Yến Xu suy nghĩ chuyện này suốt cả một ngày trời, chờ đến khi màn đêm buông xuống, Vũ Văn Lan mới bước vào trong điện.
Yến Xu ôm một bụng khó hiểu hành lễ với hắn, vừa hay lúc này các cung nhân cũng đã dọn xong đồ ăn lên bàn, thế là nàng vừa tiếp tục suy tư vừa ngồi xuống bàn với hắn.
Mới đầu Vũ Văn Lan vẫn chưa nhận ra, hắn nhìn lướt qua các món trên bàn, thấy hôm nay có thịt heo anh đào, cá thái sợi chiên xù, đậu hủ chưng gạch cua, thịt viên kho tàu, thịt hầm măng,… tất cả đều là những món mà nàng ấy thích ăn.
Nghĩ như vậy xong, hắn lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhân tiện chờ nàng “nêu cảm nghĩ” về các món ăn ngon trên bàn, nào biết câu đầu tiên mà nàng ấy nói trong lòng lại là:【 Mình nên mở miệng hỏi hắn như thế nào đây ta? Thứ nhất, mình tuyệt đối không thể để lộ chuyện mình biết Tông phó tướng là cha ruột của Nghê cô nương được. Thứ hai, mình cũng không thể để hắn biết chuyện mình đã biết hắn ra lệnh điều Tông phó tướng vào kinh. Thứ ba, mình càng không thể nhắc tới việc Thái Hậu vội vã cho người đi tìm Tông phó tướng vào sáng nay. 】
Bởi vì theo lý thì một phi tử trong hậu cung như nàng tuyệt đối không thể biết được những chuyện này được.
Chậc, sốt ruột quá đi mất, sốt ruột tới nỗi dù đang ăn món thịt viên yêu dấu mà nàng cũng chẳng nếm ra được mùi vị gì đây này.
Nào biết đúng lúc này, Yến Xu chợt nghe Vũ Văn Lan mở miệng nói: “Đúng rồi, sáng nay Thái Hậu có phái người đến Minh Châu để tìm một người đấy.”
Yến Xu sửng sốt.
Hắn đang muốn chia sẻ tin tức với nàng ư?
Nàng đảo tròng mắt một vòng, giả vờ tò mò hỏi lại: “Là ai thế ạ?”
Vũ Văn Lan đáp: “Một người tên Tông Hưng Hải.”
Yến Xu vội “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Bệ hạ có biết vì sao Thái Hậu lại muốn tìm người này không?”
Vũ Văn Lan cố ý đè thấp giọng bảo: “Nàng thử đoán xem?”
Yến Xu vờ ra vẻ tự hỏi: “Ở Minh Châu ư… Đó là nơi tọa lạc của phủ Trấn Hải Hầu còn gì? Chẳng lẽ người này có quan hệ với Mục phu nhân sao ạ?”
Vũ Văn Lan gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ như thế.”
Nói xong, hắn lại ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Có khả năng cao… người này chính là cha ruột của Nghê cô nương đấy.”
Yến Xu vội ra vẻ kinh ngạc: “Sao bệ hạ lại nghĩ như thế ạ?”
Trong lòng lại âm thầm tấm tắc, thì ra bên ngoài trông Hoàng đế nghiêm trang thế thôi chứ bên trong cũng bà tám gớm!
Vũ Văn Lan nói: “Nàng cũng biết Nghê cô nương cần có máu của người thân để chữa bệnh mà, đúng không? Sáng nay Trẫm nghe nói, bởi vì phải lấy máu hai lần liên tiếp cho nên thân thể của Mục phu nhân đã không chịu nổi nữa, sau đó Thái Hậu lại vội vã cho người đi tìm người kia, cho nên nguyên nhân chỉ có thể là vậy thôi.”
Yến Xu vờ như vừa tỉnh ngộ: “Bệ hạ nói có lý lắm. Nhưng Minh Châu cách kinh thành quá xa, chờ tìm được người kia rồi dẫn về kinh thành cũng phải tốn tận mấy ngày, liệu Nghê cô nương có chịu đựng được không ạ?”
Vũ Văn Lan nhân cơ hội nói luôn: “Trùng hợp chính là, hôm qua Công Bộ đang muốn điều một người từ doanh trại tuần tra và phòng thủ bờ biển ở Minh Châu vào kinh để thương nghị về vấn đề trùng tu đê biển, có người đề cử người này với Trẫm nên đêm qua Trẫm đã ra chiếu lệnh điều ông ấy vào kinh rồi.”
Yến Xu khựng lại.
Thì ra là vì vấn đề trùng tu đê biển cho nên hắn mới điều Tông Hưng Hải vào kinh ư?
Mà cũng đúng thôi, người nọ đóng giữ ở doanh trại tuần tra và phòng thủ bờ biển suốt mấy năm trời cho nên cực kỳ am hiểu về vấn đề thủy triều cũng như gió bão, tìm ông ấy để hỏi thăm là quyết định rất đúng đắn.
Chẹp, xem ra chỉ là trùng hợp thật rồi.
Lúc này, tất cả những mối nghi hoặc đang bủa vây nàng nãy giờ đã bị đánh tan, Yến Xu cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng, cũng có khẩu vị trở lại, thế là nhanh tay gắp đồ ăn lên ăn.
Oa, món thịt heo anh đào hôm nay nêm vị mặn ngọt rất vừa miệng, chất thịt mềm mại béo ngậy, ăn siêu bắt cơm!
Ừm ừm, món đậu hủ chưng gạch cua này cũng thơm kinh khủng, trơn trơn mềm mềm quá đã cái miệng.
Chu choa, món cá thái sợi chiên xù này chọt trúng gu nàng thiệt chứ, ngoài giòn trong mềm lại thêm phần sốt chua chua ngọt ngọt, may là nàng ăn sớm chứ để lâu thêm chút nữa là mất ngon rồi.
…
Thấy nàng thoắt một cái đã xử xong một chén cơm, cuối cùng Vũ Văn Lan cũng yên tâm cầm đũa lên ăn.
—— Sao chúng ta có thể để một cô nương tham ăn cảm thấy mất ngon được!
Làm vậy là tội lỗi lắm đó biết không.
~~
Chờ ăn xong cơm chiều, thấy đã không còn sớm nữa, hai người lập tức rửa mặt rồi leo lên giường.
—— Khụ, hôm qua Yến Xu nói trúng phóc, trong Ngự Thư Phòng đã chất đầy một núi tấu chương, chờ Vũ Văn Lan xử lý trong và trở về thì Yến Xu đã ngủ mất rồi.
Hơn nữa lại thêm chuyện của Nghê cô nương cho nên Vũ Văn Lan cũng không có tâm trạng nào, bởi vậy hắn cũng nằm xuống ngủ một giấc tới sáng luôn.
Nhưng hôm nay mọi chuyện đã tạm ổn thỏa hết, đương nhiên hắn không thể “buông tha” cho nàng ấy được…
Sau khi trải qua một cơn “cuồng phong bão táp”, Yến Xu thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa điện chợt truyền tới giọng nói mơ hồ của Phú Hải: “Bẩm bệ hạ, Tông đô tư của Minh Châu vừa mới tới nơi rồi ạ.”
Cái gì?
Minh Châu, Tông đô tư?
Đây chẳng phải là mấy từ khóa mà nàng đang quan tâm sao?
Yến Xu lập tức mở to mắt, cơn buồn ngủ thoắt cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Nàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện Hoàng đế còn đang nhắm mắt ngủ, hình như vẫn chưa tỉnh lại.
Yến Xu sốt ruột quá rồi, thế là duỗi tay đẩy nhẹ hắn hai cái, nhỏ giọng kêu: “Bệ hạ ơi…”
Nào biết hắn vẫn nằm im thin thít.
Nàng đảo đảo tròng mắt, thử huỵch toẹt ra hết: “Bệ hạ, cha ruột của Nghê cô nương tới rồi…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Văn Lan đã lập tức mở bừng hai mắt.
Yến Xu: “…”
Quả nhiên, ăn dưa chính là bản chất thật sự của con người mà, ngay cả Hoàng đế cũng không phải ngoại lệ.
Nàng vội nói lại một lần nữa: “Bệ hạ, Phú công công đang ở ngoài cửa, ông ấy nói Tông đô tư vừa mới tới đấy ạ.”
Lúc này Vũ Văn Lan cũng tỉnh hẳn, hắn nói vọng ra bên ngoài: “Bảo ông ấy đến cung Từ An chờ trước, Trẫm sẽ qua đó ngay.”
Phú Hải bẩm vâng, sau đó vội vàng đi ra ngoài truyền lời.
Vũ Văn Lan lập tức ngồi dậy, chuẩn bị xốc chăn bước xuống giường.
Yến Xu thấy thế thì vội vàng nói: “Thần thiếp có thể đi cùng với bệ hạ được không ạ?”
—— Dù sao tối qua cả hai cũng đã “trao đổi tình báo” hết cả rồi mà, cho nên bây giờ nàng cũng không cần giả vờ không biết nữa, với cả Yến Xu cũng đang muốn nhìn thử xem mặt mũi của vị Tông phó tướng “nhỏ tuổi (so với Mục phu nhân) và trung thành” kia là như thế nào.
Vũ Văn Lan lại nhướng mày nhìn nàng: “Người này tới để quyên máu cho con gái của mình, nàng không sợ chút nữa mình sẽ ngất vì sợ máu à.”
Yến Xu vội cười bảo: “Thì chờ lúc ông ấy lấy máu, thần thiếp sẽ quay sang nơi khác, không sao đâu ạ.”
Vũ Văn Lan lại nói: “Nhưng người này là bề tôi bên ngoài cung của Trẫm.”
Yến Xu vẫn tiếp tục kì kèo: “Vậy thần thiếp sẽ nấp ở một bên, không để cho ông ấy thấy thần thiếp là được.”
Tuy ngoài mặt vẫn còn giả lả nhưng trong lòng nàng đã la bải hải lên rồi:【 Sao mà lắm chuyện dữ vậy trời!!! Đây là cảnh “cha con gặp nhau lần đầu, người yêu thuở xưa gặp lại” kinh điển trong phim truyện đó!!! Bỏ lỡ một cái chắc mình ăn không ngon ngủ không yên mất!!! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT