Phú Hải chưa bao giờ tới cung Chung Túy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ hoàng đế phát hiện cái gì, cho nên mới phái người tới đây hỏi tội mình?
Tuy Chu quý phi chột dạ không thôi, nhưng nàng ta cũng đâu thể từ chối, thế là nàng ta đành phải sửa sang quần áo và nét mặt rồi nói: “Mau mời công công vào.”
Cung nữ ngoài cửa vội bảo vâng, nhanh tay vén màn lụa lên, Phú Hải mặc một bộ duệ tát (1), hai tay ôm một cuộn giấy đi vào.
Ngay khi vừa bước vào trong điện, Phú Hải đã thấy ngay chiếc bình hoa vỡ nát trên mặt đất, ông ấy giả ngu quát to: “Là tên nô tài nào tay chân vụng về làm vỡ bình hoa quý giá của quý phi nương nương thế này?”
Trong lòng Chu quý phi cũng nguôi ngoai đôi phần, nàng ta vờ cười bảo: “Còn ai khác ngoài con nhóc Tú Vân vụng về kia đâu chứ? Chờ chút nữa bổn cung sẽ phạt nó đi quét sân. Không biết Phú công công tới đây là có chuyện gì?”
Phú Hải vội dâng cuộn giấy trong tay lên, nói: “Nô tài phụng mệnh của bệ hạ tới đưa cái này cho nương nương, bệ hạ nói, nương nương phải treo nó ở trong điện và đọc thật tỉ mỉ mới được.”
Cuộn giấy?
Chu quý phi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bệ hạ ban thưởng thứ gì đó cho nàng ta.
Nghe nói tiên đế đã từng ban tranh cung huấn (2) cho các phi tần vào mỗi cuối năm để tỏ ý xem trọng, chẳng lẽ thứ này chính là nó?
Quảng cáo
Report this ad
Nàng ta lập tức vui vẻ, cơn giận ban nãy nhanh chóng tan thành mây khói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng, thần thiếp nhất định sẽ đọc thật tỉ mỉ.”
Dứt lời, nàng ta lập tức sai người lấy bạc ban thưởng cho Phú Hải.
Phú Hải tạ ơn rồi cáo lui, ông ấy thầm nghĩ mình phải đi nhanh một chút, tránh cho chút nữa lửa giận cháy lan tới mình.
Phú Hải vừa đi không lâu, An tần nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới.
Nhìn cuộn giấy được đặt cẩn thận ở trên bàn, nàng ta hâm mộ nói: “Đây là tranh cung huấn sao? Từ sau khi bệ hạ đăng cơ, nương nương chính là người đầu tiên nhận được vật này, có thể thấy vị trí của ngài trong lòng bệ hạ không hề thấp.”
Chu quý phi phổng mũi, đắc ý nói: “Bổn cung đứng đầu trong hậu cung, đương nhiên bệ hạ phải ban cho bổn cung trước rồi còn gì.”
“Đúng vậy đó ạ.”
An tần gật đầu hùa theo, sau đó lại hiếu kỳ hỏi: “Không biết tranh cung huấn mà bệ hạ ban cho ngài trích từ điển cố nào? Mong nương nương cho thần thiếp được mở mang tầm mắt ạ.”
Chu quý phi cũng đang muốn biết, cho nên lập tức ra lệnh cho cung nữ: “Mở cuộn giấy ra.”
Cung nữ bảo vâng, vội thật làm theo.
An tần nóng lòng lại gần, sau đó sửng sốt.
Trên cuộn giấy kia nào phải là tranh, đó rõ ràng là hai câu thơ ——
“Kẻ làm mười điều ác, ắt sẽ chịu quả báo; kẻ làm mười điều thiện, ắt sẽ được báo đáp.”
Mọi người đều choáng váng.
Chu quý phi cũng ngớ người: “Có… có ý gì đây? Ý của hoàng thượng là lòng dạ của bổn cung độc ác, phạm tội tày trời sao?”
Trong điện lặng ngắt như tờ, An tần đành bất chấp tất cả mà mở miệng an ủi: “Nương nương chớ có suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một bài thơ xưa thôi…”
“Ngươi cho rằng bổn cung không biết à!” Chu quý phi cắn răng, bài thơ này rõ ràng là mang hàm ý đó rồi còn gì!
“Giỏi cho một con ả Lý Yến Xu, lại có thể làm bệ hạ nhục nhã bổn cung như thế, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ả ta!”
An tần vội khuyên nhủ: “Nương nương, tuy việc ả ta làm rất là quá đáng, nhưng hiện giờ ả ta đang được sủng ái, chúng ta tuyệt đối không thể chọc giận bệ hạ đâu ạ.”
Chu quý phi cả giận nói: “Thế ngươi muốn ta phải bị tức chết hay gì!”
Còn món nợ mang tên ‘bánh hạt dẻ’ kia nữa chứ!
Trút giận xong, nàng ta đột nhiên nhìn về phía An tần, cười lạnh nói: “Ngày đó Thái Hậu khen ngươi thông minh ngay trước mặt bổn cung, tính ra bổn cung đối xử với ngươi cũng không tệ, bây giờ đã tới lúc ngươi nghĩ biện pháp thay cho bổn cung rồi đó. Nói đi, làm sao để tiêu diệt con tiện nhân Lý Yến Xu đó đây?”
An tần sững người, nàng ta không dám ngỗ nghịch, chỉ đành đáp: “Thay nương nương san sẻ ưu phiền chính là việc thần thiếp nên làm ạ.”
—
Sau khi rời khỏi cung Chung Túy, An tần ôm một bầu tâm sự trở về điện của mình.
Cung nữ Liễu Địch sầu lo nói: “Quý phi nương nương ép ngài như vậy, ngài phải làm sao bây giờ đây…”
Hiện giờ trong hậu cung này có ai không biết Lý quý nghi đang được sủng ái đâu cơ chứ, nếu dám hại nàng ta thì không khác gì công khai chống đối lại bệ hạ, lần trước ngay cả Lệ tần cũng bị biếm vào lãnh cung kia kìa!
An tần không để nàng ta nói tiếp, chỉ bảo: “Ta tự có chừng mực.”
Ông nội của nàng ta – Thượng thư bộ Lễ – chính là bề tôi cũ của Thái Hậu, cho nên trong cung nàng ta đương nhiên cũng phải dựa vào bà ta, nếu nàng ta không nghe lời của Chu quý phi thì chẳng khác nào tự tìm đường chết?
Liễu Địch vẫn không yên tâm: “Nhưng một khi bại lộ thì liệu chúng ta có giống với Lệ tần không ạ?”
Lúc ấy Lệ tần cực kỳ trung thành và tận tâm với Ninh phi, nhưng vừa xảy ra chuyện là Ninh phi lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Lệ tần.
An tần thở dài: “Trong thời khắc mấu chốt, dù là ai cũng sẽ bỏ xe giữ tướng, nhưng Lệ tần là một kẻ ngu xuẩn, mà ta, ta tuyệt đối sẽ không giống nàng ta.”
Đang nói, nàng ta sực nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, trong buổi tiệc tiễn đưa năm cũ, người ngồi chung bàn với Lý quý nghi là ai thế?”
Chú thích:
1. Duệ tát: Cũng là một loại quần áo thời xưa của Trung Quốc, ai muốn tìm hiểu cứ tìm “quần áo duệ tát” trên google là có bài về nó nha.
2. Tranh cung huấn: Hay còn gọi là thập nhị cung huấn đồ, đây là 12 bức tranh cung huấn được Càn Long ban tặng cho Đông lục cung và Tây lục cung. Mỗi bức tranh đều có tên gọi gồm bốn chữ, nói về một điển tích về các bậc hậu phi mỹ đức của các triều đại trước, mang mục đích dạy bảo và nhắc nhở Đông Tây lục cung noi theo các tấm gương sáng của người trước và tuân thủ tam cương ngũ thường. Chi tiết của 12 bức tranh và ý nghĩa đằng sau nó thì mọi người cứ tra google nha, phần trên cũng được trích từ Wiki á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT