Trong lúc Chu quý phi trở lại cung điện của mình nổi trận lôi đình, Yến Xu đang chuẩn bị nhâm nhi bữa sáng.

Sáng nay khi soi gương, nàng phát hiện cái nhọt đó đã biến mất, mắt nàng lại biến thành đôi mắt hạnh long lanh, vẻ đẹp không chút suy giảm.

Lúc này nàng mới yên tâm, vội kêu Nhẫn Đông lấy chút bạc vụn đưa cho vị y sư đêm qua.

Tối hôm qua Yến Xu đã hứa là chờ nàng khỏi bệnh sẽ ban thưởng cho ông ấy, bây giờ khỏi rồi thì không thể nói mà không giữ lời được.

Làm xong hết mọi chuyện, nàng bắt đầu ăn sáng.

Có điều… Bữa sáng hôm nay thực sự có hơi nhạt nhẽo.

Cháo gạo kê bí đỏ, hai đĩa thức ăn chay, còn có một phần đậu hủ sốt mặn, món chính là bánh bao tam tiên chay, chậc, hổng có một miếng thịt nào luôn á.

Thấy mặt nàng nhăn như khỉ ăn ớt, Nhẫn Đông đứng một bên tận tình khuyên nhủ: “Hôm qua vị y sư kia có nói, ăn nhiều cá sẽ gây nóng, ăn nhiều thịt sẽ gây đờm, cho nên những ngày tới ngài phải ăn uống thanh đạm một chút. Chủ tử à, ngài ráng nhịn một chút đi, dù sao tay nghề của ngự trù cũng cao siêu lắm, dù là đồ chay nhưng nhất định vẫn sẽ ngon.”

Yến Xu thở dài, tuy không muốn ăn cho lắm, nhưng nàng cũng sợ mình lại nổi nhọt hay gì nữa thì khổ, cho nên chỉ đành ỉu xìu cầm chiếc đũa lên.

Nhưng nói thật, tay nghề của ngự trù đúng là không tồi, cháo gạo kê bí đỏ mềm mướt ngọt thanh, đậu hủ sốt mặn thơm nồng mùi đậu, bánh bao tam tiên chay nhân hẹ cực kỳ tươi ngon, hai món chay cũng xuất sắc không kém.

Bữa sáng hôm nay tuy không có thức ăn mặn nhưng lại có nét độc đáo riêng, khiến người ăn nhấm nháp được hương vị gốc của thức ăn.

Vừa mới ăn xong bữa sáng, Tiểu Đông Tử bất chợt chạy tới bẩm báo: “Chủ tử ơi, Thái Hậu mời ngài qua đó đấy ạ.”

Yến Xu sửng sốt.

Mấy ngày trước khi Thái Hậu bị bệnh, bà ấy không hề gọi ai tới thăm, sao bây giờ lại bảo nàng sang đó?

Nhưng nếu hệ thống không báo động trước thì hẳn không phải là chuyện xấu, nàng nói một câu ‘biết rồi’, sau đó vội thay đồ đi tới cung Từ An.

Tới nơi, nàng ngoan ngoãn hành lễ, thoạt nhìn vẫn là một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn và vô hại.

Thái Hậu bảo nàng đứng lên nhưng lại chưa cho ngồi, chỉ nói: “Từ khi ngươi tấn chức tới nay, nghe nói tâm trạng của bệ hạ cũng tốt hơn nhiều, đây là công lao của ngươi đấy.”

Yến Xu hiểu được, Thái Hậu đang răn đe mình.

Xem ra việc hoàng đế liên tiếp ngủ lại trong điện Cam Lộ đã làm người khác không vui rồi.

Có điều chuyện này đã nằm trong dự đoán của nàng từ lâu, ai bảo mình là bia đỡ đạn của hoàng đế làm chi?

Nàng đành phải giả vờ sợ hãi, nói: “Thái Hậu nói quá lời rồi ạ, có thể được hầu hạ bệ hạ chính là vinh hạnh của thần thiếp.”

Thái Hậu lại hỏi: “Nghe nói hôm qua ngươi bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chưa?”

Yến Xu đáp: “Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp chỉ bị chút bệnh vặt thôi ạ, hiện giờ đã khỏe rồi.”

Thái Hậu thở dài: “Tuổi trẻ tốt thật đấy, có bệnh cũng mau khỏi, nào giống với ai gia.”

Giọng nói vừa dứt, một cung nữ đột nhiên tiến lên bẩm báo: “Bẩm Thái Hậu, Trương viện phán tới xem mạch bình an (1) cho ngài ạ.”

Thái Hậu gật đầu: “Vào đi.”

Cung nữ bảo vâng, lập tức đi vén màn lên, ngay sau đó, một ông lão tầm năm sáu mươi tuổi tiến vào phòng, người tới không phải ai khác mà chính là viện phán của Thái Y Viện – Trương Thắng Khang.

Yến Xu đứng ở một bên lén lút đánh giá đối phương, thầm nghĩ người này không hổ là tay cừ khôi của Thái Y Viện mà, mặt mũi hồng hào rất có dáng quan.

Có điều nếu thái y đã tới bắt mạch bình an thì sao Thái Hậu còn chưa bảo nàng trở về nhỉ?

Chẳng lẽ muốn giữ nàng lại để chút nữa còn có chuyện răn đe tiếp sao?

Trong lúc nàng suy nghĩ vẩn vơ, vị Trương viện phán kia hành lễ xong lập tức quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Thái Hậu, qua một lúc, ông ta nói: “Thân thể của Thái Hậu nương nương đã gần như khỏe hẳn rồi, nhưng dạo gần đây trời rét gió to, ngài vẫn nên tránh đi ra ngoài một thời gian thì tốt hơn ạ.”

Thái Hậu gật đầu, bỗng nhiên nhìn sang Yến Xu, bảo: “Nếu không ngại cũng cho thái y bắt mạch cho ngươi đi, xem đã khỏi hẳn chưa.”

Yến Xu: “…”

Khám bệnh mà cũng có vụ tiện đường khám chung nữa à?

Thật ra khám bệnh cũng không sao, nhưng như thế sẽ lộ tẩy chuyện nàng tham ăn cho nên mới bị nóng trong người mất…

Có điều đây là ân điển của Thái Hậu, nàng không có cách nào từ chối được.

Dù gì trong hậu cung trừ Thái Hậu và hoàng đế ra, còn có ai có tư cách mời viện phán đến khám bệnh nữa đâu, không phải sao?

Nàng chỉ đành đáp: “Vậy xin làm phiền Trương viện phán.” Sau đó ngồi xuống một bên.

Nhẫn Đông vội lấy một chiếc khăn lụa trải lên cổ tay nàng, Trương viện phán đặt ngón tay lên, ông ta nhíu mày suy tư hồi lâu, thoạt nhìn còn tỉ mỉ hơn cả khi khám cho Thái Hậu.

Tranh thủ khoảng thời gian này, hệ thống ‘keng’ một tiếng:【 Bà ơi, có dưa của Trương viện phán nè. 】

Yến Xu đang có chút nhàm chán, nghe thế lập tức hỏi:【 Đâu đâu, dưa gì? 】

Hệ thống:【 Thuở nhỏ người này đã từng bái một vị thần y làm thầy, học y hai mươi năm, nhưng sau khi lên làm quan ông ta lại ăn cháo đá bát, chẳng những đánh cắp sách quý tổ truyền của sư phụ mà còn đuổi sư phụ ra khỏi kinh thành, cuối cùng sư phụ của ông ta chỉ đành ôm hận mà chết. 】

Yến Xu:【…】

Hảo cảm của nàng với lão già trước mắt ngay lập tức biến thành số âm ngay.

Cũng may lúc này đối phương cũng nhấc tay lên, nói: “Thân thể của quý nghi khoẻ mạnh, có điều trong người hơi nóng, khi ăn uống nên dùng các món có tính mát để tẩm bổ, không nên dùng các món bổ có tính nóng.”

Kết quả khám rất chính xác, cho nên ông ta cũng có chút bản lĩnh, vì thế Yến Xu lễ phép nói: “Cám ơn viện phán đã nhắc nhở.”

Thái Hậu khoát khoát tay với nàng: “Ngươi về trước đi.”

Yến Xu bẩm vâng, ngoan ngoãn rời khỏi điện.

Chờ nàng đi xa, Thái Hậu cho người xung quanh rời đi hết rồi mới hỏi Trương Thắng Khang: “Sao rồi?”

Trương Thắng Khang thấp giọng nói: “Nếu nương nương muốn có cháu thì phải chờ thêm một thời gian nữa, bởi vì e rằng Lý quý nghi vẫn còn là xử nữ.”

~~

Rời khỏi cung Từ An, một đường vừa ăn dưa của Trương Thắng Khang vừa về điện Cam Lộ, Yến Xu càng nghĩ càng cảm thấy sai sai.

—— Sao tự dưng Thái Hậu lại muốn thái y bắt mạch cho nàng?

Mới đầu nàng cho rằng Thái Hậu mong ngóng có cháu cho nên mới bảo thái y bắt mạch để xem nàng có thai hay chưa.

Nhưng giờ khi cẩn thận nghĩ lại thì, từ ngày đầu tiên hoàng đế đến điện Cam Lộ cho tới nay cũng chỉ qua có nửa tháng mà thôi, cho dù nàng có thai thì cũng đâu thể khám ra được?

Thái Hậu đã từng sinh con, cho nên không có khả năng không biết chuyện này.

Hơn nữa cái lão Trương viện phán kia còn là đệ tử thân truyền của thần y, cho nên y thuật nhất định rất cao siêu, nếu không cũng sẽ không được Thái Hậu tín nhiệm như thế…

Nàng bỗng nhiên hoảng sợ ——

Có khi nào người này sẽ nhận ra được việc nàng chưa từng thị tẩm, sau đó biết chuyện hoàng đế bị bất lực không!

Chú thích:

1. Bắt mạch bình an: Là hoàng đế và phi tần mời thái y đến bắt mạch cho mình khi không có đau ốm, có thể coi như là một cách phòng bệnh hay dưỡng sinh, mang ngụ ý phòng bệnh hơn chữa bệnh. Sau khi bắt mạch bình an xong, dù hoàng đế và phi tần không có bệnh thì thái y cũng sẽ dâng lên một phương thuốc, thường là sẽ kê một vài loại dược liệu sau đó dùng nó uống thay trà một thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play