, nhưng vẫn tăng giá đều đặn, cảnh tượng càng ngày càng nóng, khi lên tới bảy mươi lăm triệu, chủ tịch Khương cân nhắc một chút, chuẩn bị chờ quản lý Lưu "trung thành” tới ngăn chặn mình, sau đó thuận lợi kết thúc buổi biểu diễn một cách hợp lý.
Tuy nhiên, quản lý Lưu dường như đã từ bỏ, dựa vào lưng ghế với vẻ không còn luyến tiếc, cả người toát ra vẻ mặc kệ "cậu thích làm gì thì làm tôi không quan tâm nữa”, không hề gây rối.
“Ông chủ, thực sự không thể theo được nữa!” Cố Giang Khoát lên tiếng.
Khương Nhu: "?"
Cố Giang Khoát đầy khí thế, hơi tăng âm lượng lên, giúp người khác thấy tỉnh ngộ, quản lý Lưu giật mình tỉnh dậy, liếm môi, tiếp tục khô khan thuyết phục: "Chủ tịch Khương, sách của chúng ta..."
Khương Nhu nhìn, nhưng không thể không liếc nhìn Cố Giang Khoát, cậu không tin đó là sự trùng hợp…mở miệng nhắc nhở ngay khi cách một khoảng nữa là tới bảy mươi sáu triệu.
Cố Giang Khoát chắc hẳn đã tính ra được át chủ bài của Đinh Yên Sinh.
Khương Nhu không khỏi cảm thán, đại lão quả nhiên là đại lão! Cậu đã thu thập tất cả thông tin có thể thu thập về Đinh thị, cũng như trí nhớ của kiếp trước, mới có thể tính toán đại khái con át chủ bài của đối phương, còn Cố Giang Khoát, anh chỉ giúp phân loại qua biển thông tin rộng lớn, đã có thể nhớ nhay, thậm chí tính toán ra số tiền chính xác! Khác hẳn so với những thứ cậu đã há tính toán!
Đây là thực lực cỡ nào? Có một số người sinh ra đã là thiên tài trong kinh doanh.
Quản lý Lưu khô khốc miệng, người dẫn chương trình trên sân khấu đang lặp lại: "Tập đoàn Đinh thị, bảy mươi lăm triệu, lần thứ hai!"
Khương Nhu cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Được."
"Không theo nữa."
Cuối cùng, tòa nhà Kim Sáng đã được tập đoàn Đinh thị mua đấu giá với tổng giá là hai trăm ba mươi sáu triệu nhân dân tệ.
Một buổi kêu gọi đầu tư, kích thích hơn cả phim Hollywood, mọi người ăn dưa tới mức no, lúc giải tán còn thấy chưa đủ, có người xúm quanh bố con Đinh Bằng Châu chúc mừng, cũng có vài chủ tịch muốn tìm Khương Nhu nói chuyện, nhưng Khương Nhu lạnh lùng, vừa giải tán đã được vệ sĩ cao lớn hộ tống, mau chóng rời khỏi hội trường, ngay cả người trong công ty Khương thị cũng không theo kịp.
Đúng diễn giải một cách hoàn hảo cho hình tượng tiểu thiếu gia thẹn quá hóa giận, ngang ngược không sợ gì.
Đinh Bằng Châu nhìn phương hướng bóng dáng của cậu biến mất, định nói lại thôi, lại còn bị người ta vây quanh chúc mừng, căn bản không thể thoát được, còn bị Tưởng đại tiểu thư châm chọc: “Tốt nhất đừng đuổi theo, anh Đinh chú ý an toàn."
"Hôm nay cậu ấy dẫn theo một vệ sĩ. Trông khá cường tráng, một đấm có thể đấm chết anh."
Đinh Bằng Châu: "..."
Khương · đấu thầu thất bại · thẹn quá hoá giận · Nhu cuối cùng cũng bước ra khỏi tầm mắt của các ông chủ, rẽ vào một con hẻm không có ai.
Khuôn mặt Khương thiếu gia đã tái đi từ lâu vì giả vờ tức giận ở hội trường, vì đi quá nhanh, hiện giờ mà chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Một buổi biểu diễn vất vả đi đến kết quả thành công, Khương Nhu thả lỏng toàn thân, trong chốc lát cả người lười biếng.
Sự thư giãn đột ngột sẽ làm tình trạng mệt mỏi thêm trầm trọng. Khương thiếu gia cảm thấy chân mình đau nhức, cậu vẫy tay với Cố Giang Khoát, sau đó dựa đầu vào ngực anh, nói dứt khoát: "Tôi không thể đi được nữa, cho tôi dựa một lát."
Khương thiếu gia cố gắng hết sức tôn trọng Cố đại lão, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra bản chất thật của mình, ví dụ như mệnh lệnh này vừa nghe có cả kiêu ngạo.
Nhưng Cố Giang Khoát nghe thấy thế rất dễ chịu, nhìn mái tóc mềm mại của cậu chủ nhỏ gần trong tầm tay, nói thầm: "Vậy thì, để tôi cõng cậu nhé?"
“Thôi, để người ta thấy, còn ra thể thống gì.” Khương Nhu tựa vào anh như không có xương, nói: “Nghỉ ngơi một lát là được.”
"Đợi lúc về xoa bóp cho tôi là được ề." Khương Nhu lại nói: "Không phải anh biết xoa bóp sao? Nhận được huyệt của bộ phận nào?"
Cố · lang trung giang hồ · Giang Khoát nghe thấy mình nói một cách chắc chắn: "Từ đầu đến chân đều biết, đều xoa bóp được."