Khúc Duyệt nghe Quân Chấp nói xong, nhìn thẳng chàng một lát rồi chuyển mắt sang màn hình trên tường. Lúc nàng tiếp nhận nhiệm vụ, xem đoạn hình ảnh trên không cảm thấy vấn đề gì, giờ xem lại quả thật có phần kỳ lạ. Đúng như lời Quân Chấp nói, đây là việc bí mật, lý ra phải thừa dịp đêm khuya lén lút, thế nhưng lại ngay giữa thanh thiên bạch nhật cưỡi tuyết giao xuyên qua biển mây, thật quá mức công khai. Nếu thực sự có người giả mạo Quân Chấp, người này tám phần cố ý phô trương cho tu đạo giả Hoa Hạ bọn họ xem. Hoặc có thể muốn gây sự chú ý cho Bộ Đặc Biệt.
Khúc Duyệt không khỏi nghĩ đến một việc, đang định nói với Khúc Tống thì anh đã dùng pháp lực gửi đi một truyền âm phù: "Về vụ án Thái Bình Dương, hãy đi tra rõ thân phận của người đã quay và phát tán đoạn video kia lên mạng."
"Vâng, bộ trưởng!"
Quân Chấp đã hoàn toàn bình tĩnh lại, dò hỏi Khúc Duyệt: "Ta rất tò mò, tiên sinh làm sao vào được bên trong ma chủng?"
Khúc Duyệt nhìn Khúc Tống đến khi anh gật đầu mới nói: "Người này đã xé rách hư không tạo nên một thông đạo, vì được phát hiện sớm nên thông đạo vẫn chưa biến mất sau khi hắn rời đi."
Ánh mắt Quân Chấp như ngừng một nhịp: "Sau đó tiên sinh đã rơi ngay vào Phúc Sương của ta?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy."
Quân Chấp hỏi tiếp: "Vậy lúc này tiên sinh quay lại đây bằng cách nào?"
Cửa Tùy Thân là bí mật, Khúc Duyệt dĩ nhiên không thể giải thích rõ: "Vãn bối dùng bảo vật gia truyền, dù ở nơi nào vãn bối cũng có thể trở về."
Quân Chấp nhéo nhéo giữa mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Khúc Duyệt cảm thấy không ổn: "Sao vậy?"
Quân Chấp chỉ vào hình ảnh của chính mình tạm dừng trên màn hình: "Ta biết có ba nghìn thế giới, có pháp bảo và công pháp xé rách được hư không. Nhưng ta đã từng thử qua, những thủ đoạn đó đối với thế giới hạt ma chủng của chúng ta không có hiệu quả. Từ khi có ý thức sáu nghìn năm qua, ta đã thấy người của thế giới bên trong không thể ra ngoài và người ngoài cũng không thể đi vào."
Khúc Duyệt ngẩn người, nhớ đến Khúc Tống dù biết nàng ở bên trong hạt ma chủng nhưng không cách nào tạo đường được đi vào, lời Quân Chấp nói hẳn là sự thật.
Nàng vẫn hỏi lại một câu: "Ngài chắc chắn?"
"Trước lúc này ta rất chắc chắn." Quân Chấp nhìn về phía hạt ma chủng trước mặt, "Đây là bản thể của ta, xé rách hư không đồng nghĩa với đâm thủng trên thân thể ta một lỗ, ta sao lại không có cảm giác?"
"Nhưng..."
"Nhưng sự thật đặt ở trước mắt." Quân Chấp so với hai anh em nàng càng rối rắm hơn, "Xác thật có người đã xuất nhập thế giới ma chủng mà không để ta phát hiện. Càng không ngờ hắn giả thành hình dáng của ta, đào ma chủng ta đã chôn ở sông băng và ném vào thế giới của các người. Rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?"
Khúc Tống hỏi: "Ta có một vấn đề."
Quân Chấp ngẩng đầu: "Khúc minh chủ cứ nói."
Khúc Tống vẫn chưa nghĩ ra điểm này: "Ngươi là linh hồn của ma chủng, biết rõ nó sợ nước, vì sao lại chôn dưới sông băng?"
Quân Chấp trầm mặc, vốn không muốn nói nhưng hiện giờ chàng là người bị tình nghi, cần phải giải thích cho rõ ràng tránh hiểu lầm: "Từ khi có ý thức, ta vẫn luôn phiêu đãng trên trời, quan sát nhân gian. Mới đầu ta nghe những tu đạo giả nhắc đến Thiên Đạo, ta cho rằng mình chính là Thiên Đạo, mãi cho đến khi ta ngưng kết được linh thể, nhảy ra ngoài..."
Sau khi ra bên ngoài, Quân Chấp phát hiện mình đang ở đáy nước, bên chân có một vật hình trứng bị rong rêu quấn vào. Chàng cảm nhận được mình và vật ấy có cùng khí tức, định đến gần xem xét thì đột nhiên rong tảo xung quanh phóng xuất thủy linh lực, mạnh mẽ tấn công về phía chàng. Lúc đó chàng mới nhận ra đó không phải rong rêu bình thường mà là vật dùng để trói buộc và phong ấn bảo vật hình trứng này.
Quân Chấp không mảy may lay động được đám rong rêu, thân là khí linh, cũng không có cách nào đi xa hơn mười trượng khỏi ma khí, chỉ có thể quay lại bên trong.
"Thiên Ma Hỏa đã tồn tại trước cả ta, cách hai ba trăm năm giáng thế một lần, nhưng từ hai ngàn năm trước, uy lực của Thiên Ma Hỏa ngày càng lớn hơn..."
Khúc Tống ngắt lời: "Thân là khí linh, ngươi không cản được Thiên Ma Hỏa giáng thế sao?"
Quân Chấp lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta thật sự hoàn toàn không biết gì về ma chủng này cả. Nó như mẹ của ta, ta sinh ra từ nó, ta và nó cùng mạch cùng mệnh, nhưng ta không hiểu nó."
Khúc Tống ra hiệu cho Quân Chấp tiếp tục.
Quân Chấp không khó chịu khi bị ngắt lời, tiếp tục những gì đang nói: "Khi uy lực Thiên Ma Hỏa ngày càng lớn hơn, yêu ma trỗi dậy, Đạo biến mất, chính đạo gặp tai ương lớn..."
Khắp nơi vang dậy tiếng cầu nguyện với trời, Quân Chấp nghe thấy nhưng không làm được gì, bởi vì con người trong thế giới của ma chủng không nhận thức được chàng.
Cho đến một ngày, Quân gia lão tổ tu vi Độ Kiếp ở Phúc Sương trong khi bế quan tiến hành hợp đạo đã cảm nhận được sự tồn tại của chàng. Hai bên giao tiếp với nhau, Quân Chấp báo cho ông biết nơi này không phải một thế giới bình thường, chỉ là một hạt ma chủng.
Sau khi suy nghĩ, ông thỉnh cầu chàng đi ra thế giới bên ngoài một lần nữa, nhìn thử có phải hoàn cảnh bên ngoài đã thay đổi nên dẫn đến uy lực của Thiên Ma Hỏa tăng lên.
Quân Chấp đồng ý và đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán của Quân lão tổ, ma chủng đã không còn ở đáy biển, nó được đặt bên trong điện của một ma phái. Có lẽ vì bị trấn áp quá lâu, ma chủng lúc này nhìn như một khối đá kỳ lạ, vì thế trở thành vật trang trí.
Quân lão tổ năn nhỉ hắn lấy ma chủng đi, ném vào nơi đầy đủ thủy linh khí để có thể khắc chế Thiên Ma Hỏa.
Quân Chấp làm thử, nhưng chàng chỉ mới là một linh hồn, việc di chuyển bản thể của mình vô cùng khó khăn, lại chưa biết đấu pháp, chàng vừa ra khỏi ma điện kia liền bị người phát hiện, chạy trối chết, rất may là thoát được.
Quân lão tổ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm được giải pháp, hiến cho Quân Chấp một khối cơ thể để chàng có thể hòa nhập cùng nhân tộc. Sau đó ông dạy chàng kiếm đạo và kỹ năng vận dụng năng lượng ngũ hành, cuối cùng cũng dạy chàng thành tài...
"Ta tìm kiếm một nơi đầy đủ thủy linh khí ở một thế giới hoang vu. Một vì sợ gây ra tai họa giống như đã xảy ra ở đây. Thứ hai, ta lo lắng bị người phát hiện rồi lấy đi mất, vì chung quy từ khi ta có thân thể chuyện đi vào và ra đã không còn đơn giản như trước nữa."
Nếu lời của Quân Chấp không giả, Khúc Duyệt thật sự ngưỡng mộ chàng ta từ tận đáy lòng. Biết rõ việc làm này là hành động tự hủy hoại bản thân mà chàng ta vẫn kiên định đứng về phía chính đạo. Trên thực tế, chính đạo hay ma đạo cũng đều là Đạo, chỉ là ma đạo thích đi lối tắt mà thôi, chỉ cần không làm điều ác, Khúc Duyệt chưa bao giờ bài xích bất cứ đạo nào.
Nhưng thế giới bên trong ma chủng rõ ràng rất khác biệt. Sau khi Thiên Ma Hỏa giáng thế, người bình thường phải chịu thương tổn, ma khí nhập thể, nếu không được tẩy sạch và lĩnh ngộ thành công thì sẽ quên hết người thân, trở nên khát máu tàn bạo. Sau mỗi lần đại nạn Thiên Ma Hỏa kết thúc, dù có kết giới bảo vệ hay không, hàng ngàn người đã phải mất đi sinh mạng.
"A Duyệt." Khúc Tống đột nhiên truyền âm cho nàng, "Muội nghĩ sao?"
"Quân Chấp là người thâm sâu không lường được, muội cũng không yên tâm." Khúc Duyệt phân tích, "Có khả năng y đang nói dối, chuyện này cần phải kiểm tra kỹ càng từ bên trong, nhưng muội thiên về hướng những gì y nói không giả."
"Ừ." Khúc Tống đồng tình, "Cứ cho rằng y không nói dối, như vậy chúng ta có một đối tượng tình nghi mới, người này muốn làm gì?"
Khúc Duyệt ôm đầu rầu rĩ nói: "Nhị Ca, hôm nay muội thật sự rất mệt và vất vả, để muội về nghỉ ngơi, đưa Cửu Hoang đi đã, chúng ta bàn vụ án này sau được không?"
"Thật vô dụng." Khúc Tống liếc nhìn nàng.
"Khúc tiên sinh?" Quân Chấp thấy Khúc Duyệt lộ vẻ mệt mỏi nên dò hỏi.
Khúc Duyệt vội nói: "Không sao, vãn bối còn tưởng vụ án này đã kết thúc, kết quả lại là nhầm đối tượng, tất cả trở về điểm xuất phát."
Khúc Tống nói: "Cũng có chút thu hoạch, không tính là trở lại điểm xuất phát."
Quân Chấp hỏi một câu không liên quan: "Nếu vụ án này kết thúc, ta bị các người bắt giữ, Thí Luyện Cửu Quốc bảy tháng sau, tiên sinh..."
"Vãn bối sẽ phụ trách đến cùng." Khúc Duyệt biết chàng muốn hỏi gì, ánh mắt kiên định.
Nhận làm thầy huấn luyện, tuy ban đầu là cách để tiếp cận Quân Chấp nhưng Khúc Duyệt chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng, nếu đã hứa nàng nhất định sẽ theo đến cùng.
"Vậy thật tốt quá." Quân Chấp cong khóe môi, đứng lên hướng Khúc Tống chắp tay, "Quân mỗ không thể rời đi thân thể quá lâu, đến lúc phải về rồi. Thỉnh Khúc minh chủ tiếp tục phong ấn, cũng thỉnh tiếp tục điều tra, Quân mỗ chắc chắn dốc hết sức lực phối hợp, biết gì nói hết không nửa lời giấu diếm."
"Nếu người tình nghi nào cũng giống ngươi thì tốt biết bao." Khúc Tống nói một câu từ đáy lòng, cười khổ một tiếng rồi cũng đứng dậy chắp tay với Quân Chấp, "Làm phiền ngươi chăm sóc em gái ta."
"Nên thế." Quân Chấp hơi hơi khom người.
Sau đó nghe thấy Khúc Tống truyền âm nói: "Thật xin lỗi không thể không nói ngươi vẫn còn bị hiềm nghi. Nhưng không nhắc chuyện đó nữa, chỉ nói đến em gái ta. Ngươi có thể xem như ta đang lập lời thề tâm ma, bất kể ngươi có tâm tư gì, nếu dám tổn hại an nguy của em gái ta, năm huynh đệ Khúc gia chúng ta dù tan hết tu vi cũng không để ngươi sống yên ổn quãng đời còn lại."
Đối mặt với sự uy hiếp này Quân Chấp không giận: "Quân mỗ nhớ kỹ trong lòng."
Lúc chàng chuẩn bị quay trở lại hạt ma chủng, đột nhiên Khúc Duyệt gọi lại: "Tiền bối!"
Quân Chấp xoay người: "Hửm?"
Khúc Duyệt suýt đã quên mất một chuyện lớn: "Khi ngài trở lại thân thể chắc là đúng lúc sắp bị chôn."
Quân Chấp nghe không hiểu: "Là tuyết lở ư?"
"Không phải." Khúc Duyệt không tiện giải thích lai lịch của Cửu Hoang, lúng túng nói: "Ngài tỉnh lại sẽ biết, ngài sẽ gặp một vị bằng hữu tà tu đang làm quan tài cho ngài, xin đừng thể hiện một chút xíu đối kháng nào với hắn, vãn bối sẽ đi ra cứu ngài..."
"Cứu ta?" Quân Chấp không hiểu, "Ta không chết, hắn sẽ tiếp tục giết ta?"
"Có ta ở đó hắn sẽ không động thủ giết ngài, nhưng hắn làm quan tài vất vả mà ngài đột nhiên sống lại khiến hắn uổng công, hắn sẽ ném ngài vào quan tài chôn mười ngày nửa tháng, canh giữ không để ngài đi ra."
Quân Chấp cười: "Không thể nào."
Khúc Duyệt nói rất nghiêm túc: "Ngài phải tin vãn bối không nói đùa, ngài nghĩ xem, tà tu có ai bình thường?"
Quân Chấp gật đầu: "Đúng."
Khúc Duyệt lại dặn dò: "Còn nữa, nếu nhìn thấy vãn bối bị mù, mong ngài đừng kinh ngạc, cũng đừng tỏ ra quen biết vãn bối."
Quân Chấp giật mình, cũng không hỏi nói chỉ đồng ý: "Ta nhớ kỹ."
— —
Editor muốn nói:
Chấp Chấp của tui thực ko phải nguỵ quân tử, mừng quá! Biết được xuất thân và bối cảnh của Chấp Chấp rồi tui cảm thấy chàng ta sẽ ko có tư tình nam nữ, mà đối với ai cũng xem như con cháu hoặc bằng hữu.
Mong đợi phản ứng của Rau Hẹ Cái Thế khi Chấp Chấp tỉnh lại nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT