Khi mẹ Lục về đến nhà thì nghe thấy Lục Tây Viên reo lên: "Giống y như đúc luôn, Diệp ca lợi hại ghê!"

Cái gì giống như đúc? Bà chưa kịp đóng cửa thì thấy Lục Tây Viên cầm bức tranh chạy tới nói: "Mẹ xem này, Diệp ca vẽ cho con đó, có phải giống con lắm không?"

Trong tranh là Lục Tây Viên đang cười tươi như hoa.

Mẹ Lục cũng hơi kinh ngạc, "Tiểu Diệp vẽ đấy à?"

"Đương nhiên rồi," Lục Nam Châu tỏ vẻ hãnh diện, "Nhiên Nhiên học ngành này mà."

Diệp Nhiên ngại ngùng, "Lâu lắm rồi ạ......"

Lục Nam Châu nắm tay cậu rồi nói với mẹ Lục: "Mẹ, để Nhiên Nhiên vẽ cho mẹ một bức nhé."

Mẹ Lục sững sờ, "Thôi, mẹ......"

"Mẹ, để Diệp ca vẽ đi mà," Lục Tây Viên giành lấy đồ ăn trong tay bà, "Còn sớm mà, để lát nữa con và anh nấu cơm cho."

"Nhưng......" Mẹ Lục bị đẩy ngồi xuống ghế salon, động cũng không dám động, khẩn trương hỏi Diệp Nhiên, "Vậy, vậy được chưa?"

"Không sao đâu," Diệp Nhiên vội nói, "Dì cứ ngồi thoải mái đi ạ."

Mẹ Lục cười nói: "Đây là lần đầu tiên có người vẽ dì đấy."

"Con cũng vậy con cũng vậy," Lục Tây Viên hớn hở nói, "Còn vẽ đẹp ơi là đẹp, con phải treo lên mới được!"

Lục Nam Châu: "Làm thần giữ cửa à?"

Lục Tây Viên: "...... Anh ăn no quá rồi đúng không?"

Lục Nam Châu: "Đâu có, cơm tối còn chưa ăn mà."

"Vậy anh còn không mau nấu cơm đi!" Lục Tây Viên đẩy anh vào bếp, hai người cãi cọ ầm ĩ khắp phòng.

Mẹ Lục cười bảo Diệp Nhiên: "Kệ tụi nó, cháu cứ từ từ vẽ đi."

"Dạ." Diệp Nhiên gật đầu, ý cười trên môi thật lâu sau vẫn chưa tan.

Tối hôm đó, mẹ Lục xem đi xem lại bức chân dung Diệp Nhiên vẽ mình, càng xem càng thích, hỏi Lục Nam Châu bên cạnh: "Tiểu Diệp vẽ đẹp thật, làm việc ở đâu vậy?"

Diệp Nhiên đi tắm vẫn chưa ra. Lục Nam Châu im lặng một lát rồi ngẩng đầu cười nói: "Dạo này cậu ấy tạm nghỉ nên chưa tìm việc ạ."

"Thế à," mẹ Lục gật gù, "Nghỉ một thời gian cũng tốt, công việc bây giờ vừa bận bịu vừa áp lực, đừng làm mình mệt chết."

Lục Nam Châu quay đầu nhìn cửa phòng tắm đóng kín, đột nhiên thấy khó thở.

Trong năm năm hỗn loạn sai lầm này, Nhiên Nhiên của anh đã mất đi rất nhiều thứ.

Diệp Nhiên tắm xong lau tóc đi vào phòng, thấy Lục Nam Châu ngồi cạnh giường ngẩn người.

Cậu gọi một tiếng, "Lục Nam Châu?"

Lục Nam Châu định thần lại, "Tắm xong rồi à?"

Anh cầm khăn trong tay Diệp Nhiên lau tóc cho cậu.

Diệp Nhiên ngồi cạnh anh ở mép giường, vừa đung đưa chân vừa hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Lục Nam Châu dừng tay lại, thuận miệng nói: "Nghĩ hôm nay em vẽ mẹ và Viên Viên mà chưa vẽ anh đâu."

Lúc này Diệp Nhiên mới nhớ ở Nguyên Thị, hai người đã hẹn lúc về sẽ vẽ Lục Nam Châu cười.

"Vậy giờ em vẽ anh nhé?"

"Không cần," Lục Nam Châu nói, "Ngày mai vẽ tiếp, giờ có việc khác rồi."

Việc khác? Diệp Nhiên hỏi: "Việc gì cơ?" Lau tóc à?

Lục Nam Châu lấy máy sấy ra sấy khô tóc cho cậu, sau đó đi tới khóa cửa phòng.

Diệp Nhiên mờ mịt, "Gì thế?"

Lục Nam Châu bỗng ôm cậu nằm phịch xuống giường.

Diệp Nhiên ngơ ngác, "Lục Nam Châu?"

"Thơm quá," Lục Nam Châu ngửi cổ cậu rồi thì thầm, "Trong phòng tắm có chai sữa tắm nào thơm thế?"

Diệp Nhiên chống tay lên ngực anh, quay mặt đi lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ có một chai thôi sao?"

"Phải không?" Lục Nam Châu luồn tay vào dưới áo ngủ cậu, "Nhưng sao anh tắm không thơm vậy nhỉ?"

"Ư......" Diệp Nhiên rên khẽ một tiếng, đẩy Lục Nam Châu ra nói, "Mẹ với em gái anh còn ở ngoài kìa."

Lục Nam Châu hôn cần cổ ửng hồng của cậu, "Vậy chúng ta nhỏ tiếng một chút."

"Không được," Diệp Nhiên bị anh hôn làm giọng nói đứt quãng, "Lục Nam Châu, đừng......"

Thân thể càng lúc càng nóng, áo ngủ hở ra, tiếng thở dốc càng thêm gấp rút......

"Anh ơi." Bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa, "Các anh muốn ăn khuya không?"

Diệp Nhiên giật mình giơ chân đạp Lục Nam Châu xuống giường.

Lục Tây Viên chợt nghe "rầm" một tiếng, khẩn trương hỏi: "Anh ơi sao thế? Sập giường à?"

Trong phòng vọng ra tiếng cắn răng nghiến lợi của Lục Nam Châu, "Không có! Không ăn!"

Không ăn thì không ăn, Lục Tây Viên buồn bực nghĩ, quạu cái gì chứ?

Trong phòng, Lục Nam Châu dựa vào mép giường ai oán nhìn Diệp Nhiên trên giường.

Diệp Nhiên ôm gối lí nhí: "Em không cố ý mà."

Lục Nam Châu: "Đau quá."

Lúc nãy Diệp Nhiên cuống lên đạp trúng bụng anh, tưởng anh nói đau bụng nên đưa tay xoa, "Chỗ này đau à?"

"Không phải," Lục Nam Châu nhìn cậu nói, "Đau phía dưới ấy."

"Phía dưới?" Diệp Nhiên mò xuống dưới rồi lẩm bẩm, "Em đâu có đạp chỗ này......"

Lục Nam Châu kéo tay cậu sờ chỗ dưới cùng, khàn khàn nói: "Chỗ này đau nè."

Diệp Nhiên đỏ mặt, "Anh......"

Bỗng nhiên ngoài cửa lại vọng vào giọng nói hào hứng của Lục Tây Viên, "Các anh muốn xem phim không?!"

Diệp Nhiên hoảng hốt bóp chặt một cái.

Sau đó Lục Tây Viên nghe thấy anh mình hét to một tiếng.

Lục Tây Viên: "......" Ủa bị sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play