Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức ‘Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa bắt cóc và tra tấn bức cung bình dân’ đã bị truyền khắp trong triều đình.
Cả triều trên dưới đều khiếp sợ không thôi.
Ai có thể ngờ đến vị Đại học sĩ luôn điềm đạm nho nhã kia lại làm ra chuyện như vậy?
Chỉ có Yến Xu là bình tĩnh tiếp tục viết tiểu thuyết của mình.
—— Tuyệt vời, nếu ông chủ tiệm sách đã an toàn về nhà, như thế nàng có thể tiếp tục bán tiểu thuyết rồi.
Có điều còn chưa viết được mấy chữ, nàng lại thấy Vũ Văn Lan tới.
Yến Xu vội vàng hành lễ, trong lòng lại có chút khó hiểu.
—— Khoảng thời gian này, đáng lẽ một kẻ cuồng công tác như hoàng đế phải ở Ngự Thư Phòng thống trị quốc gia mới đúng, sao tự dưng lại có rảnh tới tìm nàng thế này?
Vũ Văn Lan nghe được, thế là chủ động giải thích cho nàng: “Trẫm tới là muốn báo cho nàng một tin tốt, người chủ tiệm sách đó đã được tìm thấy rồi, trước mắt thì ông ta đã bình an trở về nhà.”
Yến Xu vờ làm ra vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật sao ạ? Thế thì tốt quá rồi! Bệ hạ quả nhiên là anh minh thần võ, mới có một ngày mà đã tìm được người.”
Vũ Văn Lan: “…”
Diễn hay thật đấy.
Hắn nhìn nàng, cố ý nói: “Ông ta bị Đại học sĩ lầu Văn Hoa bắt đi đấy.”
Yến Xu lại tiếp tục “kinh ngạc”: “Trời ạ! Sao Đại học sĩ lại làm như thế ạ?”
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng ấy diễn mà mặt không đỏ hồng, tim không đập nhanh luôn, thật đáng nể.
Hắn lại tiếp tục nhìn nàng và hỏi: “Không phải hôm qua nàng bảo là do có người tự chột dạ ư?”
Yến Xu vờ tự hỏi trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên há to miệng hô lên: “Chẳng lẽ thời trẻ Đại học sĩ cũng từng làm việc thiếu đạo đức như tên thư sinh mà thần thiếp viết trong tiểu thuyết sao ạ? Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà! Trùng hợp quá nhỉ bệ hạ?”
Nhưng trong lòng lại nói: 【 Chậc chậc, giờ thì ngươi biết được gương mặt thật của Đại học sĩ nhà ngươi rồi đúng không? Trong bụng lão già này chỉ toàn là ý nghĩ xấu thôi, giờ mất sạch khí tiết tuổi già, còn bị người đời phỉ nhổ, đáng lắm! 】
Vũ Văn Lan yên lặng nghe xong, gật đầu nói: “Đúng là trùng hợp thật. Suýt nữa Trẫm đã cho rằng nàng biết về quá khứ của ông ta đấy.”
Yến Xu sửng sốt, thế là vội cười xòa: “Bệ hạ thật hay nói đùa, thần thiếp từ nhỏ lớn lên ở huyện An Đức, sau này lại vào cung, vốn không hề quen biết với vị Đại học sĩ này thì sao có thể biết được quá khứ cuộc đời của ông ta được ạ? Nhưng chuyện này đúng là trùng hợp đến không ngờ.”
Trong lòng lại tấm tắc: 【 Xem ra về sau bà đây phải kiềm chế lại chút, nếu không thì sẽ làm hoàng đế sợ mất! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Không ngờ lại không lừa ra được chút thông tin nào?
Hắn nửa thật nửa giả thở dài: “Trẫm cũng cảm thấy ngạc nhiên lắm, còn tưởng là nàng có bản lĩnh thần kỳ gì nữa kìa.”
Khụ khụ, bản lĩnh thì nàng không có, nhưng dưa thì nàng ăn đầy một bụng luôn đây.
Có điều ăn nhiều dưa cũng không phải đều uổng phí, lần này nàng như mèo mù vớ được cá rán, cũng xem như có thể khiến người xấu phải chịu quả báo.
Xem ra tiểu thuyết của mình cũng có thể trợ giúp được cho xã hội đó chớ.
Vũ Văn Lan: “???”
Sao lại là “ăn dưa” nữa rồi?
Rốt cuộc cái “dưa” này là thứ gì?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng biết pháp thuật, mà “dưa” này là một loại pháp bảo nào đó?
Nhưng hắn tới đây nhiều lần như vậy cũng đâu có thấy vật gì kỳ lạ đâu ta.
Mà lúc này, Yến Xu hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng còn đang âm thầm cân nhắc ——
【 Quyển tiểu thuyết tiếp theo mình nên viết cái gì bây giờ ta? Hay là viết về Thừa Ân Công gian xảo xấu xa và hành trình tìm tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất, tiểu bát của ông ta nhỉ? 】
Vũ Văn Lan giật thót.
Mặc kệ như thế nào thì Thừa Ân Công cũng là em trai ruột của Thái Hậu, một khi ông ta xảy ra chuyện thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến thể diện của bà ấy.
Chỉ nghe nàng nói tiếp: 【 Không được không được, Thừa Ân Công là cậu trên danh nghĩa của hoàng đế kia mà, hơn nữa người lớn nhất trong hậu cung bây giờ là Thái Hậu đấy, lỡ như để Thái Hậu biết mình là người công khai gièm pha của em trai bà ấy thì chẳng phải là xong đời sao? Thôi thôi. 】
Vũ Văn Lan nhẹ nhàng thở ra, cũng may là nàng ấy còn biết việc này quá lớn không thể động vào.
Hắn lại nghe nàng nói tiếp: 【 Hay là viết chuyện tằng tịu của Thượng thư bộ Lễ, được không nhỉ? 】
Vũ Văn Lan âm thầm gật đầu, chuyện này thì được.
Dù sao thì hắn cũng muốn biết đầu cua tai nheo của chuyện này là như thế nào, khụ khụ.
Nhưng mà ngay lúc này, Phú Hải lại bất ngờ đi tới ngoài điện bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, Liêu Đông Vương vào cung rồi ạ.”
Hắn đành phải quay sang nói với Yến Xu: “Trẫm về cung Càn Minh trước, nàng cứ viết đi.” Dứt câu lập tức đứng lên rời đi.
Yến Xu bẩm vâng, vội vàng đứng dậy đưa tiễn hắn.
Thấy bóng lưng của hắn dần đi xa, nàng lại không khỏi tò mò lên, vị Liêu Đông Vương này là ai dị?
Thoạt nhìn rất có mặt mũi nhỉ, hoàng đế vừa nghe thấy đã vội đi sang đó rồi.
Hệ thống lập tức giải thích cho nàng: 【 Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào là anh em họ của hoàng đế đó bà. Hồi xưa, ông nội của hoàng đế – Chính Long Đế đã sinh được năm người con trai, sau đó ông ta lại truyền ngôi vị hoàng đế lại cho cha của hoàng đế là Khánh Long Đế rồi phong cho bốn người hoàng tử còn lại thành phiên vương. 】
【 Về sau bốn người phiên vương này qua đời, con trai của họ lên kế vị cha mình, Khánh Long Đế thấy thế bèn nhân cơ hội giáng tước, khiến bọn họ trở thành quận vương, bọn họ đương nhiên đều rất bất mãn trong lòng, có điều chỉ có thể nhẫn nhịn. 】
【 Mãi đến sau khi Khánh Long Đế băng hà, môt số người trong đó lập tức thừa cơ gây rối, ai nấy đều muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này. Đương nhiên, cuối cùng tất cả đều phải chào thua dưới tay của hoàng đế, thế là hoàng đế phạt nặng bọn họ, người thì giam kẻ thì giết. 】
【 Mà Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào lại là người duy nhất không gây chuyện lúc đó, bởi thế cho nên hoàng đế cũng tương đối coi trọng hắn ta. 】
Yến Xu đã hiểu, nàng gật đầu nói: 【 Thì ra là thế. 】
Hệ thống: 【 Hề hề, sẵn có luôn dưa của Liêu Đông Vương nè, bà ăn hông? 】