Khúc Đường hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt của Cửu Hoang, nâng tay lên vỗ bả vai rắn chắc của hắn, rồi lại vỗ vỗ thêm trên ngực hắn.

Nhìn hắn từ trên xuống dưới, Khúc Đường cười khen một câu: "Không tồi, tiểu tử lớn rồi, là một nam nhân rồi nhỉ?"

Nghe lời này, Khúc Tống vốn đang suy nghĩ nguyên nhân liền bừng tỉnh.

Một loạt sự việc xảy ra quá nhanh, Khúc Minh và Khúc Thanh chưa kịp phản ứng gì, lúc này nghe tiếng nghiến răng ken két của Nhị Ca, lại thấy Đại Ca tuy cười thân thiết nhưng ánh mắt lại như đi chợ mua thịt heo, đang cân nhắc xem nên bảo ông chủ xẻo bộ phận nào, khiến hai người rùng mình.

Cửu Hoang vẫn chưa hiểu ý Đại Ca khen "nam nhân" là ý gì, đang định hỏi thì Khúc Đường đã buông tay, như một tia chớp lao về phía tòa thành, nhanh đến mức cơ hồ cọ xát vào không khí đến tóe lửa.

Cửu Hoang hơi giật mình: "Nhanh thật."

Khi tu vi của hắn chưa rớt bậc, vẫn thường giao thủ cùng người ở cảnh giới Độ Kiếp, đây không phải tốc độ bình thường của tu vi Độ Kiếp, hẳn là đã tu luyện một loại thần thông nào đó.

Khi Nguyên Hóa Nhất ra lệnh gỡ bỏ kết giới mới ý thức được mình sẽ là người gặp nguy hiểm, bèn muốn rút lui ra sau, để hai vị gia chủ cấp chín đang ở trong thành ra tay.

Nhưng hắn đã xem nhẹ Khúc Đường. Kết giới biến mất, những cung nỏ chồng chất hàng chục tầng giữa không trung cũng hoàn toàn trở nên vô dụng, Khúc Đường như ở chốn không người, dưới mắt các cao thủ đứng trên thành, một đòn tung ra đã siết chặt xương bả vai Nguyên Hóa Nhất đang rút lui.

Lực theo xương bả vai truyền vào, tác động đến tứ chi, toàn bộ cơ thể Nguyên Hóa Nhất như cạn hết pháp lực, chỉ cảm thấy xương cốt như bị rót chì, nặng nề đến mức không thể cử động, khuỵu một gối ngã xuống.

"Đại nhân!" Bắc Mạch rút kiếm tấn công qua.

Khúc Đường nhàn nhã dùng tay kia phất sang, lập tức quét bay tất cả người đứng gần ra xa.

Nguyên Hóa Nhất ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghiến răng cười lạnh: "Tiền bối là người trong chính đạo lại dựa vào thủ đoạn tà tu..."

"Nguyên à, khi nãy ta rút lui chỉ vì không muốn trực tiếp đối địch với đệ, tìm cách đi vòng qua đệ mà thôi." Khúc Đường đang truyền âm nói ra sự thật. Bọn họ bị trói chặt tay chân, không dám tiến tới, đều vì người nhà mình nằm trong tay người khác. Khi thật sự tàn nhẫn lên, một tầng kết giới hèn mọn nào ngăn được anh, "Nhưng cửa lớn đã mở, có lẽ là ý trời, ta chỉ thuận theo mà làm, hơi quá khích một chút."

Lực khóa xương vai Nguyên Hóa Nhất lại tăng thêm vài phần, bỏ qua cung nỏ đang nhắm vào mình, Khúc Đường lạnh giọng quát lớn vào bên trong thành: "Đường tiền bối, ra đây tâm sự đi, thủ hạ chó săn của ngài ở đây, ngài thật sự muốn vứt bỏ không thèm nhìn lại sao?"

— —

Cửu Hoang quan sát một hồi lâu vẫn không hiểu: "Lục Nương, đó không phải là Tam Ca nàng ư, vì sao Đại Ca nàng dùng hắn áp chế Đường lão tổ?"

Mấy người Khúc Tống đã đuổi theo Khúc Đường đến thành, lúc này chỉ còn Khúc Duyệt. Nhưng nàng không nói tiếng nào, sắc mặt sa sầm.

Cửu Hoang biết nguyên nhân, khẳng định đang nhớ lại chuyện trước kia rồi. Hắn luôn cảm thấy, từ khi Lục Nương biết được ý định thay máu, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết. Thật ra đây cũng vừa đúng lúc, khi nãy hắn vừa giúp một việc tốt, cơn giận của nàng sẽ giảm bớt một chút.

Hơn nữa, hắn cần phải biểu hiện tốt trước mặt Khúc Đường. Sư phụ thường nói với hắn rằng trên đời này, không chỉ có phụ thân mới là phụ thân, sư phụ và huynh trưởng cũng là phụ thân, mọi chuyện lớn nhỏ trong đời đều phải được phụ thân đồng ý, nếu không sẽ không tính.

Trước kia chàng tưởng Lục Nương là bé gái mồ côi, khi cầu hôn chỉ cần nàng gật đầu là được. Khả năng phụ thân của nàng có thể sống sót xuất quan rất nhỏ, vậy thì mọi chuyện đều do Khúc Đường định đoạt, đương nhiên hắn muốn lấy lòng.

"Ta xin lỗi, Lục Nương." Cửu Hoang xin lỗi, ánh mắt có nửa phần sợ hãi, nửa phần thấy chết không sờn, "Nàng đừng tức giận làm nghẹn bản thân, cứ đánh ta đi, ta để yên cho nàng đánh."

"Chàng..." Tâm trạng Khúc Duyệt phức tạp, không biết nên nói gì cho phải, nên nàng kìm nén lửa giận, giải thích cho hắn: "Đại Ca ta dùng Tam Ca uy hiếp Đường lão tổ không có gì xấu cả, chỉ muốn ép lão ra tay thôi."

Cửu Hoang bối rối: "Người Đường gia biết rõ Đại Ca nàng không thể ra tay tàn nhẫn, sao có thể ra mặt vì Tam Ca nàng."

"Nhưng người Thiên Phong quốc không biết, đặc biệt là Tam Ca không biết." Khúc Duyệt cho rằng đây là một chiêu tuyệt vời, Đại Ca tuy thật không đáng tin nhưng đúng là anh có bản lĩnh, anh có thể tu luyện đến Độ Kiếp hoàn toàn không phải vì phụ thân nâng đỡ, "Tam Ca bị bắt làm con tin, nếu Đường lão tổ vẫn tiếp tục không xuất hiện, người khác sẽ nghĩ thế nào về người đứng đầu chính đạo như lão. Ngay cả Tam Ca cũng sẽ lạnh lòng."

"Ừ." Trừ tâm tình của Lục Nương, Cửu Hoang chẳng thèm để ý những chuyện loanh quanh lòng vòng trong lòng người khác, hắn thuận miệng ừ một tiếng.

"Đi, đi theo." Khúc Duyệt nói tiếp.

"Nàng không sợ liên lụy đến Phúc Sương?"

"Đã nháo lớn đến mức này, không thành công đành xả thân, không cần phải lo lắng nữa." Khúc Duyệt lấy ra tỳ bà, đi vòng sang bên hông.

— —

Không ổn!

"Ngươi ra ngoài chỗng đỡ đi!" Đường Tịnh ra lệnh cho Đường Giác, rồi lặng lẽ rời khỏi Lạc Nhật thành, trở về vương đô.

Trong lòng Đường Giác run rẩy trong lòng, căng da đầu bay ra khỏi sân biệt viện, dừng trên đường.

Lúc này, Khúc Đường đã khóa trụ Nguyên Hóa Nhất đi vào trong thành. Nguyên Hóa Nhất vẫn trong tư thế nửa quỳ, khuôn mặt tuấn tú vì đau đớn mà hơi méo mó, nét mặt tràn ngập giận dữ vì bị nhục nhã.

"Vị tiền bối này, thỉnh ngài có chuyện hãy từ từ nói, buông quốc sư ra trước đã." Hai vị gia chủ cấp chín một trái một phái kẹp Khúc Đường ở giữa, nhưng không dám hành động lỗ mãng. Phần vì Nguyên Hóa Nhất đang ở trong tay người đó, phần vì tu vi của họ không địch lại.

Đường Giác nén cơn sợ hãi, hạ xuống đất, chắp tay: "Tiền bối, lão tổ nhà ta bị ngài đả thương đã trở về vương đô." Lại giả bộ, "Thêm nữa, không biết Đường gia chúng ta đã đắc tội tiền bối khi nào, thân là gia chủ Đường gia, vãn bối thay mặt xin lỗi ngài. Nếu đây là vấn đề giữa ngài và lão tổ chúng ta, xin đừng liên lụy đến tiểu bối, hành động này thật không đáng tự hào, nếu truyền ra ngoài..."

Khúc Đường vẫn ung dung cười: "Ta đến từ thế giới khác, các ngươi cứ truyền thoải mái."

Đường Giác cắn răng lấy thêm can đảm: "Quốc sư họ Nguyên không phải họ Đường. Nếu ngài muốn uy hiếp lão tổ nhà ta, không bằng lấy vãn bối thay thế, hoặc là thiếu chủ của Đường gia ta..."

"Nghĩa phụ!" Nguyên Hóa Nhất nhịn đau lên tiếng ngắt lời, nhưng câu nói sau của hắn cũng bị Khúc Đường dùng thêm ba phần lực cắt đứt, xương cốt toàn thân hắn như bị nghiền nát, đau đớn như sắp ngất đi.

Thù này tất báo! Nguyên Hóa Nhất ghi hận vào trong xương cốt.

"Đi vương đô đúng không, vậy ta đi vương đô tìm lão." Khúc Đường bỏ xuống một câu, vẫn khóa trụ Nguyên Hóa Nhất bay lên trời đi về phía vương đô.

Anh bay rất chậm vì muốn để tin tức truyền ra, dẫn cao thủ cấp chín của tám nước khác đến, đặc biệt là Vi Tam Tuyệt kia.

Các cao thủ đã đến chi viện cũng đành đi theo họ hướng về vương đô, sôi nổi dùng mật ngữ truyền âm thương lượng nên xuống tay thế nào.

"Bắt mấy đệ đệ của hắn được không?"

"Có chắc làm được không, tu vi không thấp, hơn nữa trên người họ có dán thứ gì đấy khiến thần thức bị chặn lại cả."

"Nhìn kìa, trong tay lại lấy ra thứ gì kìa?"

Dường như nghe được lời họ, Khúc Tống vừa bay vừa dùng chân khí bảo vệ hai em trai, đồng thời giơ Linh Năng Thương trong tay nhắm mũi thương vào đỉnh một ngọn núi, quét qua.

Bang!

Một đạo ánh sáng chói mắt bắn ra, đỉnh núi như một tờ giấy dễ dàng bị xén đi.

Tiếng bàn luận muốn bắt giữ bọn họ đều biến mất.

— —

Khúc Duyệt nhìn ngọn núi bị xén ngang đỉnh mà đau lòng không thôi. Thứ Khúc Tống bắn ra không phải thương mà là tiền.

"Có người muốn tấn công chúng ta." Cửu Hoang đưa Khúc Duyệt đi vòng, không ở chung với mấy anh trai của nàng.

Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm địch nhân đang rục rịch xung quanh: "Nhưng họ đang do dự, có lẽ e ngại vũ khí trong tay Nhị Ca nàng."

"Không, bọn họ sợ chàng." Khúc Duyệt hừ một tiếng, "Thấy chàng tu vi cấp tám tưởng rằng dễ bắt nạt, nhưng khi nãy sức mạnh chàng đột nhiên bùng phát làm kết giới nhiễm độc, bọn họ không thể không sợ."

Thêm nữa, họ nhất định đã biết, Cửu Hoang chính là người trước đây gây ra không ít rắc rối ở Học Viện Phúc Sương, các trưởng lão của học viện không thể áp chế, còn có thể đấu ngang tay với Vi Tam Tuyệt. Làm sao họ dám hành động hấp tấp.

"Vậy sao? Có đến hai người cấp chín, bảy người cấp tám, ta có thể không đánh lại." Sau trận bùng phát vừa rồi, khí độc trong cơ thể Cửu Hoang tiêu hao rất nhiều, chỉ còn lại năm phần so với ngày thường.

Hắn e dè thương lượng với Khúc Duyệt: "Nếu họ thật sự động thủ, liệu ta có thể..."

Khúc Duyệt trừng mắt, hắn không dám nói tiếp. Vốn nàng định chờ mọi chuyện xong xuôi mới tính sổ với hắn, nhưng không ngờ cơn giận lại bùng lên. Nàng nhớ lại năm đó ở núi Cửu Hoang, hắn đi ra ngoài không biết đã làm gì, khi trở về thì bị thương rất nặng, ngã trên mặt đất rên rỉ. Nàng hoảng sợ, mò mẫm chạy đến đỡ dậy, để đầu hắn dựa vào ngực mình. Lúc đó vô cùng hoảng hốt lo lắng, nào để ý đến chuyện nam nữ gì, đang định hỏi hắn bị ai đánh thì đột nhiên hắn đứng lên chạy biến đi như gió.

Bây giờ nhớ lại, Khúc Duyệt khẽ cắn môi hỏi: "Rau Hẹ, chiêu đó là do sư phụ dạy chàng?"

Cửu Hoang ngập ngừng: "Không, trong lúc vô tình ta phát hiện ra, chính là... là lần nàng uống rượu say đó, ta mới biết được một khi ta hưng phấn, độc trong cơ thể sẽ bùng phát, mạnh mẽ hơn bất kỳ loại đan dược tăng công lực nào."

Nhớ lại khi đó suýt nữa độc chết Lục Nương, lòng hắn lại khó chịu như bị khoét sâu, nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người của nàng, hắn vội bổ sung: "Lục Nương, ta từng thử cách khác nhưng vô dụng..."

Khúc Duyệt nghe không lọt tai, ngắt lời: "Ta thực sự xem thường chàng rồi, chàng cũng biết nhiều thật đấy, đều do sư phụ dạy cho chàng à?"

"Ừ, đã dạy ta." Cửu Hoang thành thật giải thích, "Lúc ta mười mấy tuổi, sư phụ thường dẫn ta đi nhạc phường."

Mắt Khúc Duyệt trừng đến muốn rớt ra: "Ông ấy dẫn chàng đi làm gì? Ngủ với nữ nhân à?"

Cửu Hoang lắc đầu: "Không, chỉ đi nghe khúc, cho ta quan sát những nam nhân và nữ nhân đó, bảo ta nhìn hết tất cả những chuyện xảy ra ở đó. Sư phụ nói bên trong nhạc phường là một thế giới thu nhỏ, bèo nước gặp nhau, gặp dịp thì chơi, thế giới rộng lớn bên ngoài nhạc phường cũng như vậy. Đến giờ ta cũng không hiểu lắm, nhưng mỗi lần đi ngang qua bên ngoài nhạc phường ta vẫn luôn nhớ đến những lời này."

Khúc Duyệt hơi sững sờ, nhưng nàng có phần hiểu được ý tứ của lão tà tu.

Thì ra, mỗi lần Cửu Hoang dừng chân khi đang ngang qua nhạc phường đều vì nhớ đến sư phụ mình. Những sư huynh đi điều tra năm đó tưởng hắn thích nghe khúc nên cuối cùng mới lựa chọn Khúc Duyệt đi thực hiện nhiệm vụ. Sau đó Khúc Duyệt quả thật có thắc mắc những ngày nàng ở bên cạnh hắn, nào có thấy hắn thích nghe khúc đâu.

"A Duyệt!" Khúc Tống đột nhiên truyền âm cho nàng.

"Dạ?" Khúc Duyệt hoàn hồn.

Khúc Tống: "Đại Ca có việc giao cho muội, bảo ta dạy cho muội một bộ chú ngữ, muội học đi. Đừng theo chúng ta đi vào vương đô, để Rau Hẹ bảo vệ muội, tìm nơi không người rồi thả tiền bối ở lồng giam số bảy ra, kể cho người đó tình trạng của Lão Tam, hỏi xem có cách nào ôn hòa để giải phong ấn kiếm cốt hay không. Đại Ca có cách nhưng sẽ khiến tu vi của Lão Tam rớt bậc sau khi thức tỉnh."

Khúc Duyệt ngẩn ra: "Lồng giam số bảy ư?" Ma quân Câu Lê bị nhốt trong lồng giam số tám, "Đó là ai?"

Khúc Tống: "Là một vị kiếm tiên."

Khúc Duyệt hơi kinh ngạc: "Người trong chính đạo sao? Sao lại bị nhốt vào Thiên La Tháp? Huynh đã từng nói chuyện với hắn chưa?"

Khúc Tống: "Chưa, ta đã xem ảo cảnh của hắn, cũng không đoán được chuyện gì đã xảy ra với hắn, ta cũng không để ý đến hắn lắm."

"Được."

Khúc Duyệt học xong chú ngữ, định gọi Cửu Hoang đi, chợt hỏi: "Đại Ca không cần Cửu Hoang góp cho đủ số?"

Khúc Tống lạnh lùng đáp: "Không cần, muội nhìn sắc mặt của Đại Ca đi, không chỉ bóp xương của Lão Tam thôi đâu, sợ là sẽ bóp luôn đầu của Rau Hẹ đấy."

Khúc Duyệt thầm than mình sao cái hay không nói lại nói cái dở, vội chuyển đề tài: "Nhị Ca, huynh quá lãng phí rồi, một nhát Linh Năng Thương đánh ra giá tương đương một ngàn mũi tên Tiêu Linh Tiễn. Nếu Lục Điền biết được huynh lãng phí tâm huyết của huynh ấy như vậy, nhất định sẽ ói ra máu."

Khúc Tống hỏi: "Lần sau ta không đập núi dọa hổ nữa mà cắt rau hẹ cho khỉ xem, thấy thế nào?"

Khúc Duyệt kéo Cửu Hoang chạy thật nhanh.

— —

Lời tác giả:

Khúc Đường: "Ta không cần tên em rể này, có thể diện hay không có thể diện không quan trọng, nhưng ngươi không phải người Hoa Hạ."

Rau Hẹ: "Không, dù ta không phải người Hoa Hạ nhưng ta có đặc điểm cơ bản hầu hết người Hoa Hạ có."

Khúc Đường: "Cái gì?" Rau Hẹ: "Nghèo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play