Editor: acedia

Trần Tiểu Nghĩa, một tên có tài lại đẹp trai, tính cách tốt bụng, có thể là công cũng có thể là thụ, come out từ cấp ba, bằng bản lĩnh độc thân 28 năm.

Ba mẹ Trần có tiền nên ban đầu chỉ hy vọng con mình có thể lưu lại một đứa con, giờ đã phát triển đến độ hy vọng nó có người bầu bạn.

Trần Tiểu Nghĩa cũng không bài xích việc tìm đối tượng, thậm chí lúc ba mẹ sắp xếp xem mắt còn vô cùng chịu khó đi, có điều anh vừa mở miệng thì thường có nghĩa là buổi xem mắt ấy kết thúc.

Đối tượng xem mắt nam A: "Chào anh."

Trần Tiểu Nghĩa: "Xin chào."

Đối tượng xem mắt nam A: "Ừm... Nghe nói anh là freelancer, có thể giải thích cụ thể là làm gì không?"

Trần Tiểu Nghĩa: "Chụp ảnh, biên kịch, lập trình, cái gì cũng làm qua."

Đối tượng xem mắt nam A: "Chà, trùng hợp quá... Tôi cũng rất thích chụp ảnh."

Trần Tiểu Nghĩa: "Ừ, đúng là khéo thật. Hai ngày trước tôi vừa hack máy tính cậu nhìn qua, cậu cũng từng làm qua nhiếp ảnh, biên kịch, lập trình viên."

Đối tượng nam lập tức đen mặt.

Về nghề nghiệp thì đúng là rất trùng hợp, nhưng ý hai người không giống nhau.

Trần Tiểu Nghĩa tự thấy lão xử nam như mình không có lý do gì để ghét bỏ người ta kinh nghiệm phong phú cả, chẳng qua cảm thấy chụp mấy tấm tư mật như vậy thì có phần vô đạo đức thôi.

Cũng không phải chưa từng gặp mấy anh đẹp trai chất lượng cao, đối phương khá có thiện cảm với Trần Tiểu Nghĩa.

Cậu xem mắt đẹp trai: "Mai anh có rảnh không? Tôi mời anh bữa cơm nhé?"

Trần Tiểu Nghĩa: "Không rảnh, chơi game."

Cậu xem mắt đẹp trai: "Game gì? Tôi cũng thích chơi game, có lẽ chúng ta có thể tổ đội."

Trần Tiểu Nghĩa: "Game một người."

...

Bắt đầu đi xem mắt từ năm hai mươi sáu, trong hai năm Trần Tiểu Nghĩa đã bằng thực lực khiến vô số công ty môi giới hôn nhân tức chết, còn có thêm mấy thằng bạn thân, một đám đàn ông với chỉ số IQ trung bình là trăm tám ngày nào cũng thảo luận lí do mình không tìm được người yêu, nhưng thường thảo luận thảo luận rồi tổ đội chơi game luôn.

Cuối cùng người của công ty môi giới hôn nhân đưa ra một biện pháp cho ba mẹ Trần: "Con trai ngài căn bản không có thiên phú yêu đương, không bằng để cậu ấy tham gia trò chơi tình ái mới ra của xã E, bồi dưỡng chút tinh chất tình yêu."

Trò chơi trải nghiệm nhập vai 《Infinite Love Story 》 của xã E được cư dân mạng gọi là game tình yêu mù quáng*, trong đó từ lớn như tướng quân tinh tế đến nhỏ như đầu bếp nhà hàng, tất cả đều là NPC phục vụ cho cốt truyện tình yêu.

*Nguyên văn 恋爱脑 [liàn ài nǎo]: từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu, mù quáng trong tình yêu.

Mỗi thế giới trò chơi đều có hệ thống riêng, tính hợp lý của sự phát triển được theo dõi bởi đầu não Mạc Đốn, bước vào trò chơi chính là trải qua một đoạn nhân sinh khác. Trừ phi bên ngoài chặt đứt nguồn năng lượng, người chơi ở lại trong đó đến khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc chết đi.

Dưới tình huống lần nữa xem mắt thất bại, ba mẹ Trần mua thiết bị trò chơi về, đá thằng con vào trò chơi.

"Không làm việc chỉ chơi game... Con thấy mình như đang bám váy ba mẹ ấy, con lập tức đi làm, sau đó phụng dưỡng hai người." Trần Tiểu Nghĩa quật cường mà hy vọng có thể nắm giữ quyền chủ động.

Mẹ Trần yêu thương xoa đầu Trần Tiểu Nghĩa: "Đừng bận tâm, chờ con học thành trở về, mẹ sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt với một người giàu có cho con, sống nhờ đại gia không cần bản lĩnh."

Vì thế dưới tình huống không thể giãy dụa, Trần Tiểu Nghĩa tiến vào trò chơi, ba Trần không rõ lắm trò chơi này thao tác như nào nên đành chọn ngẫu nhiên.

Bề mặt như trứng trắng của bảng điều khiển trò chơi quét qua bằng mấy đường cung màu lam sáng, màn hình trên đầu hiển thị dòng chữ: Đang tạo thế giới...

Trần Tiểu Nghĩa nằm trong khoang trò chơi chỉ cảm thấy ở sâu trong linh hồn là một trận mệt mỏi, mí mắt dần nặng trĩu, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Thế giới 《 Vợ nhỏ của ông trùm xã hội đen 》 đã hình thành.

Nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, ba Trần mẹ Trần trầm ngâm một lát.

Ba Trần: "Cái này... Thế giới này hình như không phù hợp với các giá trị cốt lõi lắm."

Mẹ Trần: "Nếu nó ra mà ầm ĩ làm loạn muốn gia nhập xã hội đen thì sao, chúng ta phải làm gì giờ?"

Ba Trần: "... Để anh gọi cho Lão Lộ đã."

Tin tức thành phố ngày thứ hai: Cục trưởng Lộ sở cảnh sát thành phố Luyện Ngải đã đưa ra tuyên bố, để duy trì môi trường xã hội lành mạnh, trật tự, cục cảnh sát thành phố Luyện Ngải sẽ triển khai mạnh mẽ phong trào chống xã hội đen...

-

Trần Tiểu Nghĩa trong thế giới trò chơi hoàn toàn không biết bên ngoài vì mình mà nhấc lên gió tanh mưa máu như thế nào, lúc này anh đang đeo cặp tạt qua một ngõ tắt nhỏ chuẩn bị về nhà.

Từ trong ngõ tắt đột nhiên truyền ra tiếng loảng xoảng của nắp thùng rác rơi xuống đất, dọa Trần Tiểu Nghĩa đang ngâm nga sợ chết khiếp.

Tiếp đó là tiếng thở thô suyễn loáng thoáng từ sâu trong hẻm, Trần Tiểu Nghĩa tưởng mèo nhà ai ngã từ trên tầng xuống bị thương nên lập tức tiến lên kiểm tra.

Kết quả là một người đàn ông toàn thân đầy máu nằm trên đất.

Sắc trời mờ tối, không rõ cái bãi trên đất là nước đọng của rác hay máu loãng người đàn ông kia.

Công dân năm tốt Trần Tiểu Nghĩa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi 120.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông cố sức mở mắt nhìn Trần Tiểu Nghĩa, thấy anh không kinh ngạc kêu lên, thều thào: "Đừng... gọi người đến."

Tay đang bấm số của Trần Tiểu Nghĩa chợt dừng, sau đó nhanh chóng xóa đi, đổi thành 110.

"Alo, xin chào, tôi thấy một người đàn ông đáng nghi."

Ngày hôm sau, có tin đồn truyền rằng cảnh sát đã phát rồ tìm một học sinh làm nội gián, khiến một thế hệ đại ca xã hội đen ở thành phố Thanh Thủy sa lưới.

Sau khi nhận cờ thưởng dám làm việc nghĩa, Trần Tiểu Nghĩa liền cuộn nó lại rồi ném vào phòng sách, kết quả vừa ra khỏi cửa thì phát hiện mình bị một ông anh theo dõi.

Nhìn bộ dáng đối phương một thân kiên cường chính trực, phỏng chừng là cảnh sát chìm.

Trần Tiểu Nghĩa hơi khó hiểu, giờ cục cảnh sát đều chú trọng hậu mãi vậy sao? Chẳng lẽ mình phải treo cờ ngoài cửa thì bọn họ mới hài lòng?

Ngay khi chuẩn bị đến quán ăn sáng, Trần Tiểu Nghĩa không nhịn nổi nữa bèn dừng bước, gọi người theo sau mình ra: "Ra đây đi."

Không ngờ tới mình sẽ bị phát hiện nên trên mặt viên cảnh sát mật mang theo tò mò: "Sao cậu phát hiện ra tôi?"

"Đi theo tôi tận ba quảng trường, không phải đồ ngu thì chính là có vấn đề." Trần Tiểu Nghĩa gọi bánh quẩy và sữa đậu nành, chìa tay về phía cảnh sát ngầm.

Cảm thấy đứa trẻ này có ý gì đó, cảnh sát ngầm đang muốn hỏi anh có hứng thú học làm cảnh sát không nên chưa phản ứng lại: "Sao vậy?"

"Tiền bữa sáng." Ra ngoài quên mang ví, nếu không Trần Tiểu Nghĩa đã chẳng thèm quan tâm ai bám theo mình.

Anh trai cảnh sát chìm vẻ mặt đen sì móc tiền ra, nhân lúc Trần Tiểu Nghĩa uống sữa đậu nành liền dùng bản lãnh thương lượng với ông chủ quán ăn sáng: "Ông coi thử xem có thể lập hóa đơn bữa sáng này cho cháu không? Cháu sẽ lấy lại rồi hoàn trả."

Ông chủ: "... Mỗi ba tệ rưỡi mà cũng lập hóa đơn á?"

Anh trai cảnh sát ngầm cũng là một kỳ nhân, nhận tờ biên lai dính bột mì từ tay ông chủ dưới ánh mắt sững sờ như nhìn thiểu năng trí tuệ của ông ấy: bánh quẩy và sữa đậu nành.

Tội cho ông chủ đến chữ còn chưa nhận biết hết mà còn phải lập hóa đơn cho bữa sáng ba tệ rưỡi.

Anh trai nhỏ nhận được hóa đơn rồi thì lại mua ít bánh quẩy chiếu cố việc buôn bán của ông chủ, vừa ăn vừa theo sau Trần Tiểu Nghĩa.

"Bạn học nhỏ chờ tôi chút, cậu đang học lớp 12 đúng không, có cân nhắc đến việc vào học viện quân đội không?" Anh trai cảnh sát chìm này có lẽ thường xuyên xuất cảnh* nên tốc độ ăn cực nhanh, Trần Tiểu Nghĩa mới ăn một phần ba thì anh ta đã ăn xong rồi.

*xuất cảnh [出警]: cử cảnh sát đến hiện trường vụ án, tai nạn,...

"Không nghĩ đến." Trần Tiểu Nghĩa trả lời vô cùng quyết đoán.

"Tại sao?" Anh trai cảnh sát thường phục hiển nhiên hết sức nhiệt tâm với nghề cảnh sát này.

Trần Tiểu Nghĩa nuốt miếng bánh xuống, quan sát quần áo anh trai cảnh sát chìm từ trên xuống dưới, rồi cường điệu nhìn hóa đơn trong tay anh ta, nhả ra một chữ: "Nghèo."

Anh trai cảnh sát chìm vì tính keo kiệt của bản thân mà mà tự bôi đen nghề nghiệp mình nhiệt tình yêu thương:...

"Đấy là, thật ra đãi ngộ cục bọn tôi cũng khá tốt, chẳng qua tôi có tình huống đặc thù thôi!" Vì đã bị phát hiện nên anh trai cảnh sát chìm dứt khoát từ bỏ theo dõi ngầm, quang minh chính đại đi cạnh Trần Tiểu Nghĩa.

"Ừm." Chẳng biết nói gì nên Trần Tiểu Nghĩa rất nể tình mà ừ một cái. Dù sao anh cũng chưa quên dự tính ban đầu là bị đá khỏi trò chơi, nói chuyện yêu đương thôi mà!

Nhân vật đang mãnh liệt lại vội vàng dán lên này hẳn là đối tượng trò chơi chuẩn bị cho anh.

Quả nhiên, buổi tối lúc Trần Tiểu Nghĩa ra cổng trường thì vừa liếc mắt đã thấy anh trai cảnh sát ngầm đứng trước cổng.

Bác bảo vệ còn lặng lẽ kéo Trần Tiểu Nghĩa sang một bên nhắc nhở anh: "Cháu cẩn thận đấy, tên biến thái kia hình như đang coi giữ cháu ở cổng trường, có cần tôi gọi người về cùng không?"

Từ chối ý tốt của bác bảo vệ, Trần Tiểu Nghĩa đi về phía anh cảnh sát ngầm.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi, nếu cốt truyện nhược trí đến nỗi ông cảnh sát chìm này vừa gặp đã yêu anh thì anh thà lập tức tự sát rời khỏi trò chơi còn hơn.

Anh cảnh sát ngầm đang duỗi đôi chân tê dại vì ngồi xổm trước cổng trường nãy giờ, mắt nhìn chung quanh rồi khẽ nói: "Trong cục sợ cậu bị đàn em xã hội đen trả thù nên cử tôi đến trông coi."

Hiện giờ hậu mãi của cục cảnh sát xác thật không tệ, có điều người phục vụ hậu mãi trông có hơi đần.

Sau khi về đến nhà, anh cảnh sát chìm xem ra không tính rời đi, tất nhiên Trần Tiểu Nghĩa cũng không có ý mời anh ta vào nhà ngồi: "Sao anh còn chưa đi nữa?"

Trong đầu anh không có lựa chọn nào hết! Đã đưa đến nhà rồi, không về đi còn ở lại làm chi?

"Không sao đâu, cậu cứ vào đi, để tôi kiểm tra xung quanh một lát coi có an toàn không." Anh cảnh sát mật cười cực kỳ có trách nhiệm, làm người ta đoán chừng lát nữa vào khu dân cư anh ta sẽ bị các bác gái lôi kéo hỏi ngày sinh tháng đẻ, hỏi muốn xem mắt không.

"Anh đi đi, chốc nữa tôi sẽ viết gì đó rồi dán lên cửa, tiếp đó sẽ không ai dám làm hại tôi nữa đâu." Thấy bụng anh cảnh sát ngầm đói đến kêu vang, Trần Tiểu Nghĩa đưa ra một biện pháp.

Nghe vậy, mắt anh cảnh sát mặc thường phục phát sáng: "Cái gì vậy? Lẽ nào cậu là thiên sư?"

Một cảnh sát như anh ta đàm luận với một người nối nghiệp chủ nghĩa khoa học xã hội về yêu ma quỷ quái là có ý gì?

Trần Tiểu Nghĩa lắc đầu đi vào nhà.

Chỉ lát sau đã cầm một tờ giấy Tuyên Thành trắng có chữ bên trên ra, dán lên cửa.

Nét bút lông mạnh mẽ hữu lực, nội dung vô cùng có lực chấn nhiếp:

Cục cảnh sát thành phố Thanh Thủy có văn phòng ở khu phố này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play