Chung quy, không phải sự thiếu hiểu biết của tuổi trẻ hại nàng mà là tiểu thuyết ngôn tình cùng phim thần tượng nàng xem khi đó đã hại nàng.
Vốn dĩ, ngày nào Khúc Duyệt cũng bận tu luyện và rất ít xem những thứ đó. Sau khi được chọn đến Cửu Hoang Sơn điều tra, nàng có chút lo lắng, một sư tỷ đã cho nàng cả đống "tài liệu" để nâng cao kỹ năng diễn xuất. Trong đó thậm chí còn có cả phim cấp ba và phim "hành động tình yêu" của Nhật. Có lẽ đó là sở thích cá nhân của đàn chị. Trong những câu chuyện ấy, nữ chính đều có vẻ ngây thơ hơn hẳn các cô gái khác. Khúc Duyệt nào có xem hết tất cả, chỉ nhớ kỹ chuyện này – tổng tài bá đạo thích như thế, vì vậy nàng nghĩ đại vương bá đạo sống trên núi hẳn cũng giống vậy.
Đầu tiên nàng giả thành cô gái mù đáng thương, nói mình là cô nhi từ nhỏ bị bán vào nhạc phường, không có tên, "Lục Nương" là tên được chủ phường đặt, khiến cho Cửu Hoang thấy đồng cảm. Sau khi dần thân quen, nàng bắt đầu từng bước thử nghiệm giới hạn của hắn, đòi hỏi đủ thứ, nào là muốn hái sao, hái trăng... Dần dà càng làm càng cảm thấy gần gũi hắn hơn. Bản thân Cửu Hoang trước kia không thế, cả ngày chỉ biết làm đồ thủ công, điêu khắc, có khi liên tục vài ngày cũng không nói tiếng nào y như một người tự kỷ. Vậy mà dần dần lại bị nàng biến thành như vậy.
Sau khi Cửu Hoang bị bắt nhốt vào Thiên La Tháp, Khúc Duyệt từ thế giới Thập Cửu Châu trở về, một thời gian rất dài sau đó không thiết làm gì, ngay cả ăn cá cũng bị mắc cổ. Nửa năm sau mới chậm rãi hồi phục.
Trong nhận thức của Khúc Duyệt, dù Cửu Hoang có tội ác chất chồng thế nào, hắn cũng đã sủng ái nàng như cách hắn đối xử với đàn thú nhỏ hắn nuôi, không phải tình yêu nam nữ. Trên đời này, ngoài cha và các anh trai, hắn là người duy nhất cưng chìu nàng vô điều kiện, vì nàng mà liều cả mạng.
Nếu không, khi bị Tiêu Linh Tiễn xuyên vào tim, hắn đồng thời phát hiện ra nàng không bị mù, ánh mắt hắn nhìn nàng lần cuối cùng ấy đã không trở thành họa tâm ma của nàng.
Nghĩ đến đây, cảm giác "vứt hết mặt mũi" của Khúc Duyệt chậm rãi biến mất, áy náy lại hiện về, nàng vươn tay tìm kiếm tay hắn: "Đừng nhặt, ta không muốn ăn nữa."
Cửu Hoang đã quen với thói "nói gió chính là mưa" của nàng: "Vậy muốn ăn gì?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không ăn, nơi này có phòng không, ta mệt rồi."
"Được."
Cửu Hoang lau sạch tay, ôm nàng lên, bước đến quầy, liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái rồi nhìn về phía phòng trên lầu hai.
Câu nói tiên kính la y hậu kính nhân* không tồn tại ở nơi Cửu Quốc này, chưởng quầy cũng là người biết võ, nhìn Cửu Hoang liền biết ngay hắn không phải người tốt lành gì, đích thân dẫn đường.
Tiên kính la y hậu kính nhân: ý nói chú trọng vẻ bề ngoài.
Khúc Duyệt truyền âm cho Quân Chấp: "Tiền bối, tối nay phiền ngài điều tra tung tích của Mục Tinh Thầm."
Quân Chấp đáp: "Sẽ."
Khúc Duyệt: "Hãy giữ liên lạc bất cứ lúc nào."
Quân Chấp đáp ứng.
Chờ cửa phòng đóng lại, Vân Kiếm Bình mở to hai mắt, bắt đầu bàn tán: "Điện hạ, tiên sinh có quan hệ gì với người kia?"
Quân Thư cũng nói: "Nhìn thật không bình thường."
Ngay cả Hạ Cô Nhận cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ: "Còn ở chung một phòng?"
Quân Chấp nhắc nhở: "Tốt nhất nên quên chuyện hôm nay đi, sau này đừng để lộ ra trước mặt tiên sinh, nếu không thì..."
Ba người nhìn chàng.
Quân Chấp thong thả ung dung nhấc ấm trà lên, rót đầy ly cho bọn họ: "Khúc tiên sinh nhìn dễ nói chuyện nhưng rất có cá tính đấy. Cứ nhìn Bì Bì béo núc thành quả cầu còn bẹt thẳng chân thì biết, tin ta đi, các ngươi chỉ có thảm hơn thôi."
Ba người lập tức im lặng, tay nâng ly cúi đầu uống trà.
Quân Chấp vừa lòng gật đầu, lại hỏi: "Các ngươi tìm Trục Đông Lưu?"
Quân Thư nói: "Đúng ạ, lúc chúng ta chạy trốn Tuyết Linh Điêu, đã hẹn sẽ họp lại ở lưng chừng núi, nhưng không thấy hắn đến."
Quân Chấp khá khó hiểu: "Nhưng ơi này ngược hướng với núi."
"Là thế này." Hạ Cô Nhận lấy ngọc bài từ bên hông ra, "Chúng ta sợ bị phân tán lần nữa nên ở lại lưng núi chờ hắn, nhưng đột nhiên thẻ bài Đồng Khí Liên Chi* trên người cả ba đồng loạt sáng lên."
Đồng khí liên chi là thành ngữ chỉ sự thân thiết gắn bó như cành nhánh mọc ra từ một cây.
Thẻ bài Đồng Khí Liên Chi giá trị xa xỉ, chỉ đệ tử tinh anh của học viện mới có, bất luận thân ở nơi nào, chỉ cần đánh nát ngọc bài này, trong phạm vi ba ngàn dặm các đệ tử nắm giữ thẻ bài khác có thể cảm ứng được. Dựa theo qui định của Học Viện Phúc Sương, nhận được tín hiệu cần phải đi tìm ngay.
Quân Thư có vẻ đau đầu: "Nhưng Trục sư đệ đâu thể có thẻ bài Đồng Khí Liên Chi."
Vân Kiếm Bình bĩu môi: "Hắn đã được vào Kiếm Các chọn kiếm, được lãnh thẻ bài thì có gì lạ chứ."
Hạ Cô Nhận gật đầu: "Cho dù không phải Trục sư đệ, cũng là đồng môn của chúng ta, dù gì cũng phải đến xem, nhưng chúng ta truy đến đây thì cảm ứng bị gián đoạn."
"Đưa ta xem." Quân Chấp nghĩ có lẽ có liên quan đến Thiên Ma giáo, đưa tay ra cho ba người.
Cả ba vội vàng đưa thẻ bài của mình qua. Quân Chấp cầm ba thẻ bài ngọc trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận gì đó.
"Đi." Quân Chấp cầm ngọc bài đứng dậy, đi ra ngoài.
Quân Thư là người đầu tiên đuổi theo.
Hạ Cô Nhận rút kiếm đứng dậy, quay lại nhìn lên lầu hai, chần chừ nói: "Chúng ta để mặc tiên sinh thế sao?"
Vân Kiếm Bình kéo hắn đi: "Tiên sinh cần chúng ta quản sao? Ngươi đề cao chúng ta quá rồi đó."
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com & wattpad —
Trong phòng lầu hai.
Cửu Hoang đặt Khúc Duyệt lên giường rồi ngồi trên mặt đất, rút quan tài từ trong vòng trữ vật ra, nắm chặt dao tiếp tục khắc hoa. Một đám sương đen quấn quanh bàn tay để tiêu trừ tiếng ồn.
Khúc Duyệt trở mình, gối đầu lên cánh tay mặt hướng về phía hắn: "Rau Hẹ, sau này ở bên ngoài chàng không cần đút cho ta ăn nữa."
Cửu Hoang dừng tay: "Vì sao?"
Khúc Duyệt nói: "Người khác sẽ cười chàng."
"Ta không quan tâm." Cửu Hoang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhíu mày, "Là mấy đứa tiểu kiếm tu kia khiến nàng không vui?"
Nàng trở mình, đưa lưng về phía hắn, một chốc sau lại quay trở về: "Rau Hẹ, ta hỏi chàng chuyện này."
Cửu Hoang quay đầu nhìn nàng: "Hửm?"
Khúc Duyệt do dự: "Nếu một ngày chàng biết được ta lừa dối chàng một số việc..."
Cửu Hoang hỏi: "Chuyện gì?"
Khúc Duyệt nghĩ nghĩ: "Tỷ như ta ăn dưa hấu chưa bao giờ nhả hạt, ta cố ý làm khó chàng. Hơn nữa, ta đi đường cực ổn, không bị vấp ngã bao giờ. Ta còn rất mưu mô, ta..."
Cửu Hoang chờ nàng nói tiếp, đợi rất lâu xác định không còn tiếng nói mới gật đầu "ừm" một tiếng: "Nàng vui vẻ là được." Rồi tiếp tục điêu khắc hoa.
Khúc Duyệt:...
Thôi vậy, bây giờ hỏi mấy câu này cũng vô dụng, không nhớ đến mũi tên xuyên tim kia, hắn sẽ không biết đau. Khúc Duyệt uống một viên đan dược giúp tự hồi phục rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay tiêu hao quá độ, nàng thực sự cần nghỉ ngơi.
Trong giấc ngủ, Khúc Duyệt hắt xì và vô thức xoa xoa mũi. Cửu Hoang dừng động tác, liếc nhìn quanh phòng, nhìn thấy trên chiếc kệ bình phong* có đặt một bình hoa, bên trong bình cắm một bó hoa mai.
Kệ bình phong: nguyên văn là bình phong đa bảo các
Hắn vung tay lên, tất cả hoa mai khô héo rồi tàn lụi, biến thành tro bụi.
Rồi đột nhiên hắn ngẩn người, mày hơi nhíu lại, buông dao khắc xuống, lấy hộp ngọc đựng trái cây từ vòng trữ vật ra, lại ngẩn người ngắm những bông hoa linh châu đựng trong tầng thứ hai. Hắn nhớ nàng từng nói, ở quê hương nàng, lúc nam nhân cầu hôn sẽ đưa rất nhiều hoa.
Hắn hỏi nàng: "Nàng cũng thích?"
Vẻ mặt nàng cam chịu: "Cô nương nào không thích hoa chứ, nhưng ta dị ứng phấn hoa, không chạm vào được."
Hắn không hiểu dị ứng là gì, nhưng hắn biết nàng chưa bao giờ chạm vào cây cỏ sống. Vì vậy hắn liền dùng linh châu khắc rất nhiều, rất nhiều hoa để tặng nàng. Hắn dự định khắc tất cả những loài hoa mình từng nhìn thấy ở giới Thập Cửu Châu này, sau khi khắc đủ sẽ mang đến hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Nhưng rồi...
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao hắn ngừng lại?
Thậm chí đã quên mất?
Ý thức hải của Cửu Hoang đau nhức từng cơn, hắn đóng hộp lại, tựa trán vào quan tài.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động vang trời, giống như tiếng sấm tích tụ lâu ngày đột nhiên được giải thoát. Khúc Duyệt giật mình tỉnh giấc, lập tức hiểu được Quân Chấp đã tìm được đám giáo đồ Thiên Ma giáo.
Nàng ngồi dậy: "Bên ngoài làm sao vậy?"
Cửu Hoang đi đến bên cửa sổ, mở cấm môn bảo vệ thả thần thức ra ngoài. Với tu vi của hắn có thể nhìn được rất xa. Nhĩ lực của Khúc Duyệt cũng giống vậy nhưng bên ngoài lộn xộn nàng không phân biệt được, để hắn nhìn vẫn tốt hơn.
Cửu Hoang quan sát một lúc: "Là tên kiếm tu có thể diện kia, và đám ma tu buổi chiều chúng ta đánh đuổi." Nói xong thì quay lại tiếp tục khắc hoa trên quan tài, "Ta phải làm nhanh lên sau đó đi nhặt xác y, không để y hồn phi phách tán kẻo lãng phí quan tài."
Nghe trong giọng nói của hắn có chút nghi hoặc, Khúc Duyệt nói: "Cũng đâu thể để y chết trong tay mấy ma nhân đó, bằng không buổi chiều chúng ta cứu y làm gì?"
"Nàng nói rất đúng." Cửu Hoang ngẫm lại thấy hợp lý, vì vậy hắn giúp nàng mang giày, rồi lập tức đến bên cửa sổ định nhảy ra ngoài.
"Khoan đã, ta cũng đi." Khúc Duyệt lên tiếng gọi lại.
"Ở đó có nhiều huyết thi, rất nguy hiểm." Cửu Hoang nói, "Huyết thi có vẻ chỉ mới khai quật chưa thuần hóa, cũng đánh nhau với ma nhân luôn, nếu không tên kiếm tu có thể diện kia đã sớm chết rồi."
Khúc Duyệt sửng sốt, huyết thi ư?
Huyết thi có thể xem là loài lai giữa quỷ và yêu, bản thể vốn là người. Nếu phía trên nơi mai táng phát sinh tàn sát, lượng lớn máu thấm vào đất sẽ dễ dàng khiến thi cốt chôn trong đất biến thành huyết thi. Tất nhiên cũng còn phụ thuộc rất nhiều vào thiên thời địa lợi nhân hòa mới có biến hóa, huyết thi không phải là vật dễ gặp.
Lẽ nào Thiên Ma giáo đến đây, phát hiện nơi này có sào huyệt của huyết thi nên muốn bắt mang về làm công cụ chiến đấu?
"Ta cũng đi." Khúc Duyệt nhấn mạnh lần nữa.
Cửu Hoang mấy máy môi nhưng không khuyên nàng, quay lại mang nàng theo.
— —
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, cả thành bị tiếng nổ mạnh kia làm cho sáng đèn. Phàm nhân đóng chặt cửa trong khi tu đạo giả cư trú trong thành lại sôi nổi đi ra. Cả thành mở ra trận phòng hộ, vệ binh thủ thành cũng chạy đến chi viện.
Sự việc xảy ra trong khu rừng cách thành không xa. Khi Khúc Duyệt tới, vệ binh, tu đạo giả cùng mấy người Hạ Cô Nhận đều đang đối phó với huyết thi và ma nhân. Dù nơi này không phải Phúc Sương, dù chín nước có tranh đấu với nhau thế nào, đối mặt trước kẻ địch chung, họ luôn nhất trí đồng lòng.
Giữa không trung, Mục Tinh Thầm đang giao đấu cùng Quân Chấp.
Quân Chấp không phải đối thủ của hắn nhưng chàng có tuyết giao bên người, tạm thời có thể xem như đấu ngang tay.
Khúc Duyệt không nghe thấy tiếng của Hồng Dực: "Cửu Hoang, ma nhân tóc đỏ ở đâu?"
Cửu Hoang quan sát: "Không có ở đây."
Khúc Duyệt lắng tai nghe, thế nhưng nghe được chút giọng nói lạo xạo dưới chân. Đồng tử của nàng co rụt lại, mục tiêu của ma nhân không phải là bắt huyết thi mà là trong ngôi mộ của huyết thi có giấu bảo vật.
Nàng nói: "Đừng nhìn bên trên, nhìn xuống dưới xem."
"Được."
Cửu Hoang cõng Khúc Duyệt chui xuống một đường hầm trông như hang chuột, sâu và hẹp. Nhưng khi hai người chui vào rồi, nó đột nhiên mở rộng ra.
Hồng Dực đang một mình ở giữa động ngầm, chiến đấu với một huyết thi mang hình hài của đứa trẻ nhưng tứ chi uốn cong như chân nhện. Vừa thấy Cửu Hoang, hắn giật mình kinh ngạc: "Sao lại là ngươi?"
Quanh thân Cửu Hoang tràn ra khói độc, bức lui ý đồ tiến lên của tiểu huyết thi: "Không muốn gặp ta, ngươi có thể cút."
Cảnh suýt nữa bị hút khô lúc ban ngày kia khiến Hồng Dực vẫn còn sợ hãi, bực bội nhưng vẫn cố gắng lý trí: "Chỗ này đâu nằm trong năm ngàn dặm Cửu Hoang phân sơn của ngươi, dựa vào gì bắt ta đi? Hả? Ngươi dựa vào cái gì?"
Cửu Hoang âm thầm tính toán khoảng cách, quả là vượt ra ngoài năm ngàn dặm.
Khúc Duyệt vội túm lấy vạt áo hắn: "Đổi thành một vạn."
Cửu Hoang gật đầu: "Ta đây đổi thành một vạn, tránh ra."
Hồng Dực sửng sốt đến mức suýt nữa thất thủ bị huyết thi cắn một phát: "Đường đường một đại tà tu cấp tám mà lật lọng, ngươi không cần mặt mũi nữa à?"
Nhìn bộ dáng tức giận của hắn, Cửu Hoang buồn bực nói: "Ngươi và ta không quen, ngươi quan tâm ta mất mặt hay không làm gì?"
Hồng Dực:...
— —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT