Trừ vị Trương tài nhân lúc trước ra, đây là lần đầu tiên điện Vĩnh Ninh có khách mới đến thăm.
Đương nhiên Yến Xu cũng biết người tới không có ý tốt, nhưng cấp bậc của Vương chiêu nghi cao hơn nàng, cho nên nàng chỉ có thể đứng dậy đón chào.
“Ra mắt chiêu nghi.”
Vương chiêu nghi cũng không hề khách khí, vừa vào phòng đã đi tới ngồi xuống trên giường ấm, bắt đầu mở miệng xỉa xói: “Sao đấy, hình như mới nãy có nghe ai nhắc đến ta nhỉ?”
Câu này dọa Liên Tâm sợ run, nàng ấy vội vàng nhìn về phía Yến Xu.
Sắc mặt Yến Xu vẫn như thường, thậm chí còn có phần vô tội: “Nào có ạ, ban nãy chúng ta đang bàn luận xem bữa sáng hôm nay ăn cái gì, không hề nhắc tới chiêu nghi mà.”
Vương chiêu nghi hầm hừ đánh giá nàng một phen, sau đó lại tiếp tục móc mỉa: “Đã sớm nghe qua về tài ăn nói của Lý mỹ nhân, hôm nay cuối cùng ta cũng được lĩnh giáo rồi.”
Yến Xu vờ nghe không hiểu, cười khờ: “Chiêu nghi cứ khen ta như vậy làm ta ngại quá.”
Thấy nàng không mắc lừa, Vương chiêu nghi chỉ đành hừ một tiếng: “Ban nãy người của ta đi Nội Vụ Cục lấy son phấn có gặp qua người trong điện của ngươi. Nghe nói người của ngươi có phê bình kín đáo với ta nhỉ?”
Nói xong, nàng ta liếc về phía một người cung nữ theo hầu bên cạnh: “Thúy Yên, ngươi ra xem có con nhóc kia ở đây không?”
Nghe chiêu nghi nói thế, cô cung nữ tên Thúy Yên lập tức chỉ vào Liên Tâm: “Chính là nàng ta, nàng ta không lấy được đồ, thấy ta lấy được bèn lầm bầm nói xấu chiêu nghi đấy ạ.”
Liên Tâm bị dọa đến mức lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, nô tỳ chỉ hỏi người của Nội Vụ Cục là sao Vương chiêu nghi có son phấn mà mỹ nhân của chúng ta lại không có thôi…”
Cùng lúc đó, hệ thống bắt đầu cắt dưa cho Yến Xu ăn: 【 Mấy năm nay Thúy Yên trộm không ít trang sức của Vương chiêu nghi, hai ngày trước còn thó mất một chiếc dây chuyền mã não đỏ rồi vu khống cho người khác. 】
Yến Xu hiểu ngay, nàng vờ hùa theo trách cứ Liên Tâm: “Em đấy, lúc nào cũng bướng bỉnh thôi rồi, ta làm sao mà so được với chiêu nghi? Chiêu nghi có cấp bậc cao hơn ta, cho nên có thứ gì tốt đương nhiên phải ưu tiên đưa cho chiêu nghi trước rồi.”
Nói xong, nàng lại cố ý nhìn về phía Thúy Yên một cái, nói với Liên Tâm: “Khi nào em có thể giống với cô nương Thúy Yên thì ta mới an tâm được.”
Vương chiêu nghi đang chờ nàng mắc lỗi, nghe câu này không khỏi sửng sốt: “Thúy Yên thì sao?”
Yến Xu cười nói: “Cô nương Thúy Yên vừa đẹp lại còn giỏi đưa đẩy, khó trách được nhiều người thích như vậy! Hôm kia ta còn nghe có người khen nàng ta ở chỗ của Thái Hậu đấy!”
Ha hả, muốn gây chuyện với nàng về vụ nàng được Thái Hậu gọi tới chứ gì, nếu vậy nàng cũng không cần phải giấu nữa.
Vương chiêu nghi nghe xong quả nhiên hơi khựng người lại, nàng ta lập tức hỏi dồn: “Ai khen nàng ta?”
Nét mặt của Yến Xu vẫn ung dung như cũ: “Là Trần thượng cung đấy ạ! Hôm qua khi ta đến cung Từ An vừa lúc gặp Trần thượng cung đang trò chuyện với Thái Hậu, Trần thượng cung nói sự thông minh của cô nương Thúy Yên cũng đứng hàng khá cao trong hậu cung này, hơn nữa còn rất có lòng hiếu thảo, nghe nói lần trước nàng ta còn tự tay làm đai buộc trán tặng cho Thái Hậu, trên đó còn cố ý nạm một viên đá mã não đỏ, phẩm chất của viên đá ấy không tệ chút nào.”
Vừa dứt câu, Thúy Yên sửng sốt không thôi.
Vương chiêu nghi cũng ngây người, hoài nghi nhìn sang Thúy Yên.
Yến Xu vẫn tiếp tục xào xáo câu chuyện dựa theo dưa mà hệ thống đưa ra: “Nghe nói khi mùa hè tới, nàng ta còn làm một bộ áo ngủ từ vải yên la mềm mại hiến cho Thái Hậu nữa cơ, kỹ thuật may vá tốt đến mức được Thái Hậu luôn miệng khen không dứt.”
Vải yên la mềm (1)?
Vương chiêu nghi lại sững người.
—— Trong hè nàng ta cũng trùng hợp bị mất một cây vải yên la mềm, chuyện này làm nàng ta đau lòng gần chết luôn…
Yến Xu lại cười nói với Thúy Yên: “Đúng rồi, mấy cái khăn tay làm từ lụa mây cũng là do ngươi đưa cho Trần thượng cung nhỉ, bà ấy nói những đóa hoa do ngươi thêu đẹp lắm đấy…”
Còn chưa nói xong đã thấy Vương chiêu nghi quay sang tát Thúy Yên một bạt tai: “Giỏi nhỉ, mã não đỏ? Vải yên la mềm? Còn cả khăn tay từ lụa mây? Thì ra những thứ ta bị mất đều do ngươi trộm đi, xong rồi ngươi còn đem tặng cho Thái Hậu tỏ lòng hiếu thảo? Giỏi cho con nhóc nhà ngươi! Ta không biết ngươi có lòng dạ như vậy luôn đấy!”
Thúy Yên bị đánh ngốc, nàng ta lấy lại tinh thần, vội che mặt nói: “Chủ tử ơi, em không có, em thật sự không có làm! Đó… đó đều là do nàng ta nói bậy thôi ạ!”
Yến Xu vờ kinh ngạc che miệng: “Thì ra chiêu nghi không biết việc này ạ? Ôi trời, chỉ tại ta lắm miệng quá! Mong là chuyện này không làm tổn thương tình cảm chủ tớ giữa hai người nha!”
Vương chiêu nghi lại tát Thúy Yên một cái, nàng ta thở hổn hển vài cái, sau đó trừng mắt hung hăng nhìn Yến Xu: “Quản lý người của ngươi cho tốt, nếu lần sau còn dám nói bậy, ta sẽ thay quý phi nương nương xé miệng của ả ta!”
Nói xong, nàng ta đằng đằng sát khí nhéo lỗ tai của Thúy Yên lôi đi.
Yến Xu nhìn theo bọn họ đi xa.
Đợi cho đến khi trong phòng yên tĩnh lại, Nhẫn Đông và Liên Tâm mới dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Yến Xu: “Chuyện ban nãy ngài nói có thật không ạ? Thúy Yên to gan như vậy sao?”
Yến Xu nhếch môi cười, một bộ chuyện không liên quan đến mình: “Có thật hay không chờ nàng ta về điều tra không phải là sẽ biết sao? Các em nhớ đi xem trò hay nhé.”
Hai người vội gật đầu bảo vâng, trong lòng đã âm thầm hưng phấn xoa xoa tay.
Có ai không thích xem trò hay đâu cơ chứ!
Kế đó, Yến Xu đột nhiên nghiêm mặt dặn dò các nàng: “Nếu sau này còn có chuyện như vụ son phấn lần này, các em hãy nhớ câu ‘không tranh không đoạt không lắm miệng’, mau chóng về điện là được.”
Cấp bậc của nàng vừa thấp lại vừa không có chỗ dựa, cứng đối cứng chỉ tổ hại cái thân.
Hai người vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”
Yến Xu lại nói: “Đi lấy bữa sáng cho ta đi, ta sắp chết đói rồi này.”
Sáng nay bận rộn toàn những việc vớ vẩn, chờ ăn no xong nàng cũng nên mau chóng đi viết tiểu thuyết thôi, tốt xấu gì cũng xem như một cái kỹ năng, sau này cũng nhiều thêm một đường ra.
Nhẫn Đông vội đáp lời, sau đó nhanh chân chạy đến Thượng Thiện Giám, không bao lâu sau nàng ấy đã bưng bữa sáng về, bên trong có bánh chỉ bạc, xíu mại thịt dê, cháo bí đỏ và hai món ăn kèm.
Người khi đói ăn gì cũng thấy ngon, Yến Xu đánh chén tất cả trong một nốt nhạc, sau đó bắt đầu sự nghiệp viết văn to lớn của mình.
Khụ khụ, trải qua mấy ngày nỗ lực, bộ truyện đầu tay 《 Tài Tử Phong Lưu Và Giai Nhân Xinh Đẹp 》của nàng sắp hoàn thành rồi.
Nàng chăm chú viết, không biết qua bao lâu, Nhẫn Đông lại đi vào trong phòng, vẻ mặt khó xử muốn nói lại thôi: “Chủ tử ơi…”
Yến Xu lấy lại tinh thần, nàng nhấc bút, hỏi: “Sao thế em?”
Nhẫn Đông tức giận nói: “Nội Vụ Cục cắt xén luôn phần than củi của chúng ta rồi ạ, nói cái gì mà hôm nay phát hết rồi, bảo chúng ta vài ngày sau lại tới lấy, thế còn mấy ngày nay thì sao, chẳng lẽ muốn chúng ta bị đông lạnh chết à?”
Yến Xu nghe là hiểu ngay, nàng nghĩ nghĩ: “Còn trữ hàng đúng không, ta và các em chia đôi ra dùng là được, ban ngày trời nhiều nắng thì tiết kiệm không dùng than.”
Nhẫn Đông chu môi: “Vậy còn ban đêm thì sao ạ?”
Yến Xu đảo mắt: “Ban đêm ấy à… Tới lúc đó rồi tính.”
Chậc, người nọ đã tới hai ngày liền, hẳn là đêm nay cũng sẽ tới đúng không?
~~
Vào đêm, đèn trong cung Càn Minh càng thêm sáng ngời.
Trong ngự thư phòng, quân vương đang ngồi trước bàn phê tấu chương, các vị đại thần Thông chính sử và Đô ngự sử cung kính đứng chờ ở một bên.
Vũ Văn Lan xem lướt qua toàn bộ tấu chương, đang muốn duỗi tay cầm bút lên phê thì vết thương bị băng bó cũng trùng hợp lộ ra.
Các đại thần sững người, lập tức bước lên quan tâm hỏi han ——
“Tay của bệ hạ bị sao thế ạ? Chẳng lẽ là bị thương?”
“Bệ hạ có cho mời thái y chưa? Tình trạng vết thương như thế nào?”
“Sao bệ hạ lại bị thương thế ạ?”
Vũ Văn Lan thuận miệng nói: “Sáng nay khi luyện kiếm ta không cẩn thận bị cắt qua, không đáng lo.”
Nói xong, hắn nhanh chóng viết viết, sau đó giao tấu chương cho mọi người: “Lui xuống đi.”
Các đại thần bẩm vâng, mỗi người nâng tấu chương của mình lui ra, trong điện cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Thái giám ngự tiền Phú Hải âm thầm cân nhắc: 【 Hì hì, không biết là vị mỹ nhân nào cắn đây, bệ hạ còn thay nàng ấy giấu giếm, hẳn là rất thích rồi. 】
Vũ Văn Lan liếc ông ấy một cái: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Kế đó, hắn lại gọi tiểu thái giám Phú Bảo vào hỏi: “Hôm nay điện Vĩnh Ninh đã xảy ra những chuyện gì?”
Phú Bảo ăn ngay nói thật: “Khởi bẩm bệ hạ, Lý mỹ nhân vẫn như bình thường không hề ra khỏi cửa điện, nhưng không biết vì sao Nội Vụ Cục lại cắt xén son phấn và than củi của Lý mỹ nhân, đúng rồi, hôm nay Vương chiêu nghi còn dẫn người qua đó, không biết chiêu nghi và Lý mỹ nhân nói gì với nhau mà lúc về chiêu nghi nổi giận đùng đùng luôn.”
Vũ Văn Lan lập tức nhận ra trọng điểm trong câu chuyện, nhíu mày nói: “Vì sao lại cắt xén? Ai làm?”
Phú Bảo nói: “Hình như là quý phi nương nương truyền chỉ cho Nội Vụ Cục đấy ạ, về phần tại sao thì tiểu nhân cũng không biết.”
Giỏi cho một Chu quý phi, nàng ta coi hoàng cung như Chu gia của mình hay gì?
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Thế nàng ấy ứng phó như thế nào?”
Phú Bảo nói: “Lý mỹ nhân chỉ ra lệnh chia đôi than củi của mình với các cung nhân, không có để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Vũ Văn Lan nhướng mày, sao tự nhiên nàng ấy lại trung thực quá vậy?
~~
Thiếu chút than củi đúng là có hơi lạnh.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Xu mặc áo ngủ dày cuộn tròn trong ổ chăn suy nghĩ, không biết đêm nay hoàng đế còn đến không?
Cả ngày hôm nay không có động tĩnh gì, hẳn là hắn cũng không có ý trị tội nàng nhỉ?
Vậy có khi nào hắn sẽ giận vì việc hôm qua cho nên không tới nữa không?
Nhưng nếu như thế thì phải xử lý vụ than củi này sao bây giờ?
Trong lúc đang thấp thỏm, nàng lại nghe tiếng cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, ngoài màn giường truyền đến tiếng bước chân như có như không.
Trái tim của nàng đập mạnh, Yến Xu vội vén màn đi xem, quả nhiên thấy được người kia.
Vũ Văn Lan mặc một bộ áo gấm màu đen, trên đầu không đội mão, cho nên cả người có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Hắn rũ mắt đánh giá nàng một cái, sau đó thản nhiên nói: “Hôm qua lớn mật lắm mà, sao hôm nay lại biến thành như thế này rồi.”
Yến Xu mặt dày đáp: “Từ đêm qua đến bây giờ thần thiếp vẫn luôn thấp thỏm lo âu, à ừm… tay của ngài đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Vũ Văn Lan ừ một tiếng, không kịp nói tiếp đã hắt xì một cái.
Ừm, đúng là trong phòng này có hơi lạnh thật.
Nhưng mà ngay sau đó, bên ngoài lập tức vọng đến giọng của Nhẫn Đông: “Chủ tử? Ban nãy là… tiếng gì vậy ạ?”
Yến Xu nhìn Vũ Văn Lan, cuống quít nói: “Là ta, ta hắt xì ấy mà.”
Nhẫn Đông vội nói: “Thế để em vào trải thêm cho ngài một lớp chăn.”
Nói xong không chờ Yến Xu cự tuyệt, thế mà lại trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mọi chuyện nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yến Xu hoảng sợ, Vũ Văn Lan lại phản ứng khá nhanh, thoắt cái đã giấu mình sau màn giường.
Ngoài cửa có người đảo đảo tròng mắt, vội vàng chạy đi báo tin.
Trong phòng, Nhẫn Đông nhanh nhẹn lấy một cái chăn từ tủ quần áo ra, đang muốn thay Yến Xu trải ra thì lại bị Yến Xu giật lấy: “Ta tự trải là được rồi, hơn nửa đêm rồi còn gì, em mau đi ngủ đi.”
Nhẫn Đông thở dài: “Em biết ngài lạnh lắm, không phải bệ hạ chỉ nói vài câu với ngài thôi sao, những người đó sao mà còn ác hơn cả sói dữ nữa vậy! Đang trời đông giá rét thế này mà lại cắt đứt nguồn than củi, rõ ràng bọn họ muốn ngài bị lạnh chết mà! Hay để em bưng chậu than trong phòng chúng em sang nhé.”
Yến Xu vội lắc đầu: “Không cần đâu, nếu các em lạnh quá sinh bệnh thì ai hầu hạ ta? Ta không sao đâu, em mau đi ngủ đi.”
Nhẫn Đông không còn cách nào, đành phải ‘vâng’ một tiếng rồi rời đi.
Trong phòng yên tĩnh, người nào đó vén màn giường lên, thuận thế ngồi ở mép giường.
Yến Xu ôm chăn lon ton chạy đến nịnh nọt: “Bệ hạ phủ thêm chăn đi ạ, trong phòng của thần thiếp lạnh lắm, ngài đừng để bị lạnh.”
Nói thật, trong phòng này đúng là có hơi lạnh, hoàn toàn không thể so sánh với cung Càn Minh có hệ thống sưởi ngầm được.
Về phần nguyên nhân trong đó, Vũ Văn Lan đương nhiên đã hiểu rõ.
Hắn nhận lấy chăn, nói: “Có người cắt xén than củi của nàng, thế sao nàng không bẩm báo cho Trẫm biết?”
Yến Xu thầm nghĩ, còn không phải là bởi vì ngươi nên ta mới bị cắt xén than củi đó sao? Nói nghe thì hay lắm, đám người kia có ai mà ta chọc nổi đâu?
Lại nói, với cấp bậc của nàng, còn chưa nhìn thấy hắn chắc đã bị gặm đến một mẩu xương cũng không còn, cho nên còn không bằng để chính hắn tự tới cảm thụ một phen.
Ngoài miệng, nàng lại giả ngu nói: “Trong Nội Vụ Cục chỉ nói là tạm hết than củi, mấy ngày nữa sẽ nhập về, bảo thần thiếp chờ mấy ngày là được.”
Vũ Văn Lan cũng lười xé rách lời nói dối của nàng, đang lúc định mở miệng nói chuyện, lại nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Hình như có người đang muốn xông vào trong điện, còn có một cô gái giương giọng lên nói: “Lý mỹ nhân, đã khuya thế này mà ngươi còn không ngủ, đang nói chuyện với ai đấy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoan nghênh vây xem hiện trường vụ bắt gian vị hoàng đế nào đó cùng cô vợ nhỏ của hắn, bán vé hàng đầu view đẹp, xin quý khách tự mang hạt dưa, đậu phộng, cổ vịt ướp rượu, nếu không lúc thấy người khác ăn xong thèm chảy nước miếng cũng không được bắt đền tác giả, cám ơn.
Chú thích:
1. Vải yên la mềm: Một loại vải dệt khá mỏng được nhắc đến trong Hồng Lâu Mộng, thường chỉ có bốn màu là màu thiên thanh, màu vàng quả trám, màu xanh lá sẫm, màu hồng bạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT