"Lục Nương?" Thấy Khúc Duyệt rũ mắt không nói tiếng nào, Cửu Hoang khẽ gọi.

Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện quan trọng, nàng giao hẹn: "Sau này đi Thập Cửu Châu chàng phải hứa với ta hai chuyện."

Hai tay ôm quyển sách và hộp dụng cụ trước ngực, Cửu Hoang đang vui sướng không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý: "Ta đồng ý tất cả."

Khúc Duyệt giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt hắn: "Thứ nhất, kẻ thù của chàng ở Thập Cửu Châu rất đông, ta không đồng ý, chàng không được tùy tiện động thủ."

Cửu Hoang định nói "được" lại cau mày: "Nhưng mà Lục Nương, nếu họ đánh ta, mắng ta, ta cũng không thể đánh trả sao?"

Yêu cầu này khắc khe hơn trước rồi.

Khúc Duyệt an ủi: "Chàng yên tâm, nếu thực sự có người đánh mắng chàng, ta sẽ thay chàng ra mặt, tuyệt không để chàng chịu ủy khuất."

"Được." Cửu Hoang vô cùng cảm động.

Tuy hắn không hỏi, Khúc Duyệt vẫn muốn giải thích: "Bởi vì ta muốn bí mật điều tra Diệp gia nên phải giữ kín sự thật chàng vô tội, trên danh nghĩa chàng vẫn là phạm nhân của Hoa Hạ. Căn cứ <Công ước Tam Thiên Thế Giới>, ta dẫn chàng đi, cho nên tất cả việc làm của chàng đều quy về trách nhiệm của Bộ Đặc Biệt, chàng có hiểu không?"

Trước kia Cửu Hoang không hiểu những qui tắc phức tạp này, cũng không muốn tìm hiểu, nhưng vì Lục Nương hắn cố gắng để hiểu rõ, vì thế hắn gật đầu: "Nếu nàng không đi cùng mà giao ta cho Diệp Lam Khuynh, vậy trách nhiệm sẽ thuộc về Thập Cửu Châu. Nhưng Diệp Lam Khuynh chắc chắn sẽ bắt các nàng phong ấn Khí Hải của ta."

Khúc Duyệt thấy hắn hiểu thấu đáo như vậy rất lấy làm lạ: "Vì sao chàng biết được?"

Cửu Hoang quay đầu nhìn cửa lớn của Thiên La Tháp ở sau lưng: "Tuyệt Đại Phong Hoa nói với ta, con người hắn không tệ, đích thực dạy ta rất nhiều."

"Vì thế chàng liền kết nghĩa với Tuyệt Đại Phong Hoa tiền bối sao?" Khúc Duyệt mỉm cười, hiếm khi có người vừa mắt Cửu Hoang, thật không dễ dàng. Mà người này lại là đại lão, mặc dù cảm thấy thanh danh của y ở thế giới không tốt lắm, có thể là đạo trưởng phong lưu linh tinh gì đó, nhưng ít nhất y cũng trở thành một trợ lực sau lưng Cửu Hoang.

Tuyệt Đại Phong Hoa là người của chính đạo, người chính đạo khi kết bái cũng giống như lập lời thề tâm ma, không phải chuyện đùa. Từ đó có thể thấy y là người có khí tiết.

"Còn nữa, chuyện gia chủ Diệp gia Diệp Thừa Tích là phụ thân chàng, chàng cũng không được nói ra nếu ta không đồng ý." Khúc Duyệt phải dặn kỹ trước khi thăm dò được tính tình của Diệp Thừa Tích.

"Được."

Hai chuyện lớn nói xong, Khúc Duyệt bổ sung thêm vài việc nhỏ, Cửu Hoang đều nhất nhất đồng ý.

Mọi thứ đều ổn thõa, Câu Lê ở bên trong ma chủng đã thỏa thuận với Khúc Tống sẽ giúp theo dõi Chi Kỳ dưỡng thương bên trong cơ thể Giang Thiện Duy.

Còn hai ba ngày nữa Nguyên Hóa Nhất mới mang đàn tỳ bà của nàng về đến vương đô, thời gian này đủ cho họ đi đến Thập Cửu Châu, cũng đủ cho các sư huynh ở bộ phận kỹ thuật thiết lập pháp trận kết nối hai giới. Đọc truyện tại vymiu.com và wattpad vymiu1910 để ủng hộ mình tiếp tục lấp hố nha.

- -- ---

Khi hai người lên đến tầng thượng của trụ sở tổng bộ, đoàn người Diệp Lam Khuynh đã chờ ở đó. Tầng thượng không có ghế nhưng Diệp Lam Khuynh và nữ tử đến xác nhận Cửu Hoang lại đang ngồi trên ghế bành.

Khúc Duyệt đã hỏi thư ký Bạch và biết được nàng ta tên là Khương Phù Vi. Tứ đại thế gia của Thập Cửu Châu không có họ Khương, không hiểu vì sao nàng ta tu vi cấp sáu lại có thể cùng ngồi ngang hàng với Diệp Lam Khuynh cấp tám. Mấy người đang đứng xếp hàng hỗ trợ ở phía sau kia cũng đều là cấp sáu cả.

Sau khi Diệp Lam Khuynh bị nói móc ba lần liên tiếp, có lẽ cũng cảm thấy bản thân nói năng hơi thất lễ, làm tổn thương mối quan hệ giữa hai giới, nên khi vừa nhìn thấy Khúc Duyệt, hắn vén áo đứng dậy: "Khúc cô nương!"

Hắn đã nể mặt Bộ Đặc Biệt như vậy, đương nhiên Khúc Duyệt không thể làm hắn mất mặt, chắp tay hành lễ: "Diệp tiền bối!"

Tuy lần này cha của Diệp Lam Khuynh – Diệp Thừa Tùng là đối tượng tình nghi, nhưng Chi Kỳ nói dường như Diệp Lam Khuynh không biết chuyện về ma chủng. Điểm này cần phải điều tra, trước khi có bằng chứng, Khúc Duyệt cứ làm như hắn không hề biết gì.

"Chúng ta có thể đi chưa?" Diệp Lam Khuynh hỏi Khúc Duyệt, rồi nhìn về phía Cửu Hoang, xác nhận lại, "Thật sự không khóa Khí Hải của hắn?"

Quyển sách Thiên Công đã được cất vào vòng trữ vật, hai tay Cửu Hoang vẫn âu yếm ôm hộp công cụ, hắn nhìn Diệp Lam Khuynh, ánh mắt lãnh đạm: "Sợ ta à?"

"Ngươi thấy sao?" Diệp Lam Khuynh hỏi lại một câu ba phải thế nào cũng được.

Hắn đương nhiên sợ. Tuy lớn hơn Cửu Hoang hai trăm tuổi, nhưng tu vi của hắn chỉ ở trung giai cấp tám, trong khi Cửu Hoang là đỉnh cấp tám, mười năm trước là đỉnh cấp chín. Mấy ngàn năm nay ở Thập Cửu Châu, Cửu Hoang là thiên tài đầu tiên chưa đến năm trăm tuổi đã đạt đến đỉnh cấp chín.

Nhớ năm đó không ít đại lão chính đạo lo lắng đến ngủ không yên, dồn dập phái mật thám trà trộn vào Châu Nam Man để ý xem mỗi ngày Cửu Hoang đánh chết bao nhiêu lãnh chủ, chiếm bao nhiêu đỉnh núi. Sau khi chiếm được núi, đuổi hết người đi, một mình hắn chặt cây khắp núi. Sau khi chặt xong lại một mình trồng cây khắp núi, rốt cuộc muốn làm gì?

Sau đó mấy đại lão tiếp tục lo lắng nếu hắn đi vào Độ Kiếp sẽ hành động thế nào, có phải sẽ rời khỏi Châu Nam Man, hướng đến châu khác tiếp tục chiếm núi chặt cây rồi trồng cây?

Càng quan sát hắn càng không hiểu và càng sợ hắn.

Cho đến khi Liên minh Hoa Hạ tìm đến, tố cáo Cửu Hoang phạm trọng tội ở Hoa Hạ và xin phép bắt giữ hắn. Liên minh Thập Cửu Châu không hề điều tra, đồng ý ngay lập tức. Khi Khúc Tống dẫn người đi bắt Cửu Hoang, họ còn mời mấy cao thủ ẩn nấp xung quanh, đề phòng nếu Hoa Hạ bắt không được Cửu Hoang sẽ thừa cơ nhảy ra bổ đao...

Cửu Hoang khinh bỉ: "Nhát gan!"

Nhớ lại Lục Nương kể nếu trước kia hắn không bị sư phụ bắt mang đi và lớn lên ở Diệp gia, hiện giờ sẽ giống như Diệp Lam Khuynh, hắn càng cảm kích sư phụ.

Ánh mắt Diệp Lam Khuynh trở nên lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, một người đứng phía sau bực bội nói: "Ngươi đang nói ai hả?"

Cửu Hoang đáp: "Không nói ngươi, ta nói Diệp Lam Khuynh."

Mọi người:...

Một người khác bực bội: "Đại sư huynh nhà ta há để ngươi tùy ý nhục nhã?"

Có Lục Nương bên cạnh, Cửu Hoang dù nóng nảy đến đâu cũng phải thanh minh: "Ta không tùy ý nhục nhã hắn, ta là nghiêm túc nhục nhã hắn."

Mọi người:...

Có nên tiếp tục bênh vực cho đại sư huynh nữa không? Sao có cảm giác càng nói càng không giống như đang giúp đỡ vậy?

"Được rồi, các ngươi hơn thua với tù nhân làm gì." Bản thân bị khinh bỉ là nhát gan còn mấy người phía sau hóa một đám ngu xuẩn, Diệp Lam Khuynh thật muốn hộc máu, xua xua tay ngăn cản bọn họ, không thèm để ý đến Cửu Hoang nữa, "Khúc cô nương, chỉ một mình cô áp giải hắn?"

"Một mình vãn bối là đủ rồi." Khúc Duyệt khom người chắp tay một cách khách khí.

Nàng dung túng Cửu Hoang chế nhạo Diệp Lam Khuynh là vì giao hẹn giữa nàng và Cửu Hoang chỉ có hiệu lực khi đến Thập Cửu Châu. Mặt khác, nàng đang bận quan sát Khương Phù Vi vẫn luôn im lặng.

Lúc Cửu Hoang nói chuyện, Khương Phù Vi làm như ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái. Ánh mắt bình tĩnh, không nhìn ra oán hận, nhưng rõ ràng không giống như khi nhìn người khác. Nàng ta bị rút đi một hồn, si ngốc mất mấy năm, hiện giờ trông dáng vẻ nàng ta hơi khác thường, nhưng đôi mắt ấy tiết lộ nàng ta không phải người có tâm tư đơn thuần, cần cẩn thận đề phòng.

"Vậy chúng ta khởi hành." Diệp Lam Khuynh nói.

Hắn lấy ra một bàn trận pháp, nom giống một bàn cờ nhỏ được đơn giản hóa, sau đó cẩn thận di chuyển vị trí các quân cờ. Tầng thượng của tòa nhà trụ sở tuy có kết giới nhưng không cản được gió thổi mái tóc dài của hắn bay bay.

Khúc Duyệt nhìn hắn y phục tao nhã quý phái lại liếc mắt sang Cửu Hoang, vốn muốn cảm khái đôi chút, lại đột nhiên cảm thấy Cửu Hoang thế này không có gì không tốt. Là dáng vẻ của riêng hắn.

Khi quân cờ cuối cùng vào vị trí, bàn cờ trận phát sáng, rời khỏi tay Diệp Lam Khuynh từ từ bay qua đầu mọi người.

Vù vù, quân cờ bắn ra ánh sáng, chùm sáng tạo thành hình cánh cửa.

Diệp Lam Khuynh ra hiệu cho các sư đệ đi trước, tiếp đó nhìn về phía Khương Phù Vi. Không đợi hắn mở miệng, nàng ta nhún chân nhảy vào bên trong.

Hắn làm động tác "mời" với Khúc Duyệt, ám chỉ nàng cùng Cửu Hoang đi trước, hắn theo sau. Hắn là người điều triển bàn cờ trận, không muốn cũng phải đi cuối cùng.

Khúc Duyệt rút dây thừng ánh huỳnh quang ra từ vòng trữ vật, buộc vào cổ tay nàng và Cửu Hoang. Sợ hộp công cụ rơi mất trong không gian hỗn loạn, Cửu Hoang rốt cuộc đành cất nó đi.

Hai người cùng nhảy vào trong cửa.

- -- ---

Thập Cửu Châu cách địa cầu vô cùng xa, chênh lệch cực nam và cực bắc trong Tam Thiên Thế Giới.

Ngẫm lại năm đó thiên nhân lựa chọn nơi đặt năm thần khí hẳn là có suy tính, hỏa tháp và thủy lao hiển nhiên không ở gần nhau mà cách càng xa càng tốt. Ngay cả khi dùng pháp bảo xuyên không, ước chừng phải lăn lộn rất lâu trong đường hầm nối thông hai giới mới đến được.

Sau khi rơi xuống đất, hai chân Khúc Duyệt nhũn ra, đầu váng mắt hoa, Cửu Hoang kịp thời đỡ nàng: "Lục Nương nàng ổn không?"

"Không sao." Hậu quả của tu vi thấp đây mà, nhưng Khúc Duyệt nhanh chóng thích ứng.

Vì đã từng ở đây hai năm, nàng đã sớm thích ứng với linh khí nơi này, không giống như khi vừa rơi vào ma chủng mất một thời gian dài mới hồi phục pháp lực.

Hít thở vài hơi, khí tức nàng ổn định lại.

Diệp Lam Khuynh đi sau cùng vẫn chưa đến, đoàn người đứng chờ.

Khúc Duyệt thả thần thức ra quan sát, nơi bọn họ đặt chân là một mảnh rừng xanh um tươi tốt: "Nơi này là..."

Nàng hỏi Cửu Hoang nhưng nghĩ có lẽ hắn không biết nên câu hỏi này giống như đang hỏi mấy đệ tử Quy Hải Tông.

"Là Châu Bạch Lộ." Cửu Hoang biết, sư phụ đã từng dẫn hắn tới đây, "Đại lục có chính đạo tập trung đông đảo nhất."

Một đệ tử Quy Hải Tông chỉ về phía xa: "Nơi đó là Tử Tinh thành, thành lớn nhất ở Châu Bạch Lộ, phía sau nó là núi Tử Dương, nơi Quy Hải Tông chúng ta tọa lạc."

Khúc Duyệt gật đầu: "Ta cứ tưởng Quy Hải Tông ở trên biển kia."

Nàng đùa một chút, trước đó đã tìm hiểu được, mạnh nhất trong chính đạo ở Thập Cửu Châu là ba tông sáu môn mười hai phái, họ hợp thành liên minh và thay phiên nhau làm minh chủ. Hai tháng trước, vừa đến phiên Quy Hải Tông.

"Nghe đồn lúc Quy Hải Tông thành lập, thực sự đã ở trên biển." Người lên tiếng là Khương Phù Vi, nàng ta nói một cách thờ ơ, "Nhưng giao long cánh đen thường xuyên tác loạn nơi này, tông chủ Quy Hải Tông liền lấp biển, loài giao long cánh đen cũng bị đuổi đi."

"Quy Hải Tông? Giao long cánh đen?" Giọng nói của Huyễn Ba đột nhiên truyền vào ý thức hải của Khúc Duyệt khiến nàng giật mình kinh ngạc, "Mặt Trăng Nhỏ, đây là đâu, sao không giống Thiên Phong quốc vậy?"

"Tiền bối?" Khúc Duyệt vội vàng phóng thần thức, nhìn thấy một khối nước mang hình người nho nhỏ đang dựa vào mép khuyên tai của nàng, đích thực là Huyễn Ba, nàng vô cùng ngạc nhiên, "Tiền bối có thể ra ngoài cùng ta được ư?"

Lần trước ở Băng Nguyệt Cốc, lúc nàng rời khỏi thế giới ma chủng cũng có đeo khuyên tai này. Nhưng khi đó Huyễn Ba bị Quân Chấp gây thương tích, chìm xuống đáy biển tịnh dưỡng, nên nàng không chú ý. Con người trong thế giới ma chủng không thể rời khỏi đó nhưng Huyễn Ba ở trạng thái linh thể lại có thể, đặc biệt sau khi dung nhập vào nước.

"Ra ngoài?" Huyễn Ba sửng sốt một chút, ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của Khúc Duyệt, hắn vui vẻ phấn chấn, "Nơi này là quê nhà của ngươi sao?"

"Không phải." Giọng Khúc Duyệt cũng vô cùng hào hứng, "Nơi này là Thập Cửu Châu, thế giới của Rau Hẹ."

"Ngươi từng kể, Thập Cửu Châu vô cùng lớn, vậy chẳng phải có rất nhiều mỹ nam sao?"

"Chuyện này..." Khúc Duyệt thật sự không biết, trước đây nàng phải đóng vai người mù mà.

"Ngay cả Châu Nam Man đã có thể dưỡng ra Cửu Hoang tướng mạo như thế, chắc chắn là thế rồi." Huyễn Ba duỗi tay vỗ vỗ vành tai Khúc Duyệt, hưng phấn nói, "Lần đầu tiên ta đến thế giới khác, ngươi nhất định phải giúp ta thu thập mười, không, hai mươi đôi giày mới, được chứ?"

- -- ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play