Nghĩ kiểu gì Khúc Duyệt cũng thấy Khúc Tống đang cố ý châm ngòi ly gián. Trước nay anh và Cửu Hoang luôn không ưa nhau. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ do lúc trước Diệp Lam Khuynh đến đàm phán có thái độ quá ngạo mạn, nên Khúc Tống sinh ra hiểu lầm.
Nàng muốn quay lại phòng tu luyện để giải thích rằng Diệp Thừa Tích không cố ý nhưng chẳng tìm được lý do. Diệp Thừa Tích phát thiệp mời khắp nơi, chắc chắn không thể dùng ngọc tinh phách vạn năm cho tất cả, hẳn là chỉ dùng cho Khúc gia bọn họ.
Vì cớ gì chứ?
Bọn họ bắt nhầm Cửu Hoang, hại hắn chịu tội trong Thiên La Tháp, lẽ nào còn gửi quà tạ ơn?
Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Duyệt cũng dần đồng ý với cách nói của Khúc Tống rằng Diệp Thừa Tích muốn ra oai phủ đầu, cho rằng nàng không xứng với dòng dõi Diệp gia. Trong lòng nàng nhất thời cũng sinh ra bất mãn, thậm chí còn thoáng nổi lên tính tình đại tiểu thư, sắc mặt âm trầm đi xuống lầu.
Nàng vốn tưởng Khúc Tống nói chuyện thiên nhân, kết quả thiệp mời còn quan trọng hơn cả thiên nhân. Chuyện này chứng tỏ nàng đã nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù nhà họ Khúc có chút quan hệ với thiên nhân, đó ắt cũng chẳng phải thứ hệ trọng gì.
- -- ---
Chờ Khúc Duyệt tiến vào Thiên La Tháp, Khúc Tống khép mi: "A Duyệt đi rồi, chúng ta nói chính sự đi."
- --- "Ô thế à, vừa rồi A Duyệt nghe lén?"
"Ừ."
- --- "Thì ra là thế." Lửa giận của Khúc Đường biến mất trong chớp mắt.
"A Duyệt gặp được thiên nhân, nó bắt đầu nghi ngờ..." Khúc Tống vừa nói vừa đốt ba nén nhang cắm vào lư hương nhằm loại bỏ dư hương Khúc Duyệt lưu lại phòng tu luyện. Tuy chỉ vài tia mỏng manh nhưng vẫn làm anh cực không thoải mái.
Anh nói tiếp: "Nam nhân trong mộng của Giang Thiện Duy quả nhiên là thiên nhân, còn là người Thiên Võ có địa vị không tầm thường..."
- --- "Không có, đệ không phải không biết, tính tình mẫu thân lãnh đạm rất ít nói chuyện, càng hiếm khi nhắc đến chuyện ở Thiên Nhân Cảnh. Trước đây ta tò mò, hay hỏi lung tung, bà liền nói ta không có chút huyết mạch thiên nhân nào, không cần nhọc lòng."
Giọng Khúc Tống lo lắng: "Ta đang nghĩ chúng ta có nên đem A Duyệt giấu đi một thời gian hay không. Nếu nó để lộ thể chất thuần huyết của mình, nhất định sẽ bị Tông Quyền bắt về Thiên Nhân Cảnh, rồi từ đó làm lộ ra mẫu thân, hậu quả thật không dám tưởng tượng..."
- --- "Trước khi bế quan chẳng phải phụ thân đã dặn dò không được hạn chế tự do của A Duyệt à. Nó muốn thế nào cứ để thế ấy, hết thảy đều có duyên pháp. Đệ ngày thường xem lời phụ thân nói như thánh chỉ, vì sao bây giờ lại muốn vi phạm vậy?" Khúc Đường tặc lưỡi, "Lão Nhị, mặt này của đệ không được nhé, để mấy chuyện linh tinh kỳ quái kéo chân sau của đệ."
"Ta chỉ sợ..."
- --- "Có một số chuyện, càng sợ sẽ càng dễ phát sinh." Khúc Đường cười cười, "Bình tĩnh đi."
Khúc Tống trầm mặc không nói.
- --- "Đúng rồi, vừa rồi vì A Duyệt nghe lén nên đệ mới cố ý nói bậy về Diệp gia à?"
Khúc Tống: "Không nói bậy, là thật."
Trong phòng im lặng một lúc.
- --- "Diệp Thừa Tích hay thật!" Lửa giận của Khúc Đường đã tắt lại bùng lên, "Chúng ta gặp nhau ở đại hội thưởng kiếm, so xem ai phô trương hơn!"
Khúc Tống: "Bình tĩnh đi!"
- -- ---
Từ Thiên La Tháp Khúc Duyệt đi vào tỳ bà, lơ lửng trước Cửa Di Động.
Trên đường từ Long Nha trở về Tử Tinh Thành, nàng đã luyện tập vài lần tâm pháp Tuyết Lí Hồng chỉ, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.
Nàng nhìn chằm chằm vòng xoáy đen trước mặt, đôi tay chắp trước đan điền, miệng lẩm bẩm. Sau khi linh khí quanh người tiêu tán, nàng điều khiển linh khí bằng thần thức, biến nó thành năm sợi linh khí, giống như những xúc tu nhỏ từ từ chạm vào vòng xoáy đen.
Theo chỉ dẫn của Tuyết Lí Hồng, năm cánh cửa ở năm thần khí bị giấu trong lốc xoáy phải được kéo ra, biến thành năm tấm khiên giống như trên bích họa.
Tuy nhiên luyện tập tâm pháp rất dễ nhưng thao thác thực tế lại khó hơn nhiều so với tưởng tượng của Khúc Duyệt. Sau khi sợi linh khí tiếp xúc với lốc xoáy, linh khí cả người nàng gần như bị rút cạn, lúc này Khúc Duyệt mới từ từ cảm nhận được năm cửa ngũ hành ẩn giấu trong lốc xoáy.
Lúc này tâm pháp thay đổi, năm sợi linh khí biến thành năm chiếc túi lưới bao bọc lấy năm cửa ngũ hành. Bước tiếp theo chính là nắm và kéo.
Khúc Duyệt thở hồng hộc, điều khiển năm luồng linh khí giống như đang kéo vật cực nặng, cánh tay nàng run rẩy lợi hại.
Trong khi đầu óc còn chút minh mẫn, nàng tính toán mình không cách nào kéo được hết một lượt năm cánh cửa, cần phải bỏ bớt một cái. Hiện giờ, nàng không cách gì phân biệt thuộc tính của từng cửa. Khúc Duyệt quyết định đánh cuộc một phen, thả đại một cánh và kéo bốn cửa còn lại.
Không sui đến mức cánh cửa bị bỏ lại là cửa thủy chứ? Nếu vậy thì vận số của Tuyết Lí Hồng quả thật quá tệ. Ai... dù gì cũng là thiên nhân mà.
Khúc Duyệt xác định chủ ý xong liền nghiến răng nghiến lợi, thả một kéo bốn, gương mặt nhăn nhó đến gớm ghiếc. Sau bốn tiếng "bang, bang, bang, bang" vang lên, bốn tấm khiên với bốn màu kim, lục, đỏ, vàng xuất hiện, xoay quanh vòng xoáy đen. Duy nhất thiếu đúng tấm khiên màu lam, cửa thủy.
Khúc Duyệt:...
Thật đó! Tuyết Lí Hồng bị mắc kẹt trong Băng Ngọc Trì nhiều năm như vậy không liên quan mấy đến việc cha nàng cố định Cửa Di Động. Đó hoàn toàn là do vận số của y không tốt.
Khúc Duyệt thầm than thở oán thán, hơi thở nặng nề dồn dập, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Đan điền trống rỗng, hoạt động quá mức mà kiệt quệ, nàng cần phải điều tức mới có thể tiếp tục thi triển tâm pháp kéo ra cánh cửa cuối cùng.
Đi đâu điều tức đây?
Sau khi mấy cánh cửa thần khí bị kéo ra, không thể đi vào lốc xoáy màu đen như trước được nữa. Khúc Duyệt muốn quay lại Thiên La Tháp cần phải đi vào cánh cửa màu đỏ. Trong tình huống năm thiếu một như hiện giờ, bốn cánh cửa được kéo ra chỉ là cửa chết. Khúc Duyệt chỉ còn cách nhảy ra khỏi đàn tỳ bàn, trở lại thế giới ma chủng.
- -- ---
Khi tiếp đất, Khúc Duyệt suy yếu đến mức đứng không vững. May mắn thay nàng cơ trí, lúc trước đặt sẵn tỳ bà trên giường, nên bây giờ ngã ngay trên giường.
Sau khi thiền định, lấy lại chút tinh thần, Khúc Duyệt mở cấm môn đi ra ngoài, thăm Giang Thiện Duy xem cậu ta có khỏe không.
Lúc đẩy cửa ra, đúng ngay giữa trưa, thế giới ma chủng đang trong mùa đông, ánh mặt trời ôn hòa.
Trong sân đặt một chiếc ghế mây, một cô bé khoảng tám chín tuổi đang nằm phơi nắng, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Khúc Duyệt nhìn thẳng vào cô bé, thấy nó mặc một chiếc áo lông vũ nhỏ, làn da trắng nõn tự nhiên, đôi mắt trắng đen trong veo to tròn.
Bì Bì nhảy khỏi ghế mây, vẫn còn giọng trẻ con như cũ: "Tiên sinh!"
Khúc Duyệt gật gật đầu: "Ngươi có thể hóa hình rồi?"
Bì Bì không vui lắm: "Chỉ buổi trưa mới có thể hóa hình, nhiều lắm hai ba canh giờ thôi, hơn nữa vẫn còn dáng vẻ tiểu hài tử."
Khai linh trí hơi muộn, coi như còn nhỏ tuổi trong đám tiên hạc, nhưng con hạc rõ ràng đã mười lăm, vì sao lại hóa hình thành tiểu hài tử?
Khúc Duyệt an ủi: "Vừa bắt đầu đều như vậy cả mà. Dù sao ngươi cũng bị thúc cho lớn lên, cảnh giới không ổn định, từ từ củng cố là được."
Không tệ, nếu Huyễn Ba có ở đây, hắn nhất định rất hâm mộ. Vận số của hắn rất tốt, chưa bao giờ thiếu cơ duyên, chỉ tiếc hắn không có thực thể. Xưa nay hóa hình mà không có thực thể là chuyện vô cùng khó khăn.
Thực thể: cơ thể sinh lý, cơ thể thật, ví dụ thực thể của Bì Bì là tiên hạc. Huyễn Ba không có thực thể, mà chỉ có linh thể là nước thủy triều ngưng kết thành. Linh thể giống như phần hồn, còn thực thể giống như phần xác.
"Mấy người Quân Thư sao rồi?"
"Hạ Cô Nhận đoạt khôi thủ kiếm đạo rồi. Bây giờ cùng Quân Thư, Vân Kiếm Bình đi xem người khác thi đấu. Còn Trục Đông Lưu thì hai ngày nay chưa từng ra cửa."
"Tiểu Duy đâu?" Khúc Duyệt nhìn về phía phòng Giang Thiện Duy.
"Sau khi ta có thể hóa hình, hắn liền chẳng thèm trồng thảo dược nữa, bắt đầu ngủ cả ngày." Bì Bì bắt được cơ hội liền tố cáo, "Tiên sinh đừng hỏi vì sao ta biết được. Bây giờ hắn không chỉ ngủ trong phòng mình, ngay cả sân cũng bị hắn chiếm, biện minh là để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, còn đuổi ta lên mái nhà, không được phát ra tiếng."
Bì Bì chỉ vào ghế mây: "Đây, cái ghế nằm này là do hắn mua từ Thiên Phố về để dành nằm ngủ. Người bán hàng vô lương nào đó nói đó là ghế giúp đi vào cõi thần tiên, một đại lão nào đó từng nằm qua, từng thần du thiên hạ trong lúc ngủ mơ rồi ngộ ra đại đạo! Tên ngốc Giang Thiện Duy đó tin thật, đi tìm Nhiếp Chính Vương mượn một đống tiền mua về, sau đó cả ngày ngốc nghếch nằm ườn ra đấy đón cái gì ánh mặt trời đầu tiên, ánh trăng đầu tiên..."
Khúc Duyệt nghe vậy, giữa mày không tự chủ mà nhăn lại. Thiên Đạo ngẫu nhiên báo động trước cho hắn có thêm chút phòng bị là chuyện tốt, nhưng chưa chắc biết càng nhiều càng tốt.
Thêm nữa, cải mệnh dễ bị phản phệ. Sửa mệnh cho người khác, vận số của mình cũng thay đổi. Nối dài sự sống cho người sắp chết, bản thân mình sẽ giảm thọ.
Cần phải khuyên nhủ Giang Thiện Duy, Khúc Duyệt đi qua đó gõ cửa: "Tiểu Duy?"
Gõ một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
- -- ---
Giang Thiện Duy đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Kể từ lần cuối gặp ác mộng Khúc Duyệt bị bức hôn, hắn không có bất kỳ giấc mơ cảnh báo nào nữa. Khi Khúc Duyệt không xuất hiện, hắn luôn lo lắng cho nàng, muốn biết liệu có thể mơ thêm được nhiều tin tức, giúp nàng tránh nguy hiểm hay không. Tựa như đọc thoại bản vậy, luôn không nhịn được muốn lật đến trang cuối cùng, trong lòng mong mỏi biết được kết cục.
Giữa mơ màng, cậu nghe thấy tiếng Khúc Duyệt gọi.
Ai nha, sư tỷ về rồi!
Giang Thiện Duy vô cùng vui vẻ, cậu muốn tỉnh lại nhưng không biết vì sao tay chân không thể nhúc nhích, dùng thần thức truyền âm: "Đệ đệ?"
Chi Kỳ trong thân thể cậu đáp: "Làm sao vậy?"
Nghe giọng điệu thì không phải hắn làm, Giang Thiện Duy hoang mang rối loạn nói: "Ta không động đậy được."
Chi Kỳ nghe không hiểu: "Sao?"
Giang Thiện Duy: "Chắc ta bị bóng đè rồi, đệ nhanh nhanh đến tát ta một cái đi!"
Chi Kỳ:...
Hắn cẩn thận kiểm tra một chút rồi nói: "Thân thể huynh đang trong trạng thái ngủ say, vừa rồi bị nữ nhân kia kích thích nên ý thức thoát xác. Ta nói với huynh rồi, cái ghế đi vào cõi thần tiên kia tuy không phải hàng giả nhưng là vật của yêu tu, không thể dùng để kích thích huynh nằm mơ..."
Ý thức thoát xác?
Giang Thiện Duy bị dọa sợ, giọng run rẩy: "Đệ mau bỏ cấm môn, để sư tỷ vào cứu ta."
Chi Kỳ bất mãn: "Kêu nàng ta làm chi, ta có thể cứu huynh."
Nói xong hắn dùng ý thức của mình bao bọc ý thức của Giang Thiện Duy rồi đánh sâu vào ý thức hải của cậu ta.
Giang Thiện Duy cảm thấy trong óc giống như có pháo hoa nổ tung ầm ầm. Sau khi khôi phục ý thức, cậu mở to mắt, nhìn thấy cái cây mọc đầy quả kia, đồng tử liền co chặt.
Đây là vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh đây sao, vậy mà lại có thể bước vào nơi này lần nữa!
Giang Thiện Duy vui mừng khôn xiết, vội vàng hái xuống một quả, cắn một ngụm. Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, chỉ trong thời gian một nhịp thở, sẽ tiến vào bên trong cảnh tượng tương lai nào đó.
Đang lúc kích động, cậu nghe thấy giọng Chi Kỳ kinh ngạc vang lên: "Ca ca, đây là cửa bước vào cảnh trong mơ mà huynh nói đây sao?"
Giang Thiện Duy trợn mắt: "Đệ... đệ làm sao theo ta vào được đây?"
Chi Kỳ giải thích: "Ta đưa ý thức của huynh nhập xác rồi bị huynh kéo theo vào."
Giang Thiện Duy định nói tiếp thì có cảm giác nước dưới chân giống mặt đất nứt ra khe hở, cậu kéo theo Chi Kỳ rơi xuống khe nứt, tựa như từ trong mây rơi xuống nhân gian.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc đào hố và lấp hố, hố tui đào nhanh, lấp cũng nhanh. Mấy hố ở đầu truyện không xử lý rốt ráo là vì chưa đến lúc xử lý, do có liên hệ lớn đến cốt truyện phía sau, không phải tui ném đó rồi mặc kệ.
Về Thí Luyện Cửu Quốc, tui thay đổi vị trí của nó, dời đến sau khi Tuyết Lí Hồng xuất hiện, để nó có thể kết nối với Đại Thiên Kiếp cuối cùng. Bởi vì bộ truyện này bắt đầu từ hạt ma chủng, nên sẽ kết thúc với hạt ma chủng.
Kỳ thật Thí Luyện Cửu Quốc có thể đặt ở phiên ngoại, bởi vì sự tồn tại của nó chỉ có tác dụng thúc đẩy tuyến chính, nội dung thi đấu không hề ảnh hưởng đến tuyến chính của truyện, nó chỉ là phần phụ. Chung qui, đây không phải tiểu thuyết về thi đấu thể thao, không thể nói là đầu voi đuôi chuột.
Editor muốn nói:
Tiểu Bì Bì ghi thù dữ ta! Có cơ hội là mách tội Tiểu Duy không sót chút nào luôn. Thích cặp Bì – Duy ghê luôn, đến giờ vẫn còn nhớ cảnh hai anh chị quýnh nhau lăn lộn dưới đất hồi chương 50 mấy.
Cửa Di Động: theo tui thấy thật ra không phải là một cánh cửa, mà là một không gian bên trong có chứa 5 lối đi dẫn đến 5 thế giới khác nhau. Bà con nghĩ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT