Khúc Duyệt tiếp tục lắng nghe nhưng không nghe ra động tĩnh gì từ một đống xương trắng.
Nàng hạ quyết tâm tấn công: "Rau Hẹ, chàng kéo thi thể nửa bộ xương kia ra đây." Vẫn còn có thể nhận được danh tính người này, những bộ xương khác có mang ra ngoài cũng vô ích, "Tiếp theo phóng hỏa đốt hết những bộ xương kia đi."
"Được." Cửu Hoang đồng ý.
"Phần xương nào chưa cháy hết, chàng tự tay tiễn nó đến Tây Thiên." Khúc Duyệt bổ sung thêm.
Cửu Hoang nao nao lập tức hiểu được ý tứ của Khúc Duyệt ẩn trong lời nói. Trong những việc nguy hiểm này, hắn nhạy bén như sói, phản ứng cực nhanh.
Một bộ xương nằm lẫn trong đống xương nghe thấy những lời này đã biết bản thân bị bại lộ, không chờ Cửu Hoang động thủ, liền hóa thành một con kền kền xương trắng bay vụt về phía lối ra.
Ngay lúc nó biến hình, Khúc Duyệt đã nghe thấy âm thanh: "Đuổi theo!"
Cửu Hoang dẫn Khúc Duyệt đuổi theo kền kền xương trắng dọc theo đường hầm rồi ra khỏi huyệt mộ lên mặt đất. Kền kền kia hướng về phía sâu nhất của khu rừng tối tăm bay đi với tốc độ cực nhanh.
"Bỏ ta xuống." Khúc Duyệt nói nhanh, "Một mình chàng đuổi theo, nhất định phải đuổi theo, nhất định phải bắt được nó, hoặc là giết nó." Phần công đức này Cửu Hoang nhất định phải lấy được vào tay.
Cửu Hoang không đồng ý ngay, trước hết xem xét tình hình. Vì Hồng Dực đã đào tẩu, giáo đồ Thiên Ma giáo đã lui hơn phân nửa, huyết thi cũng bị giết không còn bao nhiêu, quân thủ thành chi viện kịp thời, tình thế cơ bản đã khống chế được.
"Ừ." Hắn đặt Khúc Duyệt xuống, lôi ra từ vòng trữ vật một kiện áo choàng nhìn như áo mưa trong suốt trùm lên người nàng rồi mới đuổi theo kền kền.
Khúc Duyệt giải trừ phong ấn thị giác, đôi mắt khôi phục khả năng, nàng nhìn theo bóng dáng hắn, nhịn không được mà cảm khái. Nếu nàng có thể tiếp tục lừa hắn như bây giờ, để hắn luôn chìm trong "ảo cảnh" và dẫn theo hắn đi tích công đức cho đến khi trừ được hết nghiệt nợ, thật tốt biết bao.
Chờ bóng hắn biến mất, Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía không trung nơi Quân Chấp và Mục Tinh Thầm đang giao chiến. Nhưng... hình như họ không đấu pháp mà đang truyền âm nói chuyện?
— —
Ban đầu, Mục Tinh Thầm dùng kiếm Ngự Ma đối kháng với Tam Thiên Kiếm của Quân Chấp, đã chiếm ưu thế, nhưng Mục Tinh Thầm bỗng nhiên cảm ứng được một loại khí nào đó từ người Quân Chấp khiến cho hắn bị sốc.
Mục Tinh Thầm lập tức thu thế, cầm kiếm lui về phía sau, châm chú nhìn Quân Chấp: "Ngươi cũng mang Thiên Ma Hỏa?"
Còn là Thiên Ma Hỏa vô cùng tinh thuần, vô cùng gần với Thiên Đạo!
"Không có." Quân Chấp nhẹ nhàng trả lời, đây không phải lần đầu chàng giao thủ với Mục Tinh Thầm nhưng là lần đầu tiên chàng xuất ra linh lực ẩn giấu trong linh hồn của cơ thể này, cố ý để hắn cảm giác được.
"Không thể nào!" Mục Tinh Thầm tin tưởng phán đoán của chính mình, "Ngươi giống ta đã hiểu được Thiên Đạo, biết rằng Thiên Đạo của chúng ta chính là ma đúng không?"
Tuyết giao lượn quanh phía sau, Quân Chấp không đáp.
Mục Tinh Thầm thu kiếm vào bao, hai tròng mắt sáng lấp lánh, nói một cách chắn chắn: "Ngươi đã biết!"
Quân Chấp nhìn hắn, chất vấn: "Đây là nguyên nhân Mục tiền bối chuyển sang tu ma đạo ư? Ngài cho rằng tu ma mới hợp lòng trời, càng dễ dàng độ kiếp hợp đạo?"
"Không!" Mục Tinh Thầm phủ nhận, "Ta nhập ma đạo là vì bảo vệ Thiên Đạo của chúng ta. Chính đạo tu ra thanh khí sẽ khiến cho Thiên Đạo bị hủy hoại, ngươi có biết hay không?"
"Ngài không tu thanh khí là việc riêng của ngài, phá hủy kết giới bảo vệ của Cửu Quốc là ý gì?" Quân Chấp lại chất vấn, "Khi Thiên Ma Hỏa giáng thế mà không có kết giới bảo vệ, hơn phân nửa phàm nhân sẽ không chống cự được, sẽ có rất nhiều người phải chết, ngài không hiểu sao?"
"Nếu không làm vậy thì cả thế giới sẽ bị hủy hoại và tất cả mọi người đều phải chết." Mục Tinh Thầm tranh luận cùng chàng, "Hy sinh một bộ phận để bảo toàn cho một bộ phận khác, rồi sẽ lại sinh sôi như cũ thôi."
Quân Chấp nhìn về phía thanh kiếm Mục Tinh Thầm cầm trong tay: "Ta muốn hỏi tiền bối một câu, thanh kiếm này của ngài từng có tên là Ngự Ma*, hiện giờ đã đổi tên chăng?"
Ngự Ma: chữ ngự ở đây mang nghĩa chống lại
"Chưa từng."
"Vậy trong thâm tâm ngài có đồng lòng với ma đạo?"
"Không ủng hộ nhưng vì bảo hộ Thiên Đạo, bất đắc dĩ mà làm."
"Vì sự sinh tồn, ngài nói rằng mình phải lựa chọn thứ mình không ủng hộ, có ý nghĩa gì chứ? Vì cứu thế sao? Vậy ngài có từng hỏi ý nguyện của người khác chưa?"
Mục Tinh Thầm đột nhiên bạo nộ: "Ta đã từng hỏi! Năm đó ta đã nói chân tướng với bọn họ nhưng họ không tin ta, còn cho rằng ta tẩu hỏa nhập ma trở thành kẻ điên. Khắp thiên hạ duy chỉ giáo chủ tin ta!"
Hắn chỉ vào Quân Chấp: "Chính đạo thì đấu tranh, phàm nhân lại hiểu lầm, đều vì họ chẳng biết gì cả! Chờ bọn họ phát hiện Thiên Đạo là ma, tu chính đạo chính là nghịch thiên, thế giới này sớm muộn gì cũng bị bọn họ hủy hoại, ngươi nghĩ xem họ có lựa chọn giống ta hay không?"
Quân Chấp cười lạnh lùng: "Tự cho là đúng, ít nhất một nửa phàm nhân bị hy sinh không muốn chịu chết, ít nhất hơn phân nửa chính đạo đều không muốn quỳ xuống cầu sinh. Sinh mệnh và tôn nghiêm trước giờ đều không do một người định đoạt. Ngài không định đoạt được, ta cũng không định đoạt được."
Mục Tinh Thầm cười giễu cợt: "Nếu đã vậy vì sao ngươi vẫn giấu diếm, sao không nói con dân Phúc Sương biết chân tướng đi?"
Quân Chấp chắp tay: "Tương tự như ngài đang làm những gì ngài cho là đúng, ta cũng đang làm những gì ta cho là đúng."
"Hừ!" Mục Tinh Thầm hừ nhẹ một tiếng.
"Dây dưa gì nữa, đi thôi! Người Giáng Tuyết quốc tới rồi!" Hồng Dực đang tránh ở nơi xa thúc giục Mục Tinh Thầm.
Mục Tinh Thầm liếc nhìn Quân Chấp: "Uổng cho ngươi tuổi còn nhỏ đã có thể ngộ Thiên Đạo, nhưng lại một hai phải nghịch thiên mà đi, hồ đồ!"
Nói xong liền hóa kiếm quang rời đi.
Quân Chấp có thương tích trong người lại tiêu hao hết lần này đến lần khác nên đương nhiên không đuổi theo. Chàng bất động ở giữa không trung thật lâu. Tuyết giao thu nhỏ người quấn quanh thân thể chàng, mắt mở to nhìn chàng. Quân Chấp đưa tay xoa đầu nó thở dài.
— —
Thì ra Thiên Đạo là ma?
Cách đó không xa trong một cái cây cao ngất, Trục Đông Lưu mở to mắt kinh hoàng. Khi đó hắn dựa theo tín hiệu trên thẻ bài Đồng Khí Liên Chi đi tới đây, không ngờ lại gặp Mục Tinh Thầm. Mục Tinh Thầm nói hai người đúng là duyên phận sư đồ, không muốn buông tha, muốn bắt hắn đem về Thiên Ma giáo thu làm đệ tử. Vì phải tấn công sào huyệt huyết thi nên giấu hắn lên cây này.
Khi Quân Chấp và Mục Tinh Thầm dùng mật ngữ nói chuyện, Mục Tinh Thầm đột nhiên bắt quyết làm cho hắn có thể nghe được hai người truyền âm.
Ngay cả Nhiếp Chính Vương Phúc Sương của họ cũng nói vậy, Trục Đông Lưu há có thể không tin?
Thiên Đạo là ma, vậy thì người mang Thiên Ma Hỏa chính là con của Thiên Đạo sao?
Chính đạo mới là thứ đối nghịch với trời ư?
Trục Đông Lưu cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Khi Mục Tinh Thầm rời đi, pháp thuật áp chế hắn cũng được giải trừ. Hắn từ trên cây ngã thật mạnh xuống đất nhưng không cảm thấy đau.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad —
Quân Chấp từ không trung đáp xuống đất, nhìn Quân Thư và những người khác vẫn còn đấu pháp với huyết thi, chàng không muốn can thiệp, để bọn họ tự ứng phó. Chàng đi về phía Khúc Duyệt.
Cách khoảng nửa trượng, Khúc Duyệt ngăn lại: "Được rồi, tiền bối đừng đến gần vãn bối quá, Thích La Y trên người vãn bối sẽ chủ động tấn công ngài."
Quân Chấp vội dừng bước, quan sát áo choàng trong suốt của nàng: "Bảo vật của tiên sinh thật thiên kỳ bách quái*."
Thiên kỳ bách quái: ngàn lạ trăm quái, ý nói vô cùng kỳ lạ.
"Cái này không phải của vãn bối." Khúc Duyệt thản nhiên giải thích, truyền âm hỏi: "Ngài thử thế nào?"
"Làm sao tiên sinh biết ta thử hắn?" Quân Chấp cũng truyền âm đáp lại.
"Nếu không, ngài nói chuyện lâu như vậy với hắn là nói gì chứ?" Yêu đương chắc?
Quân Chấp cười nói: "Ta thấy hắn không biết thân phận của ta, không biết bản chất của thế giới ma chủng, chỉ cho rằng Thiên Đạo là ma, còn bảo rằng Trảm Không là người duy nhất hiểu được hắn. Ta nghĩ chuyện hai người họ biết hẳn là không khác nhau lắm. Thiên Ma giáo tận lực muốn biến chúng sinh thành ma, nếu cho rằng Trảm Không đào ra ma chủng ta chôn ở sông băng rồi ném đến thế giới của tiên sinh thì không hợp lý lắm."
Khúc Duyệt xoa cằm, mày nhíu thật chặt: "Vậy xem ra, hiềm nghi với Thiên Ma giáo chủ giảm đi, khả năng là Đường gia lão tổ tăng cao lên. Nguyên Hóa Nhất trở thành nhân vật mấu chốt."
Quân Chấp gật đầu đồng ý.
Khúc Duyệt âm thầm sắp xếp vài việc, khi ngước mắt lên nàng thấy Quân Chấp hơi thất thần liền hỏi: "Tiền bối làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Mục Tinh Thầm đã nói gì đó làm ngài phiền lòng?"
"Tiên sinh thật thông minh." Quân Chấp cười vẻ buồn bã, không trả lời nàng mà nhìn xung quanh, "Cái Thế tiền bối đâu?"
"Hắn đi bắt Bạch Cốt Tinh." Khúc Duyệt thấy chàng không muốn nói cũng không hỏi nữa, kể lại tất cả chuyện xảy ra trong một huyết thi cho chàng nghe.
Nghe xong Quân Chấp hỏi: "Có phải Cái Thế tiền bối giống ta, từng là đối tượng tình nghi của tiên sinh, bị tiên sinh cố ý tiếp cận?"
Khúc Duyệt xoa trán, sớm biết chàng có thể đoán được nhưng vẫn khó giấu được sự xấu hổ: "Đúng vậy."
Quân Chấp cười nói: "Sau này cũng chứng minh được là oan uổng?"
Nụ cười xấu hổ trên mặt Khúc Duyệt dần thu lại: "Không phải, hắn được vãn bối lôi ra từ ngục giam."
Quân Chấp ngạc nhiên nhìn nàng: "Có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không? Sau này còn phải gặp nhiều lần, ta sợ sẽ có sơ suất."
Không phải chuyện không thể nói, Khúc Duyệt ôm cánh tay mình kể: "Hắn thả rắn vào thế giới của ta, những con rắn này chuyên bắt giết tu đạo giả, hơn ba nghìn sáu trăm người đã chết... Ta tận mắt nhìn thấy hắn thu hồi những con rắn đã ăn no, sau đó lại thả ra ngoài thông qua pháp bảo xé rách hư không."
Quân Chấp nghe một lúc chợt xen vào: "Có đôi khi mắt thấy không nhất định là thật."
"Tiền bối bị người giả mạo vu oan nên bắt đầu nghi ngờ năng lực của Bộ Đặc Biệt chúng ta?" Giọng Khúc Duyệt có chút bất đắc dĩ, "Lúc ngài giao thủ cùng Nhị Ca của ta, xung quanh đã có ba mươi mấy mũi tên Tiêu Linh Tiễn nhắm vào ngài đấy, chúng ta lẽ nào không bắt được ngài sao? Nhưng ngài chỉ là người bị tình nghi, không phải tội phạm, chúng ta cần cho ngài cơ hội giải thích. Nghe xong biện giải của ngài, thấy vẫn còn điểm đáng ngờ, chúng ta liền bắt đầu điều tra lại lần nữa."
Quân Chấp gật nhẹ: "Ta không có ý nghi ngờ năng lực các người."
Khúc Duyệt nói tiếp: "Sau khi vãn bối báo cáo về tổng bộ, họ cũng tiên lễ hậu binh, mang xác những con rắn đã xâm nhập thế giới của ta đến Cửu Hoang Sơn tìm hắn xác nhận. Sau khi nhìn thấy xác rắn, hắn như bị chém đứt mệnh căn, giận không thể át, đỏ mắt muốn giết chết Nhị Ca của ta báo thù cho mấy con rắn bảo bối của hắn."
Tiên lễ hậu binh: trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực.
Nếu không vì Khúc Tống suýt bị hắn đánh chết, Khúc Duyệt đã không bất ngờ ra tay nặng như thế, một mũi tên bắn trúng tim hắn.
Nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng Khúc Duyệt lại kích động, sau khi ổn định lại, nàng cười khổ: "Có lẽ tiền bối không tin, nếu hỏi trên đời này ai hy vọng hắn vô tội nhất thì người đó chính là vãn bối... Trong lúc điều tra vãn bối đã cố gắng tìm kiếm điểm đáng ngờ nhưng đáng tiếc chẳng có gì cả. Hắn chính miệng thừa nhận rắn đó là do hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, do hắn thả ra, pháp bảo do sư phụ hắn để lại, sư phụ trước nay luôn làm vậy, cũng chỉ dẫn hắn làm vậy. Chỉ duy nhất một điều, hắn khăng khăng cho rằng rắn của hắn không ăn người. Nhưng khi chúng ta lấy một con rắn sống khác của hắn đang nuôi đem thử nghiệm tại chỗ, nó thật sự có ăn người..."
Khúc Duyệt thậm chí còn muốn lấy lí do hắn sống một mình quá lâu, không có khái niệm đúng sai để biện giải cho hắn. Tựa như người bệnh tâm thần giết người được coi là không có năng lực nhận định hành vi vậy, với lí do trên Cửu Hoang có thể được cho là không có năng lực phân rõ đúng sai.
Đáng tiếc cũng không phải.
Tuy mạch não có phần khác người thường nhưng Cửu Hoang hoàn toàn có năng lực phân rõ hành vi của hắn. Hắn biết tà ma ngoại đạo hay giết chóc tùy tiện trong khi sinh mệnh của người chính đạo và phàm nhân không được phép coi rẻ, không được xâm phạm. Hắn cũng hiểu rất rõ bản thân mình đang tu tà đạo, hắn thích tà đạo vì tà đạo là mạnh nhất. Và mặc dù hắn thường làm theo lời nàng nói nhưng chưa bao giờ vì nghĩ rằng nàng nói đúng, hắn chỉ đơn giản không muốn làm nàng không vui mà thôi.
— Truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com & wattpad —
Cửu Hoang đuổi theo con kền kền xương, khi chàng gần bắt được, "bụp" một tiếng, kền kền nổ thành một màn sương đen. Giữa màn sương ẩn hiện một bóng người mặc y phục đen tuyền.
Hắn lên tiếng: "Cửu Hoang, làm sao ngươi ra khỏi Thiên La Tháp được vậy?"
Khúc Duyệt không có ở đây, Cửu Hoang lười nói chuyện với người này, hắn điều khiển khói độc tấn công.
Người áo đen thay đổi cách xưng hô: "Cái Thế, ngươi không nhớ ta ư?"
Cửu Hoang ngẩn ra trong một thoáng: "Ngươi là ai?"
Người áo đen nói: "Trước khi ngươi bị bắt vào Thiên La Tháp, ta đã gặp ngươi, còn hướng dẫn ngươi cách hấp thu ngọn lửa bên dưới tầng mười tám để dùng, chờ ngươi tiến vào Độ Kiếp rồi thì Thiên La Tháp không làm được gì ngươi nữa. Ngươi đã quên cả rồi sao?"
"Thiên La Tháp nào?"
Cửu Hoang nghe thấy rất quen nhưng khi vừa nhớ lại, giống như với hộp hoa châu kia vậy, đầu hắn lại đau như muốn nứt ra.
"Ngươi..."
"Câm miệng!" Cửu Hoang quát.
Hắn không muốn phí lời với người này, vung tay, độc chưởng vô cùng lớn từ màn khói độc bay ra, đánh bật người áo đen ra xa. Người nọ phun ra một búng máu rồi nhanh chóng nhảy lên không trung, lần nữa hóa thành kền kền xương bay đi.
Cửu Hoang nhớ lời dặn dò của Khúc Duyệt định đuổi theo nhưng cơn đau đầu kịch liệt kéo đến dường như rút hết sức lực. Đến khi cơn đau dịu bớt đã không còn thấy bóng dáng con kền kền kia đâu nữa.
— —
Nghe thấy tiếng bước chân Cửu Hoang trở về, Khúc Duyệt phong bế mục thức của mình lại rồi hỏi: "Thế nào rồi?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Đó không phải Bạch Cốt Tinh gì cả, là một tà tu giả, chạy trốn rất giỏi, ta để hắn chạy mất rồi."
Vừa nói hắn vừa đến bên cạnh Khúc Duyệt khoanh chân ngồi xuống, đầu hơi cúi.
Khúc Duyệt cảm nhận được cảm xúc của hắn không đúng, ngồi xuống hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Cảnh tượng hỗn độn chung quanh tựa như không khí trong mắt Cửu Hoang, hắn tựa trán vào hõm vai Khúc Duyệt, giọng run run yếu ớt, vừa giống một đứa trẻ đang làm nũng: "Lục Nương, ta đau đầu quá!"
— —
Editor muốn nói:
Chứng cứ về tội trạng của Rau Hẹ dường như rất rõ ràng, không có chỗ sơ hở, tui thắc mắc không biết tác giả sẽ bẻ lái rửa sạch tội cho hắn như thế nào đây.
Trong quá khứ, A Duyệt không muốn tin và luôn tìm cách biện giải cho tội lỗi của Rau Hẹ, này đâu chỉ đơn giản là vì áy náy khi đã bắn hắn một mũi tiêu linh tiễn vào tim!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT