Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu

Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ

Phần 11

======

Việc khóc lóc lặp đi lặp lại khiến Uriah mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, thể lực của đứa bé vốn dĩ không tốt, không bao lâu đã gục đầu xuống mơ màng như sắp chìm vào giấc ngủ.

Elphins đem nó bế đến trên giường, ngay khi chạm vào gối liền ngủ thiếp đi.

Chỉ là người đã ngủ say, đôi mắt đẹp đẽ đang nhắm chặt, mí mắt mỏng che đi đôi con ngươi màu ngọc bích, lông mày lại có chút nhăn lại. Điều này làm cho khuôn mặt của đứa bé giống như người trưởng thành hơn một chút, tạo thành một sự tương phản rõ ràng trên khuôn mặt non nớt, cảm giác không khỏe thể hiện rất mãnh liệt.

Nhìn thật chướng mắt, Elphins không thể không đưa tay ra vuốt phẳng nếp gấp kia, nhưng nó nhanh chóng xuất hiện trở lại.

Uriah có vẻ ngủ không ngon lắm, không biết đang mơ thấy gì, vô thức lật người lại, nắm lấy một góc quần áo của Elphins rồi giữ chặt, trong miệng mơ mơ màng màng mà nói: "Đừng đi....."

Đứa bé cũng không buông tha ngay cả trong giấc ngủ của mình. Uriah lúc ngủ còn lớn gan hơn nhiều so với khi thức dậy. Elphins cố gắng kéo quần áo của anh ra, nhưng không được, ngược lại còn bị giữ chặt hơn.

Không có cách nào, Elphins cảm thấy trái tim đã chết hàng nghìn năm của mình dường như đang sống lại, trái tim cứng rắn bị tẩm trong nước mắt của Uriah bỗng chốc trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù.

Anh đành phải ở bên cạnh giường, vỗ về tay Uriah an ủi, để cậu bé khóc nhè này có thể an tâm.

Sau khi Uriah thực sự chìm vào giấc ngủ, cũng đã ngừng khóc nức nở. Con người đang ngủ đương nhiên sẽ giảm nhận thức về thế giới bên ngoài. Giống như năm đó khi Elphins đang ngủ say, đều không biết những gì đang xảy ra xung quanh mình, cũng như không biết Elphins đang ở bên mép giường quan sát mình.

Trên thực tế, Elphins không phải cố ý nhìn chằm chằm vào đứa bé, mà là bất đắc dĩ. Anh bị một bàn tay nhỏ bé của Uriah giữ chặt lấy góc áo và kẹp vào thành giường, đồ vật chuyển động bên người ngoại trừ điện thoại di động và đèn ngủ chính là Uriah, xét thấy anh cũng không nghĩ sẽ lãng phí thời gian của mình để học tập như một nhà phát minh, vì vậy quan sát Uriah trở thành hoạt động giải trí duy nhất.

Uriah khi ngủ rất ngoan. Ngoại trừ lúc đầu do đã khóc trước khi đi ngủ hiệu quả chậm quá lớn mà trở mình, căn bản cũng không nhúc nhích. Đứa bé nghiêng người, một bàn tay nắm lấy góc áo của Elphins, một tay giấu dưới chăn bông, chỉ cẩn thận để lộ một chút đầu ngón tay, như thể đang cảnh giác nhìn chung quanh, nếu có chuyện gì xảy ra liền lùi về ngay lập tức.

Elphins cúi xuống đếm số đầu ngón tay lộ ra của nó, đúng như dự đoán, đứa trẻ thu người lại ngay lập tức.

Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian liền ló đầu ra, nhanh chóng lại chính xác bắt được ngón tay của Elphins mà anh không có thời gian để thu hồi lại.

Trong nháy mắt, hai ngón tay của Elphins đã được giấu trong lòng bàn tay của Uriah, giống như những chiến tích.

Bàn tay của con người nhỏ hơn nhiều so với bàn tay của Elphins, chỉ có thể nắm nhiều nhất ba đốt ngón tay, lòng bàn tay mềm mại và ấm áp đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Elphins.

Tư thế này thật bất tiện, lẽ ra anh có thể trực tiếp rút ngón tay ra, nhưng khi chạm vào khuôn mặt đang say ngủ của Uriah, vô cớ không cử động được, chỉ có thể duy trì tư thế khó khăn này, cúi người xuống để Uriah tùy ý mình nắm lấy ngón tay của mình, nghĩ đợi trong chốc lát đến khi Uriah ngủ say mới buông tay.

Thật tiếc Thượng Đế không bao giờ lắng nghe lời kêu gọi của Elphins.

Sau một lúc, Uriah phi thường không có buông anh ra, mà ngược lại càng siết chặt hơn. Dù không cảm thấy mệt mỏi nhưng Elphins luôn cảm thấy khó chịu khi giữ nguyên tư thế này. Không thể đi cũng không thể chạy, anh suy nghĩ, dứt khoát nằm xuống, dù sao đây cũng là phòng của mình, tất cả đồ vật bên trong đều thuộc về anh, ngủ trên giường cũng không có vấn đề gì.

Trong khi suy nghĩ vậy, anh nhàng đem Uriah xê dịch sang phía bên kia giường và thuận thế ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xong, Uriah như thể cảm nhận được điều gì đó, tiến đến bên anh một cách rất tự nhiên và ôm chặt lấy anh, giống như một chiếc gối lớn.

Elphins cảm thấy thích buồn cười với ý nghĩ đó của chính mình. Anh không biết tại sao mình lại đem bản thân so sánh với một chiếc gối, cho dù cả hai đều không phải là con người, thì vẫn có sự khác biệt cơ bản.

Nhiệt độ cơ thể con người làm cho chăn bông trở nên rất ấm, Elphins cảm nhận được hơi ấm ngay khi chui vào, ngay sau đó không chút dấu vết mà gom lại quần áo, đem tay Uriah dịch đến nơi bị quần áo hoặc chăn bông che ở trên người mình, để cho đứa bé không tiếp xúc vào da của chính mình.

Nhiệt độ cơ thể tự nhiên của ma cà rồng là không có độ ấm, trong loại thời tiết này lại càng lạnh như băng, lỡ như đem Uriah bị đóng băng thì thật tồi tệ.

Anh hối hận vì quyết định nằm xuống, nhưng nếu lúc này đứng dậy có thể sẽ đánh thức Uriah, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là không nhúc nhích, cứ như vậy cố gắng giữ Uriah tránh xa chính mình.

Nhưng bản thân Uriah rõ ràng không có loại ý thức này, vẫn giữ chặt anh không chịu buông tay, dường như không sợ lạnh chút nào, nếu không phải Elphins đưa tay đặt lên sườn mặt của đứa bé cảm giác được nó đang co rút lại theo bản năng, thật sự cho rằng nó đã trở thành siêu nhân không biết sợ lạnh.

Elphins dịch sang bên trái, Uriah không chút do dự đuổi theo lại đây, cuộc rượt đuổi không có thuốc súng này cuối cùng cũng kết thúc khi Elphins suýt ngã khỏi giường rơi xuống rèm cửa.

Tổ tiên của huyết tộc bình tĩnh nhìn con người đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, lần đầu tiên trong đời nghi ngờ thân nhiệt băng lạnh của huyết tộc.

Anh vốn là nửa ngồi dựa vào giường, sau khi trải qua một phen lăn lộn, đơn giản trực tiếp nằm xuống, cái đầu nhỏ xù lông của Uriah tình cờ nằm ​​nghiêng về phía sườn mặt anh, khuôn mặt vùi thật sâu vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào phần cổ.

Khi ma cà rồng hút máu, chúng thích vào cắn cổ người, vì nơi đó mỏng manh lại đẹp đẽ, dễ dàng bẻ gãy thơm ngọt chết người, trời sinh lạnh băng quỷ hút máu yêu cầu dòng máu ấm áp để cứu vớt chính mình, chẳng sợ máu kia trên người anh sẽ sớm mất đi độ ấm.

Cổ của con người rất mỏng manh, tương tự như vậy, cổ của quỷ hút máu cũng là một điều cấm kỵ.

Nói chung, rất ít ma cà rồng chủ động để lộ cổ trước đồng loại. Nơi đó là điểm yếu nhạy cảm của bọn họ, có thể làm cho bọn họ sống cũng có thể khiến cho bọn họ chết, dùng để bày tỏ lòng trung thành, cũng thường dùng để phân biệt thật giả.

Về lý thuyết, Elphins hẳn phải nên tức giận khi bị người chạm vào cổ mới đúng.

Nhưng khi Uriah nghiêng người qua, chóp mũi nhỏ nhắn lướt qua cổ anh, vô tình phun vào tai anh một hơi thở nhợt nhạt, cơn tức giận khi bị chạm vào nơi nhạy cảm nhất còn chưa có thời gian trào dâng trong lòng anh, Elphins nghe thấy tiếng thì thầm: "..... Tiên sinh....." —— đến từ người đã ngủ Uriah.

Uriah khi chìm vào giấc ngủ còn gọi tên anh.

Cơn giận không tên tràn đầy trong miệng bị một chậu nước lạnh dập tắt, dư vị là làn khói vô lực trôi ra ngoài.

Elphins giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Uriah, tiếng nói trầm thấp từ tính, nói: "Ngủ ngon, Uriah."

Uriah cọ cọ cổ anh, như để đáp lại lời ngủ ngon của anh.

Sáng hôm sau hừng đông rất sớm, có lẽ là do hôm trước trời mưa, không có mây che, mặt trời lập tức không chút do dự nhảy ra, hiên ngang chơi đùa uy nghiêm, ánh nắng sớm mai chiếu vào trong phòng.

Elphins mở to mắt, anh không có ngủ, huyết tộc ở cái tuổi này của anh không có nhu cầu ngủ, tuy nhiên vì để hợp với hoàn cảnh, nằm trên cùng một chiếc giường với con người anh vẫn là nhắm mắt một lúc, đơn giản ước tính sơ sơ, mất khoảng mười phút từ khi nhắm mắt đến khi mở ra.

Khi anh cảm thấy Uriah sắp tỉnh lại mới mở mắt ra, trong giây tiếp theo, người bên cạnh anh liền giật giật đôi mắt, đầu tiên là mở một khe, sau đó dụi mắt, mới hoàn toàn mở ra.

Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của đứa bé, Elphins trong mắt hiện lên ý cười, có lẽ bởi vì buổi sáng tâm trạng tốt nên anh chủ động nói: "Chào buổi sáng, Uriah."

Uriah vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm, máy móc lặp lại: "Chào buổi sáng ạ." Nói xong lại cúi đầu xuống.

Elphins cũng không vội, chờ đứa trẻ từ từ tỉnh lại.

Uriah cúi đầu dụi vào cổ anh, không biết bao lâu sau mới rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, như thể còn chưa hiểu ra tình hình, hỏi: "Tại sao cháu lại ở đây ạ?"

Không đợi Elphins trả lời, nó đã tự trả lời chính mình: "Có phải ngài đã đưa cháu đến đây không?"

Elphins lúc này kịp thời gật đầu.

Uriah rất có lễ phép mà nói: "Cảm ơn tiên sinh."

Hai người vẫn còn nằm trong chăn, tiếng "cám ơn" vô hình này đã chính thức yếu ớt, như thể hai người đang nói chuyện một cách lặng lẽ.

Elphins xoa mái tóc hơi rối bù sau giấc ngủ của Uriah, đứng dậy trước: " Nếu tỉnh rồi, vậy rời giường đi."

"Dạ được." Uriah ngồi dậy dụi mắt.

Bọn họ mới vừa ngồi dậy, ngoài cửa liền có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng gõ cửa phòng ngủ, giọng nói của lão Evan truyền đến: "Điện hạ, người tỉnh rồi?"

Elphins: "Vào đi."

Phải mất một lúc sau cánh cửa mới được mở ra, lão Evan rõ ràng không ngờ mình có thể ra vào dễ dàng như vậy, ông biết Elphins có ý thức rất mạnh về lãnh thổ của riêng mình, những nơi như phòng ngủ này chưa bao giờ được phép tùy tiện ra vào, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Khi ông từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy một lớn một nhỏ ở trên giường, lão quản gia từ trước đến nay luôn điềm tĩnh thận trọng ánh mắt cũng lóe lóe lên.

Elphins nhìn thấy sự nghi ngờ của ông. Tổ tiên huyết tộc kiêu ngạo tàn bạo cho phép một con người ngủ trên giường của chính mình, chuyện này không thiết thực cho lắm, nhưng anh đã làm, có nghĩa là chuyện này cũng không có gì to tát. Anh không có nghĩa vụ phải giải thích cho người hầu của mình lý do về những gì anh đã làm, vì vậy cũng không có ý định mở miệng giải thích.

May mắn thay, lão Evan tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, cũng không có hỏi đông hỏi tây.

Ông cẩn trọng báo cáo tình hình ngày hôm qua cho Elphins, sau đó chờ Elphins đứng dậy, tự động bước đến bên giường vươn tay bế Uriah lên: "Uriah, lại đây."

Trong khi bọn họ nói chuyện Uriah ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, ngoại trừ cùng ông nội chào hỏi liền không nói gì, thấy ông đến, đứa bé tự nhiên đưa tay ra ôm lấy ông nội.

Không nghĩ tới Elphins lúc này đột nhiên quay người lại, trước ông một bước đem Uriah ôm lên, nói: "Ngày hôm qua ông vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, dù sao thân thể bây giờ cũng không so được như mấy người trẻ tuổi. Việc của Uriah cứ để cho ta."

Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài, để lại một mình lão Evan ngơ ngác giang hai tay, trong lồng ngực trống rỗng, yên lặng nghĩ thầm: Mình thật sự đã già như vậy rồi sao?

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn đã yêu thích

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play